Đây là lần đầu tiên Vu Hàn Châu cầm bút lông, nàng không muốn tác phẩm đầu tiên của mình quá khó coi nên hạ bút rất dè dặt, nàng không ngừng nhìn sang phía Hạ Văn Chương, nhìn hai cái thì vẽ hai nét.
Dần dần nàng phát hiện được rằng Hạ Văn Chương hạ bút rất chậm, nàng treo bút lên rồi nhìn sang bên phía hắn. Quan sát mấy lần thì nàng phát hiện hắn đang thất thần.
“Chương ca?” Vu Hàn Châu gọi hắn: “Nghĩ gì vậy?”
Hạ Văn Chương bị nàng goij như vậy thì hồi thần ngay lập tức, hắn lắc đầu một cái: “Không có gì cả.” Hắn cúi đầu nhìn bức họa mà mình vẽ trước mặt, có hai nét vẽ không được đẹp cho lắm, theo như thói quen trước kia của hắn thì hắn muốn bỏ đi rồi vẽ lại, nhưng hắn lại lo sẽ làm lỡ tiến độ của nàng, khiến nàng không vui, vậy nên hắn nhẫn nhịn mà tiếp tục đặt bút.
Mà Vu Hàn Châu thấy hắn vẽ tiếp nên nàng cũng từng nét từng nét mà vẽ theo.
Hạ Văn Chương tâm tình vốn chẳng tốt cho lắm nhưng khi thấy nàng ngây thơ vẽ theo như vậy thì nhất thời buồn cười không thôi. Tâm tình vốn sa sút thì cũng dần dần nhạt đi. Nàng luôn có loại năng lực kỳ lạ này, chỉ cần nhìn nàng, trò chuyện với nàng thì tâm tình của hắn khó mà sa sút mãi được.
Hắn chầm chậm lắc đầu một cái, hắn không dồn hết tâm trí mà nghĩ đến những chuyện không vui vẻ nữa, giọng điều ôn tồn mà chỉ điểm và hướng dẫn nàng vẽ xong bức tranh.
“Rất tốt.” Hạ Văn Chương tán dương.
Vu Hàn Châu cảm thấy không tệ, mặc dù còn kém xa so với bức tranh của Hạ Văn Chương nhưng đây cũng là bức tranh đầu tiên nàng vẽ bằng bút lông mà.
Nàng cười nói: “Ta cũng cảm thấy như vậy.”
Hạ Văn Chương thấy nàng không thẹn thùng, không khiêm tốn, không thất vọng mà lại rất hài lòng nên không khỏi bật cười. Như vậy xem ra nàng là một người tâm rất đơn giản và dễ dàng thỏa mãn.
Là một nữ tử rất đáng yêu.
Hắn lại không khỏi thầm nhủ, hôm nay cũng không nhìn ra dáng vẻ vừa điên cuồng vừa tùy hứng của nàng. Chẳng lẽ một khi con người nghĩ thông suốt thì sẽ thay đổi dáng vẻ lớn vậy sao?
Hạ Văn Chương vốn không tin. Nhưng hắn lại nghĩ, nàng gả cho một người như hắn, cả đời cũng bị hủy rồi, không nghĩ thông suốt thì có thể làm như thế nào đây?
Tâm trạng của hắn bách chuyển thiên hồi, lúc thì vui vẻ lúc thì khó chịu, mà lúc nàng Vu Hàn Châu chỉ lo nhìn bức tranh của mình chứ không chú ý tới hắn. Chờ đến khi nàng vui vẻ xong rồi thì đã đến giờ cơm trưa.
“Buổi chiều còn vẽ không?” Vu Hàn Châu thả bức tranh lại trên bàn, để đám đầy tớ thu dọn, rồi ngước mắt hỏi Hạ Văn Chương.
Hai mắt nàng lấp lánh, rõ ràng là rất mong đợi hắn có thể đồng ý, Hạ Văn Chương gật đầu một cái: “Được.”
“Quá tốt rồi.” Vu Hàn Châu cười vỗ tay một cái, “Đi thôi, chúng ta quay về dùng cơm.”
Hạ Văn Chương bất giác mà cất bước cùng nàng ra khỏi hoa viên.
Nàng giống như người thả diều, mà hắn chính là con diều đó. Nàng chạy tới đâu thì hắn bị dẫn bay tới đó.
Vu Hàn Châu không biết trong lòng của hắn có nhiều suy nghĩ như vậy, hào hứng bừng bừng mà hỏi: “Chiều nay chúng ta vẽ gì vậy? Vẫn vẽ hoa sao?”
“Nàng muốn vẽ cái gì?” Hạ Văn Chương hỏi lại.
Vu Hàn Châu không có chí tiến thủ gì đó, nàng vẽ tranh đơn thuần là vì chơi đùa mà thôi chứ không hề muốn học tiếp tục đi sâu nghiên cứu gì đó, nàng nhanh chóng nói với Hạ Văn Chương: “Chi bằng chúng ta vẽ người đi? Chẳng phải sáng nay có người gan lớn bằng trời dám cười chúng ta sao? Vẽ nàng ta đi, bảo nàng đứng yên không được nhúc nhích để chúng ta vẽ.”
Thúy Châu gan lớn bằng trời tức khắc đáng thương xin tha: “Không phải lúc trước nãi nãi đã nói rõ ràng là bỏ qua cho bọn nô tỳ rồi sao?”
Vu Hàn Châu cười nói: “Khi đó ta nói là ai còn cười nữa thì phạt đá hai trăm quả cầu. Ta cũng không nói các ngươi không cười nữa thì không phạt các ngươi.”
Đám nha hoàn nhao nhao xin tha thứ.
Náo náo nhiệt nhiệt cả một đường, trở về Trường Thanh viện.
Những đầy tớ khác trong phủ thấy vậy thì ríu rít lấy làm kỳ: “Sao Đại nãi nãi vừa vào cửa thì lại trở nên náo nhiệt như vậy?”
“Nhìn thấy chưa? Đại gia vẫn luôn nở nụ cười.”
“Rất ít khi thấy Đại gia cười thoải mái như vậy.”
Sau khi trở về Trường Thanh viện thì bọn họ dùng cơm trưa như thường. Sau đó thì Hạ Văn Chương cần phải ngủ trưa, bước chân hắn lề mề, đi chậm rì, còn quay đầu nhìn Vu Hàn Châu: “Nàng cũng ngủ một lát đi, như vậy mới tỉnh táo tinh thần, vẽ tranh nhìn thì không sao cả nhưng thực ra cũng hao tốn sức lực.”
Vu Hàn Châu nghe vậy thì kinh sợ ngay tức khắc: “Thật sao? Rất hao tổn sức lực sao? Nếu như vậy thì chiều nay chúng ta đừng vẽ nữa, thân thể của ngươi mới khỏe lên được chút, không thể mệt được.”
Miệng của Hạ Văn Chương mở ra rồi khép lại, hắn nói: “Không phải rất. Ý của ta là ngủ một lát thì buổi chiều mới có tinh thần.”
“Thật không?” Vu Hàn Châu hỏi, “Ngươi cũng đừng gắng gượng chịu đựng, nếu không ngươi mệt thì ta có thể sẽ tức giận.”
Hạ Văn Chương vừa tức giận vừa không biết làm sao. Tức giận là bản thân có tâm tư, không biết làm sao là nàng không có tâm tư.
“Sẽ không đâu.” Hắn nói rồi quay đầu lại đi vào bên trong.
Vu Hàn Châu ngồi trên giường đất ở gian ngoài, chưa được bao lâu thì nàng cũng nằm xuống chợp mắt.
Nếu Hạ Văn Chương đã nói vậy thì nàng cũng ngủ một lát là được.
Đám nha hoàn thấy nàng cũng ngủ thì cầm thảm mỏng đắp lên người nàng, sau đó nhẹ chân nhẹ tay lui ra, không một tiếng động nào phát ra.
Đợi đến lúc Hạ Văn Chương ngủ dậy thì Vu Hàn Châu cũng đã tỉnh, tùy ý để cho nha hoàn lau mặt lau tay.
“Nàng ngủ rồi?” Hạ Văn Chương hỏi, vẻ mặt lãnh đạm, không nhìn ra tâm tình gì cả.
Vu Hàn Châu vừa mới ngủ dậy, vẫn chưa phải là rất nhạy bén nên thuận miệng nói: “Ngươi nói ngủ một lát cho tinh thần tốt hơn nên ta cũng chợp mắt một chút.”
Hạ Văn Chương mím môi, vẻ mặt rõ ràng lộ ra một chút không vui, lần này Vu Hàn Châu nhận ra được, ngạc nhiên nhìn hắn nói: “Sao vậy? Tâm trạng sa sút như vậy? Ngủ không ngon sao?”
Không phải là ngủ không ngon.
Là nàng luôn miệng nói hắn là tỷ muội, nhưng cuối cùng lại để hắn ngủ trong phòng còn nàng thì tránh hiềm nghi mà ngủ ở bên ngoài.
Lúc đầu hắn nên vui vẻ, bởi vì nàng vẫn xem hắn là nam nhân trong vô thức. Nhưng khi nghĩ đến nàng cũng vì vậy mà xa lánh lại khiến hắn không thể nào mà vui cho nổi.
Hắn phiền muộn không thôi, nhưng không có cách nào nói ra, hắn chậm rãi lắc đầu: “Không sao, có thể là do nằm mơ, nhưng không nhớ rõ.”
Những chuyện như vậy rất thường thấy, Vu Hàn Châu cũng hay gặp ác mộng, nhưng đến khi thức dậy thì chẳng nhớ rõ được nữa. Những lúc như vậy cứ cắt ngang tâm trạng là được rồi, vì vậy nàng cười chỉ nha hoàn trong phòng mà nói với hắn: “Mấy người này đều đã cười chúng ta. Nên phạt ai trước đây, Chương ca chỉ một người đi.”
Trong nháy mắt, đám nha hoàn kết thành một nhóm, bên thì cầu xin tha thứ, bên thì đùn đẩy lẫn nhau: “Chỉ nàng ta, nàng ta cười to nhất.”
“Không phải ta, ta chỉ cười một tiếng rồi ngừng lại, ngươi cười nhiều nhất, khiến Đại gia không vui.”
Mặc dù có tiếng cười của đám nha hoàn nhưng tâm trạng của hắn vẫn không thể tốt lên được, bởi vì hắn thực sự không phải gặp ác mộng.
Mà thấy nàng vui cười đùa giỡn với đám nha hoàn như vậy thì hắn càng cảm thấy khó chịu hơn.
“Cười đủ rồi thì đi thôi, không ai thoát được đâu.” Vu Hàn Châu thấy tâm trạng của Hạ Văn Chương chẳng thể hăng hái lên nổi nên cắt ngang đám nha hoàn rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Có lẽ đứng dưới ánh mặt trời nhìn cảnh vật bên ngoài sẽ khá hơn một chút.
Nàng lại nói chuyện với hắn, hỏi vẽ người thì cần chú ý những gì, sự khác biệt khi vẽ hoa và mấy chuyện khác.
Hạ Văn Chương vẫn luôn chẳng thể giận được nàng, sự bực bội kia nhanh chóng biến mất, nụ cười dần dần lộ ra mà nói chuyện này kia với nàng.
Chưa được bao lâu thì đã đến hoa viên.
Cho dù đám nha hoàn dọc đường cười nháo đùn đẩy nhưng cũng không phải là từ chối thật sự, chẳng qua là đùa giỡn náo nhiệt mà thôi. Lúc này Vu Hàn Châu chỉ một người, người đó bèn đứng yên một cách quy củ để cho hai người tùy ý vẽ.
Vu Hàn Châu học được không ít kỹ xảo vẽ tranh từ Hạ Văn Chương.
Nàng không hề ngốc nghếch, mặc dù thiên phú của nàng không được cao cho lắm nhưng cũng có thể coi là thông minh, Hạ Văn Chương dạy nàng cái gì thì nàng cũng có thể học được.
Hai người tiêu khiển trong hoa viên một ngày, đợi đến khi trời chạng vạng thì đi tới chính viện.
Hầu gia đã quay về và Hạ Văn Cảnh cũng tan học, hai người đang ngồi nói chuyện với nhau. Thấy bọn họ đi vào thì chào hỏi,
“Thỉnh an phụ thân.”
“Đại ca, đại tẩu.”
Trong chốc lát Hầu phu nhân cũng bước vào, bà vừa ra ngoài để xử lý chút chuyện linh tinh trong phủ, thấy Vu Hàn Châu và Hạ Văn Chương thì nở nụ cười: “Sao rồi? Nhan Nhi đi theo Chương Nhi vẽ tranh, Chương Nhi có dạy được không?”
Vu Hàn Châu đáp ngay: “Chương ca dạy rất hay ạ.”
Hạ Văn Cảnh lại không thể nghe nàng gọi đại ca của mình là ‘Chương ca’ được, lần nào hắn ta nghe thấy cũng khó chịu đến mức ngồi không yên. Nhưng lần trước hắn khiến đại ca tức giận nên cũng không dám nói gì nữa, ngay cả ánh mắt cũng không dám tung bay, sự mình lại lườm nàng rồi bị đại ca bắt được, rồi lại giáo huấn hắn ta.
Cơm tối, năm người ngồi bên cạnh bàn.
Trước mặt Hạ Văn Chương tất nhiên là bày thức ăn thanh đạm nhạt nhẽo mà hắn thường dùng. Mà trên bàn cũng có nhiều thứ Vu Hàn Châu thích ăn, do Hầu phu nhân cố ý kêu người chuẩn bị.
Hầu gia không nhiều lời, Hầu phu nhân lại yêu thương, Vu Hàn Châu rất cam tâm tình nguyện ăn cơm với bọn họ. Nhiều người, ăn cơm cũng ngon hơn.
Còn Hạ Văn Cảnh, nàng đã loại bỏ hắn ta ra khỏi thế giới của nàng rồi. Dù sao thì hắn ta cũng sẽ không tin nàng, sẽ không qua lại thân thiết với nàng, vậy thì nàng cứ coi như không có người này là được. Nàng không chọc hắn thì hắn cũng đừng chọc nàng là được.
Ăn xong bữa cơm, Vu Hàn Châu không có gì khác thường cả, nhưng Hạ Văn Cảnh lại cảm thấy chua xót.
Hắn nhìn thấy ca ca nhìn sang phía nàng không ngừng như thể nàng là thức ăn vậy. Ánh mắt kia dịu dàng tựa như giọt nước, khiến hắn phải kinh ngạc.
Hắn còn có thể nói gì đây? Rõ ràng ca ca đã bị cám dỗ. Hạ Văn Cảnh trong lòng buồn bực, cơm cũng chẳng ăn được miếng.
“Sao thế? Khẩu vị không tốt sao?” Hầu phu nhân thấy hắn ta như vậy thì hỏi một câu, “Ăn còn ít hơn cả ca ca của con.”
Hạ Văn Cảnh: “…” Hắn ta cúi đầu xuống mà ăn từng miếng lớn, chỉ chốc lát sau đã ăn hết phần còn thiếu kia.”
“Ừm.” Hầu phu nhân khẽ gật đầu, thể hiện sự hài lòng.
Vu Hàn Châu nhìn thấy vậy thì không nhịn được mà cười cực nhỏ. Hạ Văn Chương hỏi nàng: “Sao thế? Đang cười gì vậy?”
“Không có gì.” Vu Hàn Châu lắc đầu, nàng cũng chẳng thể nói rằng mình đang cười hai mẹ con Hầu phu nhân và Hạ Văn Cảnh.
Hạ Văn Chương thấy nàng không nói thì lại bắt đầu khó chịu. Hắn biết mình như vậy là rất nhỏ mọn nên cố gắng kiềm chế lại, không để lộ ra trên mặt.
Cả nhà trò chuyện một lúc, sau đó Vu Hàn Châu và Hạ Văn Chương quay về.
Cuộc sống cứ như thế mà trôi qua nửa tháng.
Trong nửa tháng này, Hạ Văn Chương chẳng hề bị bệnh một lần nào, chuyện này lại làm trên dưới trong phủ đều phập phồng lo sợ—sức khỏe của hắn như vậy, bị bệnh mới là bình thường, cực ít khi không bị bệnh, lâu như vậy mà không hề bị bệnh cũng giống như con dao treo trên đỉnh đầu, không biết lúc nào nó sẽ rơi xuống, khiến người ta cực kỳ bất an.
Ngay cả bản thân Hạ Văn Chương cũng có chút hỗn loạn, nhưng đồng thời cũng ôm lấy kỳ vọng cực lớn, chuyện gì vậy? Hắn không bị bệnh? Có phải thân thể của hắn khỏe rồi không?
Hầu phu nhân cực kỳ quan tâm đối với lần này, ba lần bốn lượt hỏi Thường đại phu, rốt cuộc là Đại nhi tử như thế nào?
Cứ cách ba ngày thì Thường đại phu sẽ bắt mạch cho hắn một lần, nhưng ông ấy cũng không nói gì. Cho đến cả nửa tháng mà Hạ Văn Chương cũng không bị bệnh thì cuối cùng Thường đại nhân mới nói: “Không tệ, tiếp tục duy trì, có khi cố thể sống được qua hai mươi tuổi cũng nên.”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, Hầu phu nhân vui đến mức suýt chút nữa thì bất tỉnh.