Lúc này một tiếng cười giòn tan vang.
Maleficent cảm thấy một cánh tay mềm mại ôm lấy tay cô, khuôn mặt thiếu nữ trắng trẻo bầu bĩnh tới gần vai cô, tiến đến bên tai thì thầm bằng âm lượng chỉ hai người họ nghe được: "Để tôi xử lý."
Aurora hé miệng cười với ả tóc đỏ, nàng cười lên cực kỳ thanh thuần vô tội, mặt mày tràn đầy ánh nắng ấm áp.
Nàng nói: "XX tiểu thư, tôi cũng thích chiếc váy này, thưởng thức của chúng ta đúng là vẫn có chút tương tự. Chính là, váy, tôi có thể cho cô."
Nàng chớp đôi mắt sáng như sao, quay đầu thân mật làm nũng cọ cọ vai nữ nhân: "Nhưng người thì không được, chị ấy là của tôi, không thể cho ai hết."
Ả tóc đỏ:...
Nhân viên:...
Tất cả: Cái gì sáng quá vậy, mắt ta sắp bị chiếu mù rồi!!!
Vẫn chưa hết, Aurora chu môi lên, dáng vẻ ngây thơ vô tội: "Hôm nay cũng thật trùng hợp, XX tiểu thư, tôi là xem phim của cô mà lớn lên, để tôi trả tiền, xin cô nhận lấy món quà từ một người hâm mộ bé nhỏ tôi đây."
Holy crap!! Hai nhân viên nhịn cười muốn nội thương.
Ả tóc đỏ mặt hết trắng lại đỏ, môi run run.
Cái gì mà xem phim của tôi lớn lên, lão nương còn không có già như vậy! Cái gì mà tặng quà, cô khinh tôi không mua nổi sao???
Chưa xong nữa, Aurora lại ngoái đầu ngọt ngào cười với Maleficent: "Không cho chị tranh trả tiền, tiền của chị chỉ em mới được dùng thôi đó."
Từ câu đầu tiên Aurora mở miệng sau đó nàng như được cổ vũ tinh thần, chưa ăn thịt heo nhưng cũng được thấy heo chạy a, đặc biệt ở bên cạnh nàng còn có Emma kinh nghiệm đầy mình dạy bảo, nàng liền diễn xong nhân vật bạn gái ghen tuông ỷ thế hϊếp người.
(*) chưa ăn thịt theo nhưng đã được thấy heo chạy: ý nói Aurora chưa thực sự trải nghiệm yêu đương hay ghen tuông nhưng cũng đã thấy trên phim ảnh, truyện báo các thứ.
Nội tâm nàng đang diễn đến phong phú muốn thể hiện tiếp, bỗng nhiên cằm bị người giữ lấy, nữ nhân bên cạnh cúi đầu xuống, âm u lạnh lẽo ban nãy đã không còn, đáy mắt nữ nhân lưu chuyển, ánh sáng mịt mờ, Aurora không khỏi rùng mình một cái, giọng nữ nhân trầm thấp, câu ra một tia ý cười mờ ảo quyến rũ: "You little naughty Beastie!" (Quái con hư hỏng nghịch ngợm này.)
Nội tâm ả tóc đỏ lẫn hai nhân viên: Tú ân ái quá trắng trợn, quá không biết xấu hổ. Những kẻ nói hai người là giả vờ yêu đương vì mục đích kinh doanh là ai thế! Mau ra đây! Ta nhất định đánh chết mấy người!
Nội tâm Aurora có chút tan vỡ: Đẳng cấp quá cao, suýt thì không trụ được...
---
Aurora ngồi vào buồng xe quả thực như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than. Nữ nhân đối diện chống một tay, đầy hứng thú nhìn nàng chằm chằm.
Ánh mắt không rõ hàm ý kia rốt cuộc khiến nàng không nhịn được, dữ dằn phun ra một câu: "Sao?"
Maleficent vung lên ý cười sâu xa: "Em thật đáng yêu."
Biểu tình giả vờ dữ dằn của Aurora đột nhiên hơi ngưng lại, lỗ tai có chút đỏ ửng nổi lên, lập tức im lặng, lầm bầm gì đó nhưng cũng không phát ra thanh âm.
Trong xe yên tĩnh.
Sau đó Aurora khụ một tiếng, nhẹ nói: "Tôi còn phải đối phó chuyện này bao nhiêu lần?"
"Hửm?"
Aurora đánh bạo: "Ừm, chính là, người cũ của chị..ừm..ngoại trừ ba tôi, còn...còn..."
Nữ nhân không trả lời, nửa ngày mới có một nụ cười nhạt nhẽo.
Lòng Aurora thắt lại, lo sợ bất an.
"Em muốn biết cái gì?" Đôi mắt xanh lục lẹt qua tia điện, lạnh như băng.
"Không, không có." Aurora hoảng hốt vặn vẹo hai bàn tay.
Trong xe lại yên tĩnh.
"Có thích ai sao?"
Aurora nghĩ một chút nói: "Hiện tại không có."
"Thế Phillip Lewis đây?"
"Sao chị biết Phillip?"
Ngữ khí nữ nhân có chút sâu xa: "Hôm qua hắn đến phòng làm việc của tôi, yêu cầu tôi cách xa em chút."
Aurora sững sờ: "Hắn tìm chị?"
Nữ nhân lười biếng dựa người ra sau: "Ngữ khí của hắn nghe giống một vị bạn trai đang ghen."
"Hắn chỉ là bạn của tôi, không phải bạn trai." Trong mắt Aurora lóe lên âm u.
Ánh mắt Maleficent dừng trên mặt nàng vài giây: "Phải cũng không sao. Điều kiện của em nói rằng hai bên đều có cuộc sống riêng, chỉ là em phải giấu kĩ."
Ngữ khí nữ nhân đột nhiên lạnh bạc, gằn từng tiếng không chút khách khí: "Nếu bị phóng viên đào ra, hậu quả ra sao em tự biết."
Aurora run lên, bờ môi khẽ động nhưng lại không nói được gì, chỉ biết cúi đầu.
Trong xe lần thứ ba rơi vào yên tĩnh trầm mặc.
Tầm mắt Aurora cố định nhìn xuống chân nàng, ngón tay vô ý thức cào cào quần jean, nhớ lại cảnh tối đó nói chuyện với Phillip.
---
"Rora, có thật không? Em thật sự hẹn hò với Maleficent Moore?"
Phillip biểu tình không dám tin.
Nàng bình tĩnh nói: "Phải."
"Tại sao?"
Nàng cười nhạt: "Tại sao cái gì, yêu đương là chuyện bình thường thôi." Nàng kiềm nén, ngữ khí tận lực ôn hòa: "Không phải anh cũng luôn luôn hẹn hò sao."
"Anh...bọn họ cũng không phải em."
Aurora im lặng vài giây, thản nhiên nói: "Anh cũng chưa từng chọn em."
Năm đó mười tuổi, lần đầu tiên hai người gặp nhau, hắn mặc tiểu âu phục, đặc biệt giống tiểu hoàng tử trong truyện cổ tích, nói nàng xinh xắn như ánh dương.
Mười ba tuổi, bọn họ thi vào cùng trường trung học, cùng nhau đi học. Hôm nào hứng lên hắn sẽ lấy xe đạp kéo nàng trốn học. Nàng ngồi phía sau ăn kem hắn mua, thảnh thơi lắc chân, phàn nàn về nhà hẳn Nana sẽ mắng nàng, hắn sẽ quay đầu lại cười nói "Đừng sợ, mình chịu cùng cậu." Khi đó bầu trời đều quá xanh, thời gian thì quá ngắn. Hắn là bạn nhảy trong vũ hội cuối năm của nàng, là nụ hôn đầu khi mới biết yêu.
Năm nàng mười bốn tuổi, Nana bị chuẩn đoán ung thư dạ dày. Lòng nàng như lửa đốt, không chịu nổi áp lực khóc nói với hắn, ba mẹ lạnh nhạt nàng, ba mẹ yêu thích em trai vừa sinh, bao nhiêu uất ức trong lòng đều nói ra. Có lẽ khi đó đã dọa đến hắn. Nàng lơ là học tập, tận lực chống đỡ, toàn tâm toàn ý chăm sóc Nana, chưa đến một năm vẫn rơi vào cảnh bà cháu cách xa như trời với đất.
Lúc đó hắn xuất hiện nói muốn chăm sóc nàng, muốn đi cùng với nàng. Nàng khi đó đã cuồng loạn, hỏi hắn: "Cả đời sao? Không rời không bỏ ư?"
Cuối cùng vẫn khiến hắn sợ chạy.
Sau đó một năm, nàng bị trầm cảm nghiêm trọng, đã không thể đến trường. Ba mẹ đưa nàng đi chạy chữa. Sau đó có một hôm nàng nghe được, hắn có bạn gái, là một thiên kim tiểu thư nổi tiếng.
Aurora nhìn hắn đứng trước mặt. Thời gian trôi nhanh, hắn đã trở thành tình nhân trong mộng của vạn thiếu nữ. Hắn phong độ, lịch lãm khiến cho nhiều cô gái động tâm, là bạch mã vương tử trong lòng họ. Nhưng trước giờ không phải của nàng.
"Là anh đã sai, khi đó anh không nên rời khỏi em." Đáy mắt đau đớn thật khiến lòng người thương xót: "Cho anh một cơ hội, Rora, làm ơn!"
Aurora lắc đầu một cái: "Em cũng có lỗi, khi đó đã gây áp lực quá lớn cho anh."
"Chúng ta đã bỏ qua nhau, Phillip, em đã luôn luôn ở nơi đó chờ anh, nhưng anh thì không. Hiện tại, em cũng không còn ở đó nữa."
Viền mắt hắn đỏ bừng, hắn cắn răng: "Anh sẽ không bỏ qua."
---
Hình ảnh quá khứ trôi qua trong đầu, Aurora thở dài một hơi, lòng có chút nhói đau. Nàng xiết chặt tay, ngẩng đầu mở miệng đánh vỡ trầm mặc: "Sẽ không có chuyện đó xảy ra."
Ánh mắt sâu thẳm của cô lướt qua ngón tay nàng, sau đó rơi trên mặt nàng, dừng lại ở đó, chậm rãi mở miệng: "Vậy thì tốt, tôi cũng không muốn bị rơi vào vở kịch tình yêu cẩu huyết phiền phức của tiểu hài tử đâu."
Aurora bị ngữ khí trào phúng lạnh như băng này đâm vào lòng càng đau. Quả nhiên Emma nói đúng, những ôn nhu kia đều là giả, đều là diễn trò. Nói chuyện không chút lưu tình như vậy mới đúng là cô.
Đã nói không phải bạn trai rồi, cô không biết gì đã vội kết luận.
Không hiểu sao, quanh mắt nàng có chút chua cay, nàng mím chặt môi, rũ mi mắt xuống, trầm giọng nói: "Để tôi xuống xe ở đây là được rồi."
Trong buồng xe yên tĩnh dị thường, Mike đang lái xe khóe mắt giật giật, ngoài mặt vẫn trấn định lái xe nhưng đã từ từ giảm tốc độ.
Ánh mắt Maleficent lạnh lẽo không gợn sóng xẹt qua, khí thế uy hϊếp nặng nề tràn ngập.
Khóe mắt Mike lại giật giật, từ từ khôi phục tốc độ lái xe.
Aurora đè xuống viền mắt nóng lên, tiếp tục nói: "Tôi phải xuống xe." Mở miệng mới phát hiện ngữ điệu như sắp khóc.
Nàng vừa thẹn vừa buồn phiền, còn có ủy khuất không biết chui từ đâu ra càng lúc càng nhiều, không nhìn tới nữ nhân, nói to một tiếng: "MIKE!"
Mike không chút suy nghĩ phanh xe lại ngay tức khắc, xe dừng lại, Aurora nhanh chóng mở cửa xe chạy ra ngoài.
Mike lúc này mới giật mình. Thôi xong, vừa hắn nghe không phải lệnh của Boss.
Cổ họng cứng đờ không dám có một cử động, lặng lẽ liếc nhìn biểu tình Boss qua kính chiếu hậu.
Mi tâm cau lại, tầm mắt vẫn dừng ở cửa xe, biểu tình phức tạp.
Mike nhìn đồng hồ đeo tay, chờ boss hiếm có ngốc một phút, hắn không dám thở mạnh, chờ chịu phạt. Ai ngờ cô chỉ phất tay một cái, ra hiệu hắn lái xe đi.
-----------------------------------------
Nửa đầu chương thì ngọt, nửa sau chương lại buồn -.- Tiểu công chúa thật đáng thương, Boss đoạn sau đáng ghét quá đi -.-