Buổi sáng mùa thu, mặt trời chiếu xuống những tia nắng ấm áp dịu nhẹ, khiến cho phòng khách xa hoa nhưng hơi u ám trong căn nhà của Maleficent được tăng thêm một tầng sắc màu.
Aurora ăn sáng xong thì ra phòng khách ngồi, gọi điện nói chuyện với Emma. Ruby đang quấn quanh chân nàng, chân trước giơ lên đập đập chân nàng ra hiệu muốn được ôm. Nàng bế nó lên, kinh ngạc nói: "Ruby, sao em với chân cao được như vậy? Ồ...hình như em gầy đi nhiều rồi."
Nếu như Ruby có thể nói chuyện, chắc hẳn nó sẽ khóc tu tu tố cáo chủ nhân không cho nó ăn, mỗi ngày còn để cho Marjoire coi nó như con cún mà dắt nó đi dạo.
Nhìn thấy Aurora như thể người sắp chết đuối với được tấm ván, Ruby liên tục meo meo không ngừng.
Aurora híp mắt cười, nhẹ nhàng hôn một cái trên đỉnh đầu nó.
Ruby thấy trên trán nàng có băng gạc, kêu một tiếng ra vẻ thắc mắc.
Nàng vươn tay sờ sờ trán mình: "Không sao."
Emma nói qua điện thoại, giọng nhạt nhẽo: "Lại là con mèo béo kia à...mình nói bồ có chịu nghe không vậy? Quãng thời gian này đừng về nhà, qua đây ở với mình..."
"Ừm...mình nghe rồi, nhưng mà, không phải hơi bất tiện sao? Nate vẫn thường qua chỗ bồ mà?"
"Nate gì má? Đó là chuyện từ đời nào rồi, giờ là Mark."
"...Cái gì? Mark từ bao giờ vậy? Sao bồ không nói cho mình..."
"Xin người, hiện tại tâm trí bồ hoàn toàn đặt tại chỗ nữ ma đầu...không quan tâm mình chút nào hết."
"Khụ...bồ nói bậy bạ thứ gì không..." Aurora có chút nghẹn, liếc nhìn Maleficent đang ngồi trên sofa trong phòng khách. Hôm nay chủ nhật, cô không đi làm, mặc đồ ngủ xám nhạt. Cô đang đọc sách, nét mặt thản nhiên, sau lưng là ánh nắng mùa thu dịu nhẹ ấm áp, làm cho cô tan đi chút lạnh lùng, cảm giác dịu dàng tao nhã hơn nhiều. Trước mặt cô là một cốc cafe đen, mùi hương nồng nàn hòa trong không khí.
Aurora nhìn đến thất thần, không hề nghe thấy Emma đang liên miên cằn nhằn nói về chuyện của Mark với nàng, đôi lúc chỉ ừ à phụ họa, mãi đến khi Emma nói câu chốt nàng mới tỉnh lại.
"Vậy quyết định thế nhé? Hôm nay bồ chuyển đồ qua đây..."
"Chờ...chờ đã, mình chưa quyết định đâu."
"Còn làm gì nữa? Chẳng lẽ bồ còn định hỏi ý kiến của nữ ma đầu."
"...Ừa."
Emma:...
Maleficent nghe xong Aurora trình bày, cô hơi nhíu mày, nhìn nàng: "Em muốn qua ở cùng với cô ấy?"
Aurora nghiêng đầu suy nghĩ một chút, trả lời: "Chỉ là tạm thời thôi."
Maleficent cụp mắt xuống, cầm cốc cafe lên nhấp một ngụm: "Cô ấy không có ai bầu bạn?"
Aurora lúng túng nói: "Ừm..có.." Nghĩ đến sau này không may gặp phải lúc Emma và bạn trai đang lăn giường..tình cảnh đó hẳn quá xấu hổ.
"Nếu em đang hỏi ý kiến của tôi, vậy tôi không đồng ý." Giọng điệu Maleficent bình thản.
Aurora câm nín.
"Nhưng tôi cũng không đồng ý để em về nhà trọ của em, cho nên, em có thể chuyển đến nhà tôi ở." Giọng cô hơi ấm, Aurora chớp chớp mắt, khó lòng tiêu hóa ý của người nọ ngay được.
Cô bảo nàng chuyển đến? Ở..ở chung?
Chờ chút, còn nói chỉ ở tạm mấy ngày?
Aurora nuốt nước bọt: "Mấy hôm nữa em vẫn nên về nhà trọ."
Maleficent đặt sách xuống, bên môi có chút ý cười: "Em có thể ở đây luôn, dù sao, sau này chúng ta sẽ ở cùng nhau rồi."
Tim Aurora đập thình thịch, lời này khiến cho nàng nhớ lại lần đầu gặp mặt, cô nói với nàng: "Sau này em phải ở cùng với tôi."
Khi đó nàng mâu thuẫn, xấu hổ, không biết làm sao.
Hiện giờ nàng ngượng ngùng, căng thẳng, vui mừng.
Đầy đầu đều là "Ở cùng nhau, ở cùng nhau, ở cùng nhau."
Aurora nhìn chằm chằm thảm trải nhà, ngón tay vô thức vuốt ve Ruby, nét ửng đỏ cứ không ngừng lên men theo tâm trạng thiếu nữ của nàng.
Đột nhiên, trên thảm xuất hiện một đôi dép lê màu xanh xám, mu bàn chân gầy gò khiêu gợi, cùng với mắt cá chân tinh xảo vô song.
Aurora cảm nhận được đỉnh đầu truyền đến một cái xoa nhẹ nhàng, sau đó nghe thấy người nọ thanh âm:
"Một mình em ở bên kia, tôi không yên tâm."
Nội tâm phấn hồng thiếu nữ không ngừng bay lên, còn được bỏ thêm đường mật, ba chữ 'không yên tâm' lòe lòe phát sáng lấp lánh, môi nàng mím lại, gần như không thể ngăn được ngọt ngào tràn lan.
"Vâng...được rồi."
Mà cô xoa đầu nàng đến quen rồi sao?
Đang mải nghĩ, cằm bị nâng lên, nàng đối diện đôi mắt xanh lục của người kia, ngón tay người chạm vào gò má nàng: "Bôi thuốc rồi chứ?"
"Vâng."
"Trên người thì sao?"
"Cũng bôi rồi."
Gò má Aurora đỏ ửng nóng bỏng, nội tâm cũng sắp tan vỡ đến nơi. Có thể đừng nâng cằm người ta như vậy được không?
Tư thế như vậy nàng chỉ có thể đối diện cô, ánh mắt cô thật xanh, như là bảo thạch, khi cô chăm chú nhìn nàng, cảm giác như cả thế giới cô chỉ quan tâm đến nàng, khi cô hơi mỉm cười, đặc biệt phong tình cùng gợi cảm.
"Méo" Ruby đột nhiên kêu một tiếng.
Aurora giật mình hoàn hồn, thì ra nãy giờ nàng đã nhìn Maleficent đến ngây người, bàn tay vô thức nắm chặt lông của Ruby nên nó mới kêu lên. Nàng vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, lén buông tay đi dỗ dành vuốt ve Ruby.
Maleficent liếc nhìn Ruby một cái, sau đó gọi Marjoire.
Marjoire híp mắt cười, trên tay cầm một dây cổ cho mèo.
Ruby lập tức xù lông, kêu gào kháng nghị, nếu nó biết nói, hẳn đang rống lên: "Tui đang rất gầy, rất đẹp rất tốt được không vậy! Không đi dạo đâu! Mấy ngày nay lũ Husky lông vàng dưới lầu đều cười nhạo tui. Huhu, meo meo meo, tui là Mèo Quàng thượng, tui có tự tôn của Mèo Quàng thượng!"(*)
(*)Từ gốc là Miêu tinh nhân - 喵星人: ngôn ngữ mạng, ý chỉ mèo giống như loài vật ngoài hành tinh, do nhiều lúc cảm giác mèo có thể hiểu được con người, hành động như con người.
Nó chui vào trong lòng Aurora, dáng vẻ đáng thương, Aurora không đành lòng, ngẩng đầu nhìn Maleficent: "Không thì..."
Maleficent chỉ hừ một tiếng, cúi người, cầm phần da cổ con mèo, nhẹ nhàng nhấc nó lên, ném cho Marjoire, động tác dứt khoát.
Aurora:...
Nàng nhìn con mèo đang xù lông thảm thiết bị đưa đi mà lòng đầy thương cảm.
"Chị có phải...quá hung dữ với nó rồi."
Maleficent nhíu mày: "Chẳng phải em nói tôi quá chiều chuộng nó à? Giờ thì ai đây?"
Aurora:..
Chị là đồ thù dai!
---
Khi những tán lá trên đường phố New York chuyển màu đỏ, cam hàng loạt, phản chiếu bầu trời xanh thẳm, nghĩa là tháng mười đã đến. Aurora cũng đã chuyển đến nhà Maleficent được một tháng.
Trong nhà trừ mình ra có thêm một cô gái hai mươi tuổi, Maleficent không thể nói đây là tốt hay không tốt. Hai người chia tầng để ở, có phòng ngủ và thư phòng riêng. Bữa sáng có lúc sẽ cùng nhau ăn, cùng nhau ra ngoài. Tối về thỉnh thoảng gặp mặt sẽ tán gẫu vài câu.
Maleficent chưa từng ở chung với ai, cô quen cuộc sống và sinh hoạt một mình, cũng không thích phải nhường nhịn người khác. May là Aurora cũng không cần cô nhường nhịn, còn là một 'đối tác sống chung' khá biết ý.
Nhưng trong nhà có thêm một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, kiểu gì cũng vẫn có khác biệt. Dường như....náo nhiệt hơn.
Trong tủ lạnh có sữa bò của hãng mà nàng thích uống, có kem ly. Trên sofa trong phòng khách có nhiều thú nhồi bông đủ hình thù mà nàng thích ôm. Thường thường có thể nghe thấy nàng và ruby đùa nghịch cười vui vẻ, như tiếng chuông ngân vang trong phòng.
Buổi tối trước khi ngủ, nàng sẽ ôm ruby cày phim truyền hình, hoặc là ở trong thư phòng làm luận văn. Sáng sớm sẽ nghe thấy nàng luyện nói các ngoại ngữ.
Nàng thích màu xanh lam, sẽ mặc đồ xanh lam với nhiều sắc thái khác nhau. Kiểu tóc cũng khó đoán, khi thì đuôi ngựa, khi bện sam, rồi búi tóc lên hoặc chỉ đơn giản là xõa mái tóc dài ra.
Nàng ra khỏi nhà sẽ mặc thêm nhiều đồ, ở nhà lại hay mặc quần ngố và áo phông. Eo thon nhỏ, chân thẳng xinh xắn, nõn nà đến nỗi có thể bấm ra nước. Mỗi lần Mafeficent nhìn thấy đều rất thật lâu mới có thể rời mắt đi.
Nàng khác giới trẻ hiện nay, nàng không thích Party, đa số thời gian đều cắm rễ ở nhà, hơn nữa rất biết tự hưởng thụ, có thể chơi với Ruby cả ngày. Phong cách tự tìm thú vui cho bản thân trong sự cô đơn dường như nàng đã quen từ bé. Cũng rất biết quan tâm người, có vài lần Maleficent đi xã giao về muộn, sẽ thấy trên bàn trà phòng khách có đặt trà bưởi mật ong mà nàng pha sẵn.
Khi vui vẻ nàng sẽ nhảy nhảy nhót nhót, như chú thỏ con. Có lúc sẽ lén nhìn cô rồi ngẩn ngơ, sau đó khuôn mặt nho nhỏ sẽ đỏ bừng lên như quả đào.
Đương nhiên Maleficent biết ánh mắt đó đại diện cho điều gì, ánh mắt trong sáng không hề lẫn tạp chất, mềm mại ỷ lại cùng ngưỡng mộ thuần khiết. Cảm giác muốn đến gần mà không được, nếu là từ người khác, hẳn Maleficent sẽ khịt mũi coi thường. Thế nhưng chỉ cần từ cô gái này, Maleficent sẽ do dự, chần chừ, trong lòng ngứa ngáy kì lạ. Mỗi một lần bắt gặp ánh mắt đó, trái tim phải xây thêm một tầng pháo đài phòng thủ, mà mỗi lần phòng thủ, trái tim lại cũng thêm một lần rung động.
Thỉnh thoảng nàng cũng sẽ bướng bỉnh, xấu tính. Trước khi ra ngoài sẽ tự nói đi đâu, khi về sẽ híp mắt cười nói đã về.
Nếu như trên đời có thiên sứ, hẳn họ đang ở bên nàng.
Mùa thu là mùa Aurora thích nhất. Trời không lạnh không nóng, không khí dịu nhẹ khoan khoái thoáng mát, không cần sợ ánh nắng cũng không cần mặc áo khoác dày cộp. Mùa thu ở New York vô cùng quyến rũ, lá vàng, cam, nâu rơi trong gió trải thành một tấm thảm lộng lẫy trên đường, nàng rất thích chạy nhanh đến nơi lá rơi, sau đó giẫm giẫm chân.
Chẳng hề để ý, nàng đã ở cùng Maleficent được một tháng. Nàng cứ nghĩ sẽ không quen được hoặc cả hai ở chung rất ngượng ngùng, thế mà không có.
Rất hài hòa, ừm, hay rất thuận lợi?
Không biết dùng từ ngữ nào để hình dung, nhưng, nàng rất vui thích.
Cô thích màu đen, quần áo trừ việc thiết kế riêng, kiểu dáng khác biệt thì đều là màu đen. Aurora chưa từng gặp ai mặc màu đen đẹp được như cô, thần bí, lạnh lùng.
Cuộc sống của cô rất có trật tự. Ngày làm việc, cô sẽ thức dậy lúc bảy rưỡi, tập thể dục nửa tiếng rồi ăn sáng, đúng chín giờ sẽ ra khỏi nhà. Cuối tuần thì tăng thêm thời gian tập thể dục. Khi tập, cô mặc quần áo thể thao chuyên dụng, đa số là từ nhãn hàng Lululemon của Canada. Thỉnh thoảng cô mặc những chiếc áo ba lỗ khoe lưng tuyệt đẹp, dưới lớp vải, đường nét khiêu gợi bí ẩn vẫn rất rõ ràng, chân dài thẳng táp thon thon, mỗi lần Aurora nhìn thấy, nàng nhìn đến ngẩn ngơ.
Khiến Aurora bất ngờ chính là, ở trên tầng hai, có một phòng kính trồng nhiều loại hoa. Lần đầu tiên Aurora nhìn thấy Maleficent mặc sơ mi xắn tay áo lên, cô cầm xẻng làm vườn đang trồng một cây hoa. Ánh nắng dịu nhẹ chiếu vào người cô ánh lên tia sáng ấm áp, vẻ mặt an nhiên vui vẻ, cô không giống nữ ma đầu mà bên ngoài miêu tả, ngược lại giống một người phụ nữ của gia đình đã trải qua nhiều khói lửa nhân gian.
Cô không thích xem phim truyền hình, chỉ hay xem bản tin tài chính, thỉnh thoảng xem phóng sự trên BBC, còn có một số phim điện ảnh đen trắng thời xưa.
Khi thấy nàng xem phim hài đến mức bật cười, mặt cô sẽ lóe lên tia bất đắc dĩ và khó hiểu, lại có mơ hồ ý cười bao dung.
Có một lần, nàng bị mắc một chỗ ở bài luận kinh tế học thật lâu chưa làm được, Maleficent biết được bè hỏi nàng bị kẹt cái gì, sau khi suy nghĩ vài giây, Aurora khẳng định chỉ vài giây, cô đã phân tích cho nàng, từ luận điểm, đến dẫn chứng, cho nàng phương hướng độc đáo mới mẻ thú vị, còn bảo nàng có thể vào thư phòng của cô tìm tài liệu tham khảo.
Toàn bộ quá trình Aurora chỉ chăm chú nhìn Maleficent, không nhịn được kêu lên một tiếng, vui sướng nói: "Chị thật lợi hại!"
Sau đó chạy rầm rầm vào thư phòng viết luận văn.
Để lại Maleficent đứng tại chỗ ngẩn người.
-------------
*Tác giả có lời muốn nói:
Gần đây thân thể bà cô của tui không tốt lắm, mất ngủ nghiêm trọng. Cũng viết tiếp khá vất vả. Ừm, chính là muốn cốt truyện rõ ràng hơn...
Thường thường sẽ đọc bình luận của mọi người, vừa đọc vừa cười khúc khích.
Hi vọng sẽ càng ngày có nhiều người bình luận, bình luận khiến ta đánh máu gà cũng được, không chừng có thể khiến tui tăng tốc viết nhanh hơn.
Phần sau tui còn chưa viết xong...nhưng hẳn sẽ khá bạo haha
(*) đánh máu gà: chỉ sự phấn khích tột độ của một người.