Edit: Trang
Beta: Cyane
Người thanh niên còn nói điểm yếu của Ủy Xà là tiếng sấm.
Vân Sâm và Tòa Thành Nát chính mắt nhìn thấy dáng vẻ Ủy Xà đã dừng hành động lại khi tiếng sấm vang lên.
Lúc ấy Ủy Xà đã xác định được mục tiêu rõ ràng là đuổi theo chị Đỗ Quyên.
Nguyên nhân nó đuổi theo chị Đỗ Quyên là…
Vân Sâm nắm đầu ngón tay mình, chắc chắn là có liên quan đến bí mật mà chị Đỗ Quyên đã nói với cô.
Dư Triều Gia nói: “Ủy Xà có thể đi xuyên tường, lực tấn công rất mạnh, tốc độ di chuyển nhanh. Chúng rất nguy hiểm, nếu bị chúng phát hiện thì thật sự rất xui xẻo.”
Nói xong, anh ta ngáp một cái, gương mặt đầy mệt mỏi, dưới mắt thấy rõ quầng thâm đen.
Dư Triều Gia đã thành thật nói ra hết tất cả những gì mình biết về ma quỷ mà không hề nói dối.
Vân Sâm vốn định nói những gì mình biết về ma quỷ cho Dư Triều Gia nghe, chị Đỗ Quyên hy vọng càng nhiều người biết về những loại ma quỷ mà chị ấy đã tổng kết. Nhưng nhìn trạng thái của đối phương, vẫn nên để anh ta khôi phục lại tinh thần trước đã.
“Phòng ngủ của anh ở đó.” Vân Sâm chỉ về phía một căn phòng nhỏ còn trống ở bên phải ngôi nhà đá: “Bên trong có ghế, anh có thể ngồi nghỉ trước, tôi sẽ đem chăn đệm đến cho anh.”
“Cảm ơn.” Dư Triều Gia đứng dậy, anh ta tò mò hỏi: “Em không phải người Hoa Đình, làm sao em có thể đến được nơi này vậy?”
Vân Sâm nhìn anh ta: “Tại sao anh lại nói như vậy?”
Dư Triều Gia: “Lúc em nói đến ma quỷ, phát âm rất chuẩn. Người Hoa Đình vì liên quan đến ngôn ngữ địa phương cho nên rất nhiều người chẳng phân biệt được giọng mũi, ngoài ra cách phát âm tiếng phổ thông của em hơi giống với người ở vùng trung du Bắc Bộ…”
Tòa Thành Nát kinh ngạc, người này hiểu biết nhiều thật.
Vân Sâm lễ phép mời Dư Triều Gia đi nghỉ ngơi, cô đi vào nhà kho lấy chăn đệm sạch sẽ ra, tiện tay lấy những công cụ làm thành một cái giường gỗ đơn giản.
Một tấm ván gỗ và mấy cây cột gỗ.
Dư Triều Gia vừa mừng vừa sợ, anh ta còn tưởng phải ngủ dưới đất rồi, không ngờ còn có giường để nằm nữa.
Vân Sâm để Niệm An canh cửa.
Khi cô rời đi, người thanh niên vẫn đang vui vẻ dọn giường. Cô cẩn thận đánh giá đối phương một lần nữa, đặc biệt là đế giày khi anh ta kiễng chân lên.
Hoa Đình để lại một nhánh dây leo nhỏ ở bên cạnh cửa sổ, nhìn gần giống với dây thường xuân ở phòng nhỏ bên cạnh, hoàn toàn không nhìn thấy được.
Vân Sâm và Tòa Thành Nát trở lại ngôi nhà đá.
“Anh ta thật kỳ lạ.”
Vân Sâm ngồi ở mép giường, cô đếm kĩ lại những chỗ kỳ lạ của Dư Triều Gia.
“Tôi thấy anh ta không có túi đựng đồ, căn cứ vào độ dày của quần áo thì không giống có giấu công cụ ở bên trong. Anh ta đi ra bên ngoài nhưng lại không mang theo bất cứ thứ gì, công cụ, đồ ăn, kể cả nước uống.”
“Giày của anh ta rất tốt, mũi giày không bị hư hại, đế giày cũng rất bình thường, không giống trạng thái sau khi đã đi bộ một quãng đường dài.”
“Khoảng cách từ Trà Phủ đến Hoa Đình xa biết bao nhiêu… Anh ta không phải đi bộ đến đây, bên kia có rất nhiều người, có lẽ anh ta đã lái xe đến đây, vậy thì có thể đến Hoa Đình rất nhanh.”
“Nếu là lái xe thì anh ta tự lái, hay là có người chở anh ta đến đây?”
Cô gái đứng lên, đi lại bên cạnh tượng thành.
Cô vừa đi vừa nói.
“Anh ta vẫn chưa nói cho chúng ta biết vì sao anh ta biết được tin ở Hoa Đình còn có người, là giọng nói phát ra từ trên radio sao?”
Lúc đó radio trên chiếc đèn pin quay tay truyền đến giọng nói của con người, cố gắng lắm mới có thể nghe nội dung là gì nhưng không nghe rõ đặc điểm giọng nói, cho nên không thể nói là Dư Triều Gia được.
“Lúc anh ta đi vào vẫn luôn nhìn ngắm ngôi nhà, sau đó bày ra dáng vẻ cười trộm, giống như anh ta đã tìm ra được đồ mà mình muốn tìm ở nơi này vậy.”
Hoa Đình đang muốn an ủi Vân Sâm, bảo cô không cần lo lắng như vậy.
Ai ngờ cô gái đã chạm vào tượng thành trước, nói chắc nịch: “Anh đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ anh, mặc kệ là con người hay ma quỷ, tôi cũng sẽ không để họ làm anh bị thương đâu.”
Tượng thành Trung Châu là cái bẫy của Vô Danh, ở một mức độ nào đó mà nói thì con người cũng đã giúp đỡ một cách gián tiếp rồi.
Cành cây của Hoa Đình nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay của cô gái, trong lòng cảm thấy ấm áp vì sự quan tâm chân thành của cô.
Dây leo cọ đến nỗi lòng tay Vân Sâm ngứa ngáy, cô cười rồi xoa nắn những đám lá nằm rải rác trên dây leo.
Lá cây phủ một màu xanh tươi, chạm vào có cảm giác hơi lạnh.
Đột nhiên, động tác của dây leo dừng lại.
Vân Sâm hỏi: “Sao vậy?”
Hoa Đình hơi do dự nói: “Dư Triều Gia, anh ta rất kỳ lạ.”
Vân Sâm cảnh giác nói: “Chuyện kỳ lạ là gì?”
Khi cô sắp ra khỏi cửa thì Tòa Thành Nát nói: “Anh ta đang liếm gạch và tường, vừa liếm vừa nói, đây là đá gì, kia là đá gì gì nữa. Anh ta không liếm nữa nhưng đi qua đi lại ở trong phòng, giống như đang đo khoảng cách. Bây giờ anh ta nằm trên giường, mắt nhắm lại… ngủ rồi.”
Vân Sâm dừng chân.
Mục đích Dư Triều Gia đến đây rốt cuộc là gì?
Nói là đến tìm chị Đỗ Quyên, rõ ràng chưa tìm thấy chị Đỗ Quyên, cũng không có dáng vẻ vội vã tìm kiếm.
Cổ tay bị cành cây nắm lại.
Hoa Đình nói: “Em nên đi ngủ thôi.”
Vân Sâm “Ừ” một tiếng. Cô cởi áo khoác, chỉ để lại bộ quần áo trên người rồi nằm xuống.
Cành cây buông rèm xuống, dây leo nhẹ nhàng đung đưa võng, giống như đang ru đứa bé ngủ.
Vân Sâm xoay người, xốc chăn lên, tay chạm vào sợi dây chuyền trên ngực.
Hạ Phong Niên không phải con người, mà là một khối đá thành tinh đã sống nhiều năm.
Cô là đứa trẻ do con người và đá sinh ra.
Chẳng trách mẹ nói cô sinh ra là một phép màu, lúc cô biết thân thế của mình thì mới hiểu được ý nghĩa bên trong câu nói này.
Đây đúng thật là một phép màu.
Chiếc nhẫn trên vòng cổ có một viên đá màu đỏ.
Cô vốn tưởng rằng đó là một chiếc nhẫn ruby, kết hợp với lời mẹ nói thì xem ra không phải là ruby mà là một viên đá năng lượng.
Vân Sâm vuốt ve viên đá năng lượng bên ngoài của chiếc nhẫn, cảm giác ấm áp.
Cảm giác giống với khi chạm vào tượng thành của Tòa Thành Nát vậy.
Cô chuyển dòng suy nghĩ, đầu ngón tay nhả ra một chút năng lượng.
Trong chớp mắt, cô cảm nhận được một sự yêu thương bao bọc mạnh mẽ từ chiếc vòng cổ, nhiệt liệt mà lại chân thành khiến cô có chút không thở nổi.
Năng lượng trong đó vừa cuồn cuộn dạt dào, lại vừa mộc mạc và sâu lắng.
Đây là lần đầu tiên Vân Sâm cảm nhận được sự tồn tại của bố mình.
Năng lượng giải phóng tan biến, loại cảm giác này cũng biến mất.
Vân Sâm không kiềm được lại nhả ra một tia năng lượng nữa, cô đắm chìm trong năng lượng ấm áp của Hạ Phong Niên.
Trong bóng tối, khóe môi của cô gái cong lên.
Mẹ nói không sai, Hạ Phong Niên thực sự rất yêu bà.
Tình cảm bên trong năng lượng mà cô cảm nhận được không hề giả dối.
“A…”
Giọng nói nho nhỏ lại yếu ớt vang lên bên tai cô.
Vân Sâm lập tức ngồi dậy, cô đẩy tấm rèm ra, cảnh mờ mịt trước mắt trở nên rõ ràng hơn. Cô đi đến trước tượng thành, kén xanh cảm nhận được cô đến nên tự động mở ra một khe nhỏ.
Ánh sáng làm cả căn phòng sáng lên.
Khe hở chậm rãi mở rộng ra, nụ hoa của tượng thành tủi thân giống với một cái bánh bao vậy.
Hoa Đình nói: “Anh gặp ác mộng rồi.”
Vào buổi tối thì ý thức tòa thành cũng cần phải nghỉ ngơi, đó là một trong những cách mà họ tích tụ năng lượng.
Vân Sâm lúc này đi chân trần đứng trên dây leo, quần áo phong phanh.
Cô hỏi: “Ác mộng gì?”
“Anh nằm mơ thấy loại ma quỷ gọi là Vào Mộng!” Hoa Đình múa may dây leo: “Anh mơ thấy em rơi vào mộng cảnh mà Vào Mộng dệt nên rồi bị nó dụ dỗ, anh kêu thế nào em cũng không tỉnh dậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn em đi ra khỏi phạm vi tòa thành…”
Vân Sâm nói: “Anh có nhiều dây leo như vậy, dùng một dây trói chặt tôi lại, không để tôi đi ra ngoài không phải là được rồi sao.”
Vừa nghe cô nói thì Hoa Đình càng tủi thân: “Ở trong mơ dây leo hoàn toàn biến mất, anh chỉ có thể đứng tại chỗ chờ đợi, không làm được gì hết!”
Vân Sâm lập tức an ủi anh: “Đây chỉ là ác mộng thôi mà… Nhược điểm của Vào Mộng là đèn điện, chúng ta nghĩ cách để tìm thêm nhiều dầu diesel hơn hoặc nghĩ ra cách khác để thông đường điện vào nhà, buổi tối không tắt đèn thì Vào Mộng không thể làm gì chúng ta được nữa.”
Hoa Đình nghe những cách giải quyết này cũng không hề phấn chấn lại chút nào, anh vẫn ủ rũ như cũ.
“Vẫn không vui à?”
Cành cây của Hoa Đình đẩy cô gái đến bên mép giường: “Em đi ngủ trước đi.”
Vân Sâm bị ép đến mép giường, cô rũ mắt nhìn chăn gối trên giường, trong đầu liền nảy ra ý tưởng.
Cô khiêng chăn bông lên rồi chen vào dây leo, chạy lạch bạch đến bên cạnh tượng thành.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tòa Thành Nát, cô khiêng chăn, hai tay chống xuống ngồi trên gốc dây đằng, vai tựa vào tượng thành.
Cô mở rộng chăn bông ra rồi tung lên hai lần.
Một nửa ở trên người mình, một nửa còn lại ở trên người Tòa Thành Nát.
Chiếc chăn bông nhỏ sạch sẽ và sặc sỡ chỉ có thể che được một phần nhỏ tượng thành của Tòa Thành Nát.
Hoa Đình thích cảm giác như vậy, sự ủ rũ cũng vơi đi nhiều. Anh đã dùng dây leo ở một bên gốc làm một chiếc giường nhỏ cho Vân Sâm để cô có thể nằm thoải mái hơn.
Vân Sâm tựa đầu vào tượng thành, cô hỏi: “Vì sao không vui vậy?”
Im lặng một lát, Hoa Đình mới nói: “Trong mơ khi em đi ra khỏi hơi thở của tòa thành, anh không thể cảm nhận được em, chỉ có thể đứng tại chỗ nhìn bóng dáng em… đi càng ngày càng xa anh.”
Lòng bàn tay Vân Sâm kề sát vào tượng thành, cô nói: “Đấy chỉ là ác mộng thôi, anh có dây leo mà. Cứ cho là tôi có đi ra khỏi phạm vi của hơi thở tòa thành đi nữa thì anh cũng có thể ở bên cạnh tôi.”
Hoa Đình rất ít khi phản bác lại lời Vân Sâm nói, nhưng lần này anh đã phản bác lại.
Anh nói: “Không giống nhau.”
Anh muốn giống con người, có thể đi lại khắp nơi mà không chịu bất cứ hạn chế gì.
Khi nhìn thấy người này đi từ Trà Phủ vào Hoa Đình, anh ý thức được rằng con người sẽ không ở luôn một chỗ, chỉ cần có thể thì bọn họ sẽ rời khỏi nơi này chứ không ở cố định một chỗ.
Anh không muốn sau này anh sẽ bị Vân Sâm bỏ lại ở nơi này một mình.
“Sau này chúng ta sẽ phải rời xa nhau sao?”
Giọng nói tủi thân kèm theo tiếng khóc thút thít của thiếu niên vang lên bên tai cô, Hoa Đình đang đau lòng. Anh nghĩ đến chuyện sau này bọn họ sẽ chia xa cho nên mới đau lòng như vậy sao?
Tòa Thành Nát thật đa sầu đa cảm…
“Anh xem đây là gì?” Vân Sâm vỗ thứ đang đắp trên người bọn họ.
Hoa Đình nói: “Chăn.”
Vân Sâm dịu dàng nói: “Bây giờ chúng ta đắp chung một chiếc chăn bông, cho nên chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời, mãi mãi cũng sẽ không chia xa.”
Hoa Đình: “Thật không á?!”
Vân Sâm kéo dài giọng nói: “Thật, nếu anh không tin tôi thì chúng ta có thể ngoéo tay——”
Hoa Đình nghe thấy ngoéo tay thì lập tức ngắt lời cô gái: “Được thôi, chúng ta mau ngoéo tay nào.”
Cành cây vươn ra, dáng vẻ chờ mong cô gái giống lần đầu tiên khi ngoéo tay, cô đưa ngón út về phía anh.
Lần này, anh không thấy ngón út đâu cả mà thấy khuôn mặt đen như đít nồi của đối phương.
“… Vậy mà anh không tin tôi à?”
Vân Sấm nắm tay thành nắm đấm rồi đánh tượng thành, cô tức giận nhỏ giọng mắng anh.
Tòa Thành Nát này thiệt tình. Nửa đêm cô nghe thấy giọng nói đã chạy đến an ủi anh, không những không tin lời cô mà anh lại còn đòi ngoéo tay để đảm bảo nữa.
“Đến tôi anh còn không tin vậy thì anh còn tin ai được nữa, tin người mới đến bên ngoài kia à? Anh ta vừa mới tới chưa đến nửa ngày thì tôi đã không còn là người anh tin tưởng nhất rồi hả? Chị Đỗ Quyên nói không sai, ý thức tòa thành mấy người nhìn thấy con người là thích ngay…”
Hoa Đình: “Hả?”
Vân Sâm nhấc chăn rời đi, để lại một câu: “Anh ngủ một mình đi.”
Cô mới đi được hai bước thì cổ tay đã bị dây leo bắt lại.
Hoa Đình nhỏ giọng nói: “Chỉ tin em thôi.”
Vân Sâm nhìn anh một lúc lâu, sau đó mới hừ một tiếng: “Đúng là bó tay với anh luôn.”
Cô nằm trở lại bên cạnh tượng thành: “Ngủ ngon nha.”
Tòa Thành Nát vẫn nắm lấy tay cô, cười ngây ngô.
Phải ở bên nhau cả đời.
Anh nhớ kỹ rồi.