Buổi tối, tiếng đàn violin mạnh mẽ tràn đầy năng lượng vang vọng trong phòng. Đó là khúc dạo đầu một bản nhạc của Bach do nghệ sĩ violin Stark chơi, khác với phong cách "lãng mạn nhiệt tình" của nghệ sĩ Rostropovich, phong cách của Stark hơi "lạnh lùng", âm sắc tập trung, phong cách lạnh lùng, tình cảm sâu thẳm và tối tăm.
Maleficent dựa người trên ghế dài, mắt híp lại, ngón tay tinh tế khẽ gõ gõ trên đùi theo tiếng nhạc, ánh đèn ôn hòa chiếu vào khuôn mặt cô, nhìn như một tác phẩm nghệ thuật.
Căn phòng không quá lớn, vẫn là cách trang trí đen trắng, trên giá đều là đĩa than, còn có một cái máy nghe nhạc đĩa than cổ rất quý giá.
Ly rượu vang vẫn chưa động, còn có hai vé xem phim cùng thư mời.
/Mal, tôi biết cô nói rằng một tháng tới chúng tôi không được phép xuất hiện trước mặt cô. Nhưng tôi nhất định phải lấy công chuộc tội. Đây là hai tấm vé xem phim Zootopia, là bộ phim mà Aurora rất muốn xem. Tôi biết cô không thích nơi nhiều người như rạp chiếu phim. Nhưng đây là buổi công chiếu trước của Disney, sẽ không có nhiều trẻ con lắm, chỉ có phóng viên, phê bình phim, còn lại một số ít người giàu có một chút.
Tôi biết lần cuối cô đến rạp phim chắc cũng phải mấy năm trước rồi, haha, đây là bộ phim hoạt hình Disney về thế giới động vật, cô chắc chắn sẽ nhăn nhó haha. Nhưng nghĩ mà xem, Aurora mà nhìn thấy những nhân vật hoạt hình kia, dáng vẻ bị manh cùng ánh mắt long lanh của em ấy chắc chắn là cực kỳ đáng yêu. Lẽ nào cô không muốn nhìn thấy dáng vẻ hài lòng của em ấy sao?
Các cô gái cần được dỗ dành. Bạn gái nhỏ càng cần được chiều chuộng yêu thương nha!
Diaval đầy áy náy thân gửi *icon mặt cười*/
Ánh mắt Maleficent như nước, liếc nhìn hai tấm vé, sau đó ánh mắt ngưng lại giữa không trung, nghĩ đến dáng vẻ Aurora...
Ruby kéo thân thể tròn vo của nó đi về phía Maleficent, đi tới trước gót chân cô, vốn định nhảy một cái thật hoàn hảo lên ghế, nhưng không thành công... Nó không từ bỏ ý định, vẫn tiếp tục nhảy, cả người lên được một nửa lại lắc lư trượt xuống.
Ánh mắt Maleficent hờ hững nhìn Ruby, không hề có ý định đưa tay ra giúp nó. Nhẹ nhàng phun ra một câu: "Quá béo."
Ruby: Meo...
Nó dứt khoát nằm bệt xuống sàn, phơi bụng ra, dáng vẻ bán manh cầu xin được vuốt ve.
Ánh mắt Maleficent vẫn hờ hững không thèm để ý đến nó.
Ruby giương con ngươi tròn vo ra ai oán nhìn Maleficent, sau đó lăn một cái trên sàn, lại lăn ngược lại.
Maleficent: ...học từ ai vậy?...
Ruby thấy cô vẫn không chịu vuốt ve nó, ánh mắt càng u oán, kêu meo meo rồi nhìn xung quanh, giống như đang tìm người nào đó.
Maleficent vươn tay ra, nhấc nó đặt lên chân mình.
Ruby vẫn nghiêng đầu nhìn xung quanh, không tìm thấy người, nó quay đầu nhìn Maleficent kêu meo meo, như đang hỏi cô.
Ngón tay Maleficent vuốt lông nó, nhẹ nói: "Ta biết rồi, mi...cũng nhớ em ấy." Từ cuối cùng nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, như làn sương chưa kịp định hình đã tiêu tan.
---------------------
Thứ bảy, Aurora đứng trước cửa rạp chiếu phim chờ Diaval, bởi vì bên trong là buổi công chiếu nên rất bảo mật, đi vào đều là các nhà phê bình phim ăn mặc chỉnh tề hoặc các phóng viên của các trang báo lớn, cũng có một số người may mắn trúng vé tham dự. Aurora đứng ở giữa đám người vô cùng nổi bật với mái tóc vàng óng như thác nước. Diaval gửi cho nàng bộ đồ rất xinh đẹp. Nàng nhìn chiếc áo màu trắng thêu hoa cùng quần lụa màu xanh ngọc và đôi hài nhung đen của Mary Jane, quả thực là phù hợp với nàng.
Nàng nhìn điện thoại, sắp đến giờ rồi mà không thấy bóng dáng Diaval. Nhờ chuyện tình yêu nổi đình đám kia, hiện tại càng nhiều người biết nàng, đứng chờ có một lúc mà không ít ánh mắt tò mò bát quái đã nhìn nàng vài lượt.
Nàng mở điện thoại, định gọi cho Diaval thì một mùi thơm lành lạnh quen thuộc kéo đến, Aurora ngẩn người, vai bị một cánh tay ôm lấy, nàng quay đầu sang ngẩng mặt lên nhìn, gương mặt tuyệt mỹ của Maleficent xuất hiện trong tầm mắt nàng.
Dường như nàng không còn nghe được những âm thanh ồn ào xung quanh nữa.
Aurora sửng sốt vài giây, sau đó mới có thể nói: "Sao chị lại ở đây? Diaval đâu?"
Maleficent hời hợt nói: "Hắn phải tăng ca."
Thảm vậy sao? Thứ bảy còn phải tăng ca?
(Diaval: Ô ô, tui thật đáng thương mà, tui là bị ép mà huhu)
"Vậy...?" Aurora đang suy nghĩ có phải nên đi về không thì Maleficent lấy vé ra, vẫn hờ hững: "Đi thôi."
Hả? Hả? Hả?
Aurora cả kinh không nói nên lời: "Chị xem cùng tôi á?"
Mười phút sau, Aurora cầm một hộp bỏng ngô cỡ lớn, Maleficent cầm cốc Coca cho nàng, dẫn nàng đi tìm chỗ ngồi.
Nàng cứ ngây ngốc đi bên cạnh cô, mùi thơm của bỏng ngô khiến người ta muốn động tay một chút, khi ấy nàng không nhịn được nhìn mấy lần, cô nhận ra mới hỏi một câu: "Em muốn ăn cái này?"
Nàng theo bản năng gật đầu, một giây sau liền thấy cô đi tới xếp hàng ở quầy bán đồ ăn. Tuy chỉ có mấy người nhưng Aurora cũng kinh ngạc không thôi.
Người xung quanh liên tục liếc nhìn, tuy những phóng viên này không ồn ào tò mò như các tay săn ảnh nhưng ánh mắt bọn họ vẫn đều chú ý hai người.
Lúc này Aurora mới để ý Maleficent không mặc nghiêm túc như bình thường. Hôm nay cô mặc áo sơ mi lụa xanh ngọc, quần ống đứng màu đen, giày cao gót xanh xám, thân hình cảm giác thon gầy hơn nhưng vẫn đầy đủ yêu kiều. Đặc biệt dáng vẻ cô cầm bỏng ngô và coca đi hướng về phía nàng, cặp chân dài nghịch thiên bước đi, no đủ trước ngực hơi động, tóc dài tung bay...
Đẹp đến mức không dám nhìn nhưng lại không nhịn được ham muốn nhìn lâu một chút.
Cùng là đồ màu xanh nhạt, nàng tự nhìn chính mình, cảm giác như đồ đôi tình nhân vậy...
Aurora ngồi tại chỗ mất một lúc mới có thể tạm ổn định cảm xúc đang dâng trào, hít sâu vài hơi để bình tĩnh lại.
Thiết bị trong rạp phim không tồi, màn hình LCD to lớn, theo vị trí ngồi, hình như chỗ của hai người là khu ghế tình nhân, ở giữa không có để tay ngăn cách, mà ghế bên cạnh lại cách hơi xa, khuôn mặt Aurora đỏ lên, nàng vội ăn vài miếng bỏng ngô để che giấu.
"Chị ấy hẳn là không bao giờ ăn cái này, lại mua cho mình" Aurora nghĩ, tự mỉm cười ngốc nghếch.
Aurora lén liếc cô một cái, cô mặc áo sơ mi xanh ngọc mặc thật là đẹp, cổ thấp, bỏ một cúc áo, cô đeo một sợi dây chuyền vàng , tô điểm bằng một vài viên kim cương nho nhỏ, phía dưới có thể nhìn thấy bộ ngực cao và đầy đặn.
Aurora không dám nhìn nữa, trong lòng kêu gào: "Trời đất, phim còn chưa được chiếu mà..."
May là đèn trong phòng chiếu phim bắt đầu được tắt đi, Aurora thở ra một hơi.
Bộ phim Zootopia thật khiến người ta bị manh chết mất, đặc biệt sau khi thỏ Judy trở thành cảnh sát, rời xa gia đình đi đến trung tâm thành phố Zootopia, nghe ca khúc chủ đề cùng với hình ảnh thành phố động vật phồn hoa mỹ lệ, khiến khán giả ngồi xem thỉnh thoảng kinh ngạc thốt lên.
Đặc biệt khi thấy thang máy dành riêng cho chuột, máy sấy dành riêng cho hà mã, đồ uống thiết kế đặc biệt cho hươu cao cổ, các phương tiện giao thông đặc biệt cho động vật cũng như khu nhà riêng biệt, thỉnh thoảng có tiếng cười và tiếng reo hò trong phòng chiếu phim. Aurora cười mắt phát sáng, đặc biệt khi những con lười xuất hiện, nàng cười đến mức ăn bỏng cũng không xong.
Nàng vừa cười vừa ôm bụng, còn hướng sang bên cạnh nói: "Trời ạ, thực sự sốt hết cả ruột vì con lười này, bồ nói xem phải không..." Bên cạnh không có người trả lời, chỉ có một tiếng cười nhẹ vang lên, Aurora giật mình nhớ đến người ngồi cạnh nàng là Maleficent.
Nàng quay đầu nhìn cô, đôi mắt xanh của cô như có ánh sáng xẹt qua, giống như ánh sáng rực rỡ của màn hình chiếu, đặc biệt sáng. Đôi môi vẽ chút độ cong, cứ lẳng lặng chăm chú nhìn nàng.
Aurora cảm thấy có chút không biết làm sao, cô nhìn mình bao lâu rồi, là nàng cười quá mức không giữ hình tượng chăng?
"Có phải phim không hay ? Chúng ta đi về nhé?" Dù Aurora rất muốn xem tiếp nhưng nghĩ đến phim hoạt hình có lẽ sẽ quá vô vị với cô thì lại lo lắng.
"Không sao." Maleficent nói, sau đó khoát tay lên lưng ghế phía sau Aurora. Ghế tình nhân vốn là liền nhau, tư thế như vậy Aurora giống như đang dựa vào lòng cô.
Mặt Aurora có chút hồng, không dám lùi ra sau, thì thào nói: "Rõ là chị còn không cười."
Cô liền cười vài tiếng, nói: "Xem tiếp đi."
Đến khi nhìn thấy Mr.Big, tất cả những người đàn ông trong phòng đều cười ha ha, Aurora cũng nghe được Maleficent cười khẽ một tiếng. Nàng không kìm lòng được nghiêng má nhìn cô, trong bóng tối, ánh mắt nàng mềm mại ngọt ngào như kẹo đường, lại không dám nhìn quá lâu, sợ bại lộ những gì cất giấu trong lòng, chỉ có thể uống một ngụm coca, ăn một chút bỏng ngô.
Đúng lúc này, hơi thở ấm áp của người kia sượt qua tai nàng, khẽ cười nói: "Beastie tham ăn, mau xem phim, phải đi điều tra vụ án rồi."
Aurora đỏ bừng mặt, chỉ có thể đặt cốc coca xuống rồi xem tiếp.
Tình tiết bộ phim sau đó liền khá căng thẳng, Aurora bị hấp dẫn rất nhanh, biếu hiện cũng sốt sắng theo. Thỏ Judy và cáo Nick đi vào căn phòng tối đen, bỗng nhiên một tiếng rống to vang lên, một con thú dữ tợn nhào ra trên màn hình chiếu, Aurora giật mình, sợ tới mức hét lên 1 tiếng, bỏng ngô cũng bị hất ra ngoài, theo phản xạ liền nghiêng người sang chui vào lòng người bên cạnh. Maleficent ôm nàng, mặt Aurora đặt ở hõm cổ cô, sợ nhắm tịt mắt.
"Không sao, qua rồi, chính là một con hổ mà thôi."
Aurora cảm giác cô đang vuốt tóc mình, giọng nói trầm thấp ôn nhu, nàng dần dần thất thần.
"Hmm, em còn nhắm mắt nữa thì phim hết mất đó."
Aurora đỏ mặt rời khỏi lòng ngực cô, cũng may là trong phòng phim tối, nếu không thì nàng còn mặt mũi nào mà gặp người. Vừa định ngồi thẳng dậy, tay Maleficent đã nắm lấy vai nàng ôm lại, nói bên tai nàng: "Ngồi như này xem đi."
....!!!
Này để người ta phải làm gì nha!
Vừa nãy sợ hãi thì không nhận ra, giờ bị cô ôm, cánh tay chạm vào co giãn chập trùng trước ngực, mềm mại, tinh tế...Aurora thật sự muốn che mặt. Đây là lần thứ mấy rồi... lại không mặc áσ ɭóŧ... nàng không dám thả lỏng dựa ra sau, cơ thể cứ cứng đơ bị cô ôm.
Phần sau bộ phim nàng bị mất tập trung, xung quanh đều là hơi thở của cô, động tác co duỗi chân, nụ cười khẽ của cô truyền đến nhẹ nhàng mà chấn động. Ở trong không gian nho nhỏ như vậy, cảm giác hai người thật gần.
Thỏ và cáo rốt cuộc hóa giải hiểu lầm, Nick nhẹ nhàng ôm Judy, còn xoa đầu cô: "Lại đây"
Khán giả reo lên một dạng âm thanh vì bị cảnh đáng yêu này đánh động.
Chỗ ngồi ở bậc dưới chỗ hai người ngồi, có một đôi nhìn như tình nhân, bị bộ phim ảnh hưởng, liền bắt đầu hôn nhau.
Aurora:...
Rạp chiếu phim là nơi các cặp đôi yêu nhau vô cùng yêu thích. Không gian mờ tối sẽ kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ tất cả các giác quan còn lại.
Nơi như vậy, chắc cô sẽ không thích. Người lạnh lùng kiêu ngạo như cô, hẳn là sẽ chọn ở nhà lặng lẽ xem phim hoặc thưởng thức âm nhạc.
Ôi chao, hai người phía trước kia hôn chưa đủ à? Cho tôi xin, đây là phim hoạt hình có được không?
Nhưng là, sao cô lại cùng nàng xem phim? Lại còn ôm lấy nàng? Luôn cảm thấy hôm nay cô có gì đó không đúng.
Sặc, vẫn còn hôn nữa?
Quỷ thần xui khiến thế nào, nàng nhớ đến lần trước ở văn phòng, khi đó có phải cô muốn hôn nàng không? Nếu không phải bị Diaval làm gián đoạn, có phải cô sẽ... Aurora càng nghĩ, mặt càng nóng, càng nghĩ cơ thể càng cứng đờ, nàng không tự nhiên khẽ cử động một cái, vải vóc ma sát, nơi cánh tay truyền đến cảm giác mềm mại....
Aurora đỏ bừng mặt như sốt, nhanh chóng ngồi thẳng dậy, rời khỏi cái ôm của Maleficent, tiếng nói nhỏ nhẹ như tiếng muỗi: "Tôi xin lỗi..."
Không thấy cô trả lời, một lúc sau Aurora liền lặng lẽ quay sang ngắm trộm cô, đáy mắt màu xanh của Maleficent phóng ra, trong trẻo, không chớp nhìn nàng, ánh mắt kia ẩn chứa gì đó mà Aurora không hiểu.
Nàng liếc trộm thấy cô cũng nhìn mình mà như bị giật điện nhanh chóng thu tầm mắt lại, cảm giác được Maleficent lại ôm lấy nàng, mùi hương lặng lẽ kéo đến.
Lòng Aurora căng thẳng, tim đập kịch liệt. Tay cô nhẹ nhàng kéo đầu nàng, thả một cái hôn khẽ trên tóc nàng.
Trên màn hình là cả đám động vật nhảy múa theo cô linh dương Gazelle, giai điệu tươi sáng, phù hợp cảnh tượng vui vẻ hân hoan, nhưng đối với Aurora mà nói, đó chỉ là một chút đốm sáng rực rỡ lóe lên mà thôi.
---------------------------------------
29/6/2020: Lỡ hẹn cuối tuần nên mình trả hàng đầu tuần vậy nhé!