Lúc mọi người còn đang ồn ào, Ôn Lăng nói ra lời giải vây: "Ai quy định đi nhậu nhất định phải uống bia? Đúng không? Muốn uống gì thì uống đó, miễn cưỡng sẽ không vui."
Người chung quanh không lên tiếng.
Ôn Lăng tươi cười không chạm tới đáy mắt mà nói: "Tôi uống với các người, ai nằm sấp xuống trước là cháu nội."
Từ Viễn Hàng bận tỏ thái độ: "Được được được, chúng tôi chỉ là nói như vậy mà thôi, cũng không phải thật sự muốn ép cậu ấy uống rượu."
Nói thật, hắn cảm giác Ôn Lăng che chở cho bạn học Tiểu An, bản thân mình sẽ không được đãi ngộ như thế.
"Ai nha, bia đến, tôi giúp các cậu khui." An Vô Dạng cười híp mắt chuyển đề tài, tích cực giúp các bạn học khui bia: "Đây, Ôn Lăng."
Một chai bia lạnh đưa tới, nam sinh nhận lấy, lập tức uống một hớp.
Không lâu lắm, đồ ăn đã lên tới.
Đồ ăn ở chỗ này, mùi vị quả thật không tệ.
Mấy bạn học đến từ trời nam đất bắc, vừa ăn vừa huyên thuyên, từ đặc sản quê hương của từng người, cho tới những hiện tượng trong xã hội, rất nhanh đã rượu quá ba tuần.
Viễn Hàng tuy là học bá, nhưng lúc đi chơi cũng rất là phóng khoáng.
"Đây này, bốn năm trong tương lai chúng ta là những chiến hữu, đi chung với nhau chính là duyên phận a." Hắn làm mặt quỷ nói: "Vì để biết rõ lẫn nhau hơn, không bằng chơi một trò chơi đi?"
Mấy nam sinh cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu một chút: "Làm sao chơi?"
Từ Viễn Hàng: "Đơn giản, chúng ta thay phiên đặt câu hỏi, nói đúng ai người đó tự giác uống rượu." Hắn nhìn chung quanh một vòng nói: "Chơi cái trò chơi này nhất định phải thành thực, bằng không cũng không ý nghĩa, thế nào?"
"Tôi không ý kiến." Ôn Lăng lắc lắc bia trong tay, tỏ vẻ đồng ý.
"Tôi cũng thế." An Vô Dạng nói.
Hai tên nam sinh còn lại gật đầu nói: "Được đó, vậy cứ bắt đầu đi, ai hỏi trước tiên?"
"Tôi hỏi." Từ Viễn Hàng nhấc tay, cười đến đầy mặt hèn mọn nói: "Vấn đề thứ nhất, đang ngồi đây, ai là xử nam thì uống rượu."
"Phù!" Toàn bộ đều thở dài một chút, chỉ vào Từ Viễn Hàng mắng, hỏi vấn đề này cũng quá bỉ ổi.
"Nếu chơi, vậy thì nghiêm túc chút." Ôn Lăng dùng lon bia gõ bàn một cái nói, dẫn đầu uống một hớp: "Là tôi."
Người đặt vấn đề làm một thủ thế, nhìn những người khác: "Còn có ai muốn uống, đều tự giác chút cho tôi, mau mau nhanh lên!"
Dưới ánh mắt nhìn kỹ của hắn, một bạn học hơi gầy chung phòng đỏ cả mặt mà uống.
Còn lại hai người đều ngồi không nhúc nhích.
Ôn Lăng liếc mắt nhìn cừu nhỏ ung dung bình thản, nói thầm trong lòng một câu: Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong a.
"Đến tôi đến tôi." Bạn học gầy kia hiển nhiên muốn trả thù, mở miệng liền nói: "Có người yêu thì uống rượu."
Xung quanh yên tĩnh hai giây đồng hồ.
Khi mọi người cho rằng bọn họ đều là cẩu độc thân, An Vô Dạng ở dưới ánh mắt nóng bỏng của các bạn học, bưng nước dừa của bản thân uống một hớp: "Tôi có."
Vẻ mặt của tất cả mọi người đều là trợn mắt há hốc mồm, không phải chứ? Chó con duy nhất có người yêu đang ngồi đây, dĩ nhiên là cậu?
"Mẹ kiếp, thằng nhóc cậu lại có người yêu?" Từ Viễn Hàng không chịu được mà, muốn cầm cây xiên tre đánh cậu.
An Vô Dạng chỉ cười không nói, nghiêng vai tránh né công kích của Viễn Hàng.
"Đến tôi." Ôn Lăng liếc mắt nhìn người không còn xử nam bên cạnh, nắm lon bia lạnh lẽo nói: "Thích người lớn tuổi hơn so với mình thì uống rượu."
Vấn đề này bản thân không cần tham gia.
Lần này ngoại trừ Ôn Lăng ra tất cả đều uống, ai trong lúc thời kỳ trưởng thành không có thầm mến qua mấy chị gái vóc người nóng bỏng chứ.
"Đến tôi?" An Vô Dạng chỉ vào mũi của chính mình, nhếch miệng nói: "Khà khà, trong lòng bây giờ có người thích thì uống rượu."
Bạn học khổ sở thầm mến nữ thần phóng ra ánh mắt giết người, không thể không tức giận nâng cốc uống: "Không cần ác độc như thế a, tôi thật vất vả mới phai nhạt nhớ nhung."
Hiện tại vừa nghĩ tới hô hấp đều sẽ rất đau nha.
Ván này Ôn Lăng cùng Viễn Hàng đều không uống, một là từng bày tỏ thái độ không muốn tìm bạn gái, một là muốn tìm bạn gái thế nhưng không có cơ hội.
"Một vấn đề cuối cùng... Tôi nói rõ trước a, không có ý gì khác, mọi người có thể không quan tâm." Bạn học béo còn lại trên bàn nói: "... Có thể tiếp thu gay thì uống rượu."
Thời đại này, không ai không biết làm gay là có ý gì.
"Này, là tiếp thu người khác là gay, hay là chính mình là gay?" Từ Viễn Hàng hỏi.
"Cái này... Tiếp thu chính mình là gay đi." Tên béo nói.
Mới vừa bưng rượu lên các bạn học liền dừng lại, vậy không được, chính mình làm gay kiên quyết không thể tiếp thu.
Bạn học béo nói qua có thể không biểu hiện, bất quá An Vô Dạng vẫn là bưng lên nước dừa, hút một ngụm lớn: "Tôi có thể tiếp thu."
Thái độ có thể gọi là sảng khoái, mấy nam sinh nhìn thấy đều trợn mắt ngoác mồm, lại là cậu?
Ôn Lăng nhướn mày, không biết nghĩ tới điều gì, một bộ thần sắc hiểu rõ.
"Khụ khụ, vậy vậy... Người yêu của cậu bây giờ không phải là nam đấy chứ?" Từ Viễn Hàng miệng há to thành chữ O, nhưng hắn thực bội phục không phải chuyện An Vô Dạng làm gay, mà là thái độ người ta lại tự nhiên hào phóng đến thế.
"A, hắn là nam." An Vô Dạng đã chuẩn bị xong tâm lý bị mọi người dùng ánh mắt khác thường nhìn kỹ, mang trên mặt nụ cười ôn hòa mà bình tĩnh: "Chúng tôi ở bên nhau hơn một năm, trước mắt tình cảm rất ổn định."
"Hơn một năm?" Bạn học tiểu Béo líu lưỡi: "Cao tam đã ở cùng nhau?"
"Không, trước một năm, năm ngoái tôi nghỉ học một năm." An Vô Dạng nói: "Tôi so với mọi người lớn hơn một tuổi, làm sao, có phải là không nhìn ra?"
Mọi người: "..."
Đêm nay từ trên người bạn học Tiểu An nhận được thật nhiều điều thú vị.
"Mọi người để ý sao?" Thật vất vả làm quen được một ít bạn cùng tuổi, thiên sứ vẫn luôn thấp thỏm.
"A, à không." Mọi người vội xua tay nói: "Hiện tại đều là thời nào, thật là, hôn nhân đồng tính cũng đã hợp pháp sáu năm, đúng không?"
Chỉ có Ôn Lăng không có tỏ thái độ, Viễn Hàng ở dưới đáy bàn tối tăm đá đá đạp đạp chân của y, ngược lại cho chút phản ứng đi a đại ca.
"Đây là chuyện riêng của cậu." Nam sinh ôn nhu như nước cười cười nói: "Chúng ta chỉ là bạn học mà thôi, cậu không cần quá quan tâm người khác nghĩ như thế nào."
Đạo lý này An Vô Dạng biết, nhưng là... Muốn được người khác tiếp thu là suy nghĩ bình thường mà.
"Ừm, không nói những thứ này, tiếp tục ăn đồ ăn nha." Thiếu niên cười cười, lộ ra nụ cười tươi sáng như ánh nắng: "Đã nói trước tối nay tôi mời, mọi người không cần thay tôi tiết kiệm tiền."
Chung cư ở bên này.
Công việc của Hoắc Vân Xuyên đã kết thúc, tự mình ăn một bữa cơm tối không có hương vị gì, trong lòng bắt đầu nhớ người.
Hắn kìm lòng không đặng lấy điện thoại di động ra, xem định vị điều tra một chút xem thiên sứ của mình ở đâu.
XX tiệm BBQ, đây là cái quỷ gì?
Hoắc Vân Xuyên nhìn chằm chằm định vị hồi lâu, xác định và chắc chắn, thiên sứ không phải chỉ đơn giản là đi qua nơi đây, rất rõ ràng là đang ở bên trong ăn uống...
"Tên nhóc lừa đảo..." Hắn cau mày.
Một phút chốc sau cầm lấy chìa khóa xe, như một cơn gió ra cửa.
Cho dù là trên đường phố thủ đô cũng rất ít thấy được siêu xe, đột nhiên xuất hiện ở một con phố ăn khuya không chút nào xa hoa, rất nhanh đã gây nên sự chú ý của thực khách.
Hoắc Vân Xuyên đi theo người chỉ dẫn, dừng sát ở trước cửa hàng đồ nướng thiên sứ đang ăn.
Mở cửa xe thò đầu ra ngoài, mùi khói dầu bên ngoài bay vào mũi, lập tức làm hắn không chịu được mà đóng lại cửa sổ, sau đó trực tiếp mở cửa xuống.
Trong tiệm, An Vô Dạng đang ăn rất vui vẻ, tay trái một cái chân gà, tay phải một xâu mực nướng, đột nhiên, ánh mắt liếc đến phía trước có một hình bóng quen thuộc đang đi tới, xong đời.
"Phi phi phi." Cậu ném chân gà mực nướng đi, rút lên giấy ăn lau miệng lau tay, hút mạnh một ngụm nước dừa rửa sạch sẽ mùi vị trong miệng.
"Sao?" Mọi người nhìn cậu dường như phát điên, rất giống học sinh tiểu học bị người lớn trong nhà bắt gặp.
An Vô Dạng cười khổ: "Người yêu của tôi đến, tôi phải đi về trước." Sau đó như một làn khói vọt tới quầy thu ngân tính tiền.
Người yêu của bạn học Tiểu An?
Mấy nam sinh nhất thời bị gợi lên hứng thú, không chớp mắt nhìn chằm chằm nam nhân như hạc đứng trong bầy gà.
Ấn tượng đầu tiên chính là rất tuấn tú, không kể là chiều cao hay là bề ngoài, vài phút đã hạ gục phần lớn tiểu sinh trong giới giải trí hiện tại.
Ấn tượng thứ hai chính là, có tiền.
Nếu như không đoán sai, đối phương mới vừa bước xuống từ trên chiếc siêu xe giá trị mấy trăm vạn ở ven đường.
Bọn họ đang quan sát Hoắc Vân Xuyên, đồng thời Hoắc Vân Xuyên cũng đang quan sát các bạn học của thiên sứ nhà mình, quả nhiên tất cả đều là bạn học nam, trọng điểm là không có một ai đẹp trai hơn so với mình.
Một hồi sau, An Vô Dạng trả tiền xong trở lại, không nói hai lời trước tiên nhào tới cho ba ba hờ một cái ôm chặt như gấu ôm cây, cộng thêm một biểu tình vô cùng xốc nổi vui vẻ: "Ai? Sao anh lại tới đây?"
Hoắc Vân Xuyên: "Trước đó em nói..."
"Đến đến đến, giới thiệu cho các người một chút" An Vô Dạng không cho hắn có cơ hội nói tiếp, lập tức mười ngón chặt chẽ gặp nhau lôi kéo hắn đi tới trước mặt các bạn học của mình: "Đây chính là người yêu của tôi, vừa nãy đã nói với mọi người đó, người yêu tình cảm cực kỳ tốt."
Mấy nam sinh không ngu ngốc vội vàng nói: "Ồ nha, chính là hắn a." Đồng loạt đứng lên chào hỏi: "Hân hạnh được gặp gỡ, chúng tôi là bạn học của Tiểu An, vừa nãy mới nói tới anh đấy."
Hóa ra bạn học Tiểu An sợ người yêu của mình như thế, thật đáng thương!
Hoắc tổng nhíu mày, trên đường tới trong lòng rất phiền muộn, nhưng căn bản không nổi giận được: "Chào mọi người." Lòng hắn nghĩ, hóa ra nam sinh ở cùng với nhau sẽ tán gẫu về người yêu của mình sao, thật đáng yêu...
"Vậy chúng ta đi về trước?" An Vô Dạng xoa bóp tay chồng, nhỏ giọng nói.
"Ừm." Hoắc Vân Xuyên ở bên ngoài cho bạn nhỏ mặt mũi, không có chút thô bạo bá đạo nào, còn vô cùng gần gũi nói lời từ biệt với các bạn học của bạn nhỏ nhà mình: "Các bạn học, hiện tại thời gian hơi trễ, tôi mang bạn Vô Dạng đi về nghỉ trước, mọi người cũng về sớm một chút đi."
Bàn luận khí chất, cách đàm phán, lão đàn ông cao phú soái nhìn thấy nhóm nam sinh sửng sốt một chút.
"Há, được, hai người trở về đi thôi, không có chuyện gì, chúng tôi uống thêm một lát nữa." Viễn Hàng phản ứng kịp trước nhất, cười ngốc nói.
An Vô Dạng gật gật đầu: "Được, vậy mọi người tiếp tục chơi đùa, chúng tôi đi trước, ngày mai gặp."
Các bạn học: "Được, ngày mai gặp!"
Trở lại trên xe, thừa dịp trước khi nịt giây an toàn, An Vô Dạng vui vẻ nhào tới trên người ba ba hờ: "Ba ba Đôn Đôn à, cho em mặt mũi nha."
Cậu còn tưởng rằng, Hoắc Vân Xuyên sẽ rất tức giận.
Hoắc Vân Xuyên mặt không thay đổi đẩy cậu ra: "Miệng toàn mùi tỏi, tránh ra."
An Vô Dạng bĩu môi nói: "Không ra, hun chết anh, ngựa gỗ ~~" Cậu cười tủm tỉm, cố ý ở trên mặt Hoắc Vân Xuyên hôn đến hôn đi, để lại vết nước miếng trên mặt chồng.
"Trở về sẽ tính sổ với em." Hoắc tổng nỗ lực nghiêm mặt, để cho mình thoạt nhìn hung ác một chút.
"Tính gì mà tính, trở về lăn giường đi." Thiếu niên có nhu cầu tình dục vô cùng mạnh mẽ, ôm cái cổ chồng chết sống không buông tay: "Không tính sổ có được hay không? Em biết sai rồi."
Hoắc Vân Xuyên: "Sai chỗ nào?"
Thiên sứ: "Lén lút đi nhậu không mang theo anh!"