Hoắc đại tổng tài canh giữ ở bên trái An Vô Dạng, cũng chính là bên cánh tay An Vô Dạng truyền nước biển.
Do mùa xuân ngày đêm chênh lệch nhiệt độ rất lớn, hai bàn tay dày rộng ấm áp của hắn, một cái lót ở dưới cánh tay đang truyền nước biển của thiên sứ, một cái nhẹ nhàng vuốt ve sờ lên mái tóc mềm mại của cậu.
Hai con mắt Hoắc Vân Xuyên sâu lắng, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn con trai ngốc đang ngủ, phần lớn thời gian đều xem An Vô Dạng.
Lúc bác sĩ căn dặn những điều cần chú ý, thiên sứ khoan thai tỉnh lại, ánh mắt còn chưa tập trung, đã không kịp chờ đợi xoay qua chỗ khác nhìn con trai, còn cười vui vẻ.
"Dạng Dạng..." Hoắc Vân Xuyên không biết vì sao cảm thấy viền mắt chính mình có chút nóng.
"A?" An Vô Dạng dựa theo phương hướng của thanh âm, quay đầu nhìn thấy người mà mình tín nhiệm ỷ lại, vui vẻ nói: "Mau nhìn bảo bảo."
... Sau đó cậu liền xoay qua chỗ khác tiếp tục ngắm bảo bảo.
Hoắc Vân Xuyên cùng ba mẹ ông nội đều nở nụ cười, Dạng Dạng nhà bọn họ luôn dễ thương làm người thích như thế.
Bác sĩ điều trị chính cũng mừng thay cho bọn họ, biết ba ba bảo bảo là bạn tốt của Tưởng Thiếu Phi, đã nói chúc mừng không ít.
Bác sĩ nói: "Hiệu lực của thuốc gây mê còn phải duy trì 24h, thời điểm đó coi tình huống mà xác định, nhìn lại một chút xem có cần tiêm thuốc giảm đau hay không, hiện tại liền nghỉ ngơi trước đi."
Hoắc gia mọi người: "Được, cảm ơn bác sĩ, cực khổ rồi."
Bọn họ liên tục nói tạ ơn bác sĩ, sau đó Hoắc Kiêu đưa bác sĩ ra ngoài cửa.
"Dạng Dạng, vết mổ của con bây giờ có đau không?" Chương Nhược Kỳ nhẹ giọng hỏi, trên đôi mắt ướt át ửng hồng mơ hồ có thể thấy được.
"Hiện tại không đau" An Vô Dạng nói, dùng tay phải khó khăn sờ sờ đầu bảo bảo: "Nó là bé trai sao?"
Ông nội Hoắc cùng Hoắc Vân Xuyên đồng thời trả lời: "Là bé trai, ba kí chín."
Còn chút nữa là nặng đến bốn kí.
Bác sĩ nói, dùng vóc người gầy gò như vậy của An Vô Dạng, có thể mang một đứa nhỏ nặng như vậy, đã coi là cực hạn.
Hoắc Kiêu vẫn đứng bên cạnh vợ, khắp khuôn mặt là biểu cảm tha thiết đối với con dâu cùng cháu đích tôn: "Dạng Dạng, con là đại công thần, ba ba cảm ơn con, đã ban tặng cho chúng ta một đứa cháu đích tôn đáng yêu như thế."
Vừa nãy ngay cửa, một giây nhìn thấy hai thiên sứ nhỏ được đẩy ra khỏi phòng mỗ kia, cả nhà Hoắc gia lòng đều mềm nhũn.
An Vô Dạng được khen mặt lộ vẻ ngượng ngùng, vội vàng nói: "Ngài quá khách khí..."
Sau đó cậu cảm thấy được chính mình sau khi sinh Đôn Đôn, tâm lý thật sự nhẹ nhõm hơn không ít?
"Bác sĩ nói em phải nghỉ ngơi nhiều, ngủ một giấc có được hay không?" Hoắc Vân Xuyên thấp giọng nói, thiên ngôn vạn ngữ tất cả đều chứa trong ánh mắt sâu thẳm, ôn nhu như thế nhìn An Vô Dạng.
"Ừm" thiên sứ nghe lời gật gật đầu: "Vậy anh có muốn hôn nhẹ tôi hay không?"
Hoắc Vân Xuyên không nói hai lời, môi ấm áp hôn lên cái trán thiên sứ, đến đôi mắt, đến hai má, đôi môi, ôn nhu hôn một lần.
Ba cha con Hoắc gia: "..." Thức thời dời ánh mắt, toàn bộ bắt chuyện trên người bảo bảo.
Càng xem càng vui vẻ: "Đôn Đôn đứa nhỏ này thật rắn chắc, khuôn mặt giống y như đúc Vân Xuyên khi còn bé, quả thực là một cái khuôn in ra."
"Không phải đâu" Ông cụ Hoắc quan sát chốc lát, nở nụ cười nói: "Bất quá miệng khá giống Dạng Dạng, lớn lên thực sự dễ nhìn."
"Khát không?" Hoắc Vân Xuyên ở bên tai người yêu lẩm bẩm.
"Không khát." An Vô Dạng lặng lẽ nói với hắn.
Ba mẹ bên kia đang xem đứa nhỏ, bầu không khí trong phòng ấm áp vui vẻ, mãi đến khi một tiếng khóc to rõ vang lên.
"Nha oa..." Đôn Đôn khóc lên khí lực mười phần, có thể so với tiếng còi xe ô tô.
Khuôn mặt nhỏ của bé khóc đến nghẹn ngào, khiến nhóm người lớn trong phòng hoảng loạn một trận.
"Em xem trước một chút nó có phải tiểu không" Chương Nhược Kỳ đến cùng có kinh nghiệm, dặn dò chồng nói: "Anh đi tìm bình sữa của bảo bảo ra, dùng nước sôi tiêu độc, chuẩn bị pha sữa bột."
"Được." Hoắc Kiêu tìm ra đồ của bọn họ, một cái thùng to cực đại để chứa đồ, bên trong đều là đồ của bảo bảo cùng An Vô Dạng.
Ông cụ lùi qua chỗ khác một chút ngồi lên trên giường, nhường vị trí cho con dâu xem đứa nhỏ.
Người một nhà mỗi người chăm lo nhiệm vụ của mình, tiến hành rất có trình tự.
"Nó khóc to thật a." An Vô Dạng nằm ở bên cạnh bảo bảo, chỉ cảm thấy màng tai có chút rung động.
Dáng dấp như vậy xem ra là không có cách nào ngủ.
Hoắc Vân Xuyên cười khẽ, tay phải vượt qua ngực An Vô Dạng, nâng đỡ bàn tay nhỏ bảo bảo nắm thành quả đấm.
Sau đó chuyện thần kỳ đã xảy ra, bảo bối nhỏ khóc rất thảm thiết từ từ không khóc nữa.
Chỉ là trên mặt mang theo giọt nước mắt, miệng nhỏ có nhịp điệu mà mấp máy, vừa nhìn đã biết là đòi ăn.
"Bảo bảo không tè dầm." Chương Nhược Kỳ một lần nữa mặc lại tả lót cho Đôn Đôn, nhỏ giọng dỗ dành nói: "Nhất định là đói bụng, bà nội lập tức pha sữa bột cho con a, đừng có gấp."
Hoắc Kiêu tay chân bận rộn luống cuống, hận không thể lập tức pha xong sữa bột, để cho cháu nội bé bỏng của mình uống một bình sữa ấm.
"Ha ha ha." Ông cụ Hoắc nhìn không chớp mắt, thực sự vui vẻ.
"Dạng Dạng có đói bụng hay không?" Ông không chỉ có nghĩ đến chắt trai vừa ra đời, cũng thời khắc chăm chú đến cháu dâu tối nay đã rất cực khổ.
An Vô Dạng đang nhìn bảo bảo, nghe vậy trả lời: "Ngược lại thật là có hơi đói bụng..."
Mấy người bên cạnh lập tức nói: "Chức năng dạ dày Dạng Dạng còn không có khôi phục, nhất định phải qua 24h mới có thể tiêu hóa, ông cụ, ông cũng đừng làm Dạng Dạng thèm."
Nhìn thiếu niên đói bụng lại không thể ăn đồ ăn, trong lòng bọn họ kỳ thực không dễ chịu.
Bởi vì An Vô Dạng rất nghe lời, không thể ăn thì không ăn.
"Được được được." Ông cụ Hoắc lẹ mồm nói, sau đó ngậm miệng lại.
Hoắc Vân Xuyên hít vào một hơi thật sâu, nói thế nào An Vô Dạng cũng do hắn cẩn thận từng li từng tí một nuôi chín tháng, làm gì có lúc nào để cho đối phương đói bụng qua chứ.
Nhưng hiện tại ngay cả ăn cơm đều ăn không nổi.
"Không sao, cũng chỉ 24h, con nhịn một chút là tốt rồi." An Vô Dạng nói.
Sau đó Hoắc Kiêu pha xong sữa bột, tha thiết mà mang bình sữa lại đây đút cho Đôn Đôn bú.
"Ai ya, có thể bú sữa rồi, nhanh há miệng ra..." Chương Nhược Kỳ cầm qua bình sữa trong tay chồng, tự mình làm mẫu tư thế chính xác cách cầm bình sữa cho bú thế nào.
Đầu tiên ôm đứa nhỏ lên, đặt chếch vào trong khuỷu tay một chút, lúc bú sữa tránh khiến cho bảo bảo nằm thẳng.
Vật nhỏ nghe mùi sữa thơm, theo bản năng há miệng ra, ngậm vào núm vú cao su mềm mại, từng ngụm từng ngụm nhỏ mà bắt đầu hút sữa.
Bảo bối nhỏ uống sữa xong, rốt cục mở mắt ra.
Đó là một đôi mắt to tròn hồn nhiên, như tỏa ra ánh sáng lung linh của lưu ly, đáng yêu đẹp đẽ, hoàn toàn di truyền tất cả ưu điểm của hai người ba ba.
Mọi người nhìn thấy hình ảnh này lòng đều mềm nhũn, đứa nhỏ hoạt bát khỏe mạnh, vừa nhìn đã biết là sẽ cao lớn cường tráng mang gen tốt.
An Vô Dạng lòng cũng hóa mềm a, bất quá cậu còn nuốt nước miếng.
Trong lúc mang thai uống sữa vào sẽ muốn ói, nhưng là bây giờ lại đói bụng đến bụng ục ục kêu.
"Cái kia, Vân Xuyên, nếu không anh cho tôi uống một ly nước đi."
Hoắc Vân Xuyên: "..." Ngoại trừ đau lòng, chỉ có đau lòng.
Hắn đút An Vô Dạng uống nước xong, ra ngoài một chút tìm bác sĩ điều trị chính, nói rõ tình huống của thiên sứ nhà mình: "Có phải là có thể ăn một ít thức ăn lỏng?"
Bác sĩ đặc biệt bất ngờ, nói như vậy, bệnh nhân làm phẫu thuật bụng xong cũng sẽ không muốn ăn, thậm chí còn buồn nôn ói mửa.
An Vô Dạng loại này vừa mổ xong lập tức muốn ăn là cực kỳ tốt, chưa từng thấy qua.
Bác sĩ cười khổ: "Cái này không được, chỉ có thể nhịn một chút."
Hoắc tổng tài gương mặt tuấn tú lạnh lùng, không dám trở lại đối mặt với thiên sứ đang đói bụng.
Trong phòng bệnh, Chương Nhược Kỳ nhẹ nhàng cho Đôn Đôn ăn no vỗ vỗ cho bé ợ lên: "Như vậy nè, lực đạo nhẹ nhàng vỗ vỗ một cái, bảo bảo sẽ không ọc sữa."
Những người đàn ông ở đây vội vàng gật đầu.
Hóa ra chăm trẻ cần chú ý nhiều như vậy.
Hoắc Vân Xuyên đứng ở cạnh cửa, nói với mẹ mình một câu: "Cảm ơn mẹ, tối nay Đôn Đôn giao cho ngài, con phụ trách chăm sóc Dạng Dạng."
Chương Nhược Kỳ kinh ngạc một trận, quay đầu lại nhìn con trai: "Đây là cháu của mẹ a, con thực sự là khách sáo quá rồi." Bất quá nụ cười trên mặt lại rất chói lọi, hiếm thấy trong dĩ vãng.
"Ừm" Hoắc Vân Xuyên đi về bên giường bệnh ngồi xuống, sờ sờ túi chườm nóng dưới tay An Vô Dạng đang truyền nước biển xem còn nóng hay không.
Bảo bảo sau khi ăn no không khóc nữa, An Vô Dạng bên tai thanh tịnh, liền mơ mơ màng màng rơi vào giấc ngủ.
Trong phòng mọi người thương lượng: "Như vậy tối nay Nhược Kỳ cùng Vân Xuyên ở lại phòng bệnh, ba và ông cụ đi về trước, ngày mai lại đây đổi cho hai người đi về nghỉ."
Hoắc Vân Xuyên trầm giọng nói: "Ngày mai dì bảo mẫu sẽ tới, lúc đó có chúng ta ở đây là được rồi, ba không cần đến."
Hoắc Kiêu giật mình: "Con không đi về nghỉ sao?"
Hoắc Vân Xuyên gật gật đầu: "Không cần."
Ánh mắt mọi người tuy rằng phức tạp, ngược lại cũng không ai phản đối quyết định của hắn, dù sao đây cũng là đứa con của hắn, bạn đời của hắn.
Sau đó hai cha con Hoắc Kiêu liền rời khỏi bệnh viện.
"Dạng Dạng đang ngủ?" Chương Nhược Kỳ ôm cháu nội ở trong phòng đi hai vòng, phát hiện đứa nhỏ trong lồng ngực cùng ba ba của đứa nhỏ đều đang ngủ, liền nhẹ giọng nói: "Vân Xuyên, con muốn ôm một chút không?"
Hoắc Vân Xuyên ngẩng đầu, nhấc lên hai tay về hướng mẹ của mình.
Chương Nhược Kỳ đem cháu nhỏ, giao vào trong khuỷu tay con trai, thần sắc vô cùng cảm động.
Hoắc đại tổng tài dùng một tư thế thập phần bạo ngược ôm con trai, đặt trên đùi, một cái tay khác, vẫn cứ ôn nhu vuốt ve thiên sứ của hắn.
"..." Chương Nhược Kỳ dở khóc dở cười, thế nhưng lại không dám cướp lại cháu nhỏ.
Bé con chừng hai canh giờ liền đòi ăn một lần.
Chăm sóc đứa trẻ vừa ra đời, là một sự tình rất dày vò người.
Chương Nhược Kỳ ngồi ở trên giường ngủ gật, bên tai nghe thấy tiếng khóc của cháu nhỏ, mới vừa vén chăn lên chuẩn bị đứng dậy pha sữa bột, liền thấy con trai đã dậy động tác cứng ngắc mà cầm bình sữa, cơ hồ lập tức pha xong.
"Ngài ngủ tiếp đi." Hoắc Vân Xuyên quay đầu nhìn thấy sự kinh ngạc của mẹ, nhỏ giọng nói một câu, sau đó khuấy sữa.
Mấy phút sau, hắn ôm lấy bảo bối nhỏ Đôn Đôn gào khóc đòi ăn, ngồi ở bên giường vô cùng cẩn thận cho con bú sữa, động tác ngốc nghếch lại ôn nhu, thậm chí còn biết vỗ vỗ cho bé ợ hơi...
Chương Nhược Kỳ xoa xoa con mắt, hiện ra trợn mắt ngoác mồm: "..."
Bà cảm thấy rất khiếp sợ, đồng thời cũng có thể nói là hết sức an ủi.
Việc này nếu như là đặt vào lúc bốn, năm năm trước, căn bản là quá sức hoang đường*.
(*)
天方夜谈: thiên phương dạ đàm.
Bạn nhỏ Hoắc Đôn Đôn, bú xong sữa do tổng tài ba ba đút, ợ một tiếng no nê, ở trong lồng ngực tổng tài ba ba tròn xoe đôi mắt không chịu ngủ.
"Nhìn ba sao?" Hoắc Vân Xuyên đối diện với con trai, ôm lấy bé đôi môi mỉm cười, đùa bew nói: "Gọi ba ba."
Chương Nhược Kỳ đột nhiên không kịp chuẩn bị mà: "Phốc phốc..." cười một tiếng.
Bộ mặt ngốc của con trai, ngày hôm nay nhờ phúc của An Vô Dạng cùng cháu nhỏ, dĩ nhiên thấy được.
"..." Hoắc đại tổng tài thu lại khuôn mặt tươi cười, khôi phục dáng vẻ lúc thường.
"Khụ." Chương Nhược Kỳ dời tầm mắt, như không có chuyện gì xảy ra mà nói: "Bảo bảo lâu như vậy không đi tiểu, con xem cái mông nhỏ một chút coi ướt không..."
"Ừm." Hoắc Vân Xuyên đáp một tiếng, thả xuống cục thịt tròn vo đang mở to con mắt nhìn, mở ra tã lót nhỏ của con trai kiểm tra.
Cái mông nhỏ của con trai khô mát, được y tá thoa phấn rôm, ở giữa một thứ nho nhỏ tượng trưng của nam tử hán, sau khi tiếp xúc với không khí, đột nhiên nhắm ngay ba ba bé phun ra một dòng nước tiểu...
Chương Nhược Kỳ trừng mắt: "Đứa nhỏ này..."
Sau đó xem biểu tình của con trai, tựa hồ cũng không giận.
Ống tay áo Hoắc Vân Xuyên bị nước tiểu con trai làm ướt không tính, giọt nước thuận theo ống tay áo làm ướt cả tay.
Hắn quay người tìm ra khăn giấy lau khô ráo, phảng phất như dính ở trên tay không phải nước tiểu, mà chỉ là nước thông thường...
Một lần nữa mặc vào tã lót cho con trai, đôi mắt mở to ôm đến bên người An Vô Dạng để đàng hoàng, Hoắc Vân Xuyên mới đứng dậy vào phòng tắm rửa tay.
"..." Chương Nhược Kỳ nhỏ giọng khẽ thở dài một tiếng, cảm thấy được tất cả những thứ này khả năng đều là số trời đã định.
Trước đây Hoắc Vân Xuyên là một người khiết phích, không nói nước tiểu, cho dù là đi trên đường quần áo bị dính nước mưa, cũng sẽ rất khó chịu.
"Vân Xuyên?" An Vô Dạng sau khi tỉnh lại lần nữa, phát hiện bên người mình không ai.
Chương Nhược Kỳ nghe thấy âm thanh, bận rộn đáp: "Dạng Dạng, con đã tỉnh? Muốn uống nước sao?"
Lời bà còn chưa nói hết, liền nhìn thấy thân ảnh con trai, như một cơn gió xuất hiện ở bên người An Vô Dạng, đồng thời đang khom lưng hỏi han ân cần.
Yêu thương của con trai thật làm người ước ao.
Chương Nhược Kỳ nhớ tới lúc mình cùng chồng hẹn hò nói chuyện yêu đương, ngọt ngào cũng giống như một tràng pháo hoa.
An Vô Dạng nhìn bà nội bảo bảo, rồi nhìn ba ba bảo bảo: "Tôi... tôi muốn đi phòng rửa tay."
Hoắc Vân Xuyên thẳng eo lên, kéo mành bên giường lên, sau đó từ gầm giường lấy ra một cái bô.
An Vô Dạng lần đầu tiên sử dụng thứ này, mặt đỏ rần.
Đặc biệt lúc bị nắm lấy nơi kia, đối phương nhẹ giọng nói một câu: "Có thể tiểu."
An Vô Dạng nhắm về phía cái bô tiểu xong, lúng túng đến không nói lời nào: "..." Chỉ là nhìn đối phương bận đến bận đi.
Hoắc Vân Xuyên xử lý xong tay và cái bô, rửa sạch sẽ thả lại dưới gầm giường.
"Còn muốn ngủ sao?" Hắn nhẹ giọng hỏi.
"Không muốn." An Vô Dạng lắc đầu một cái, lại nói một câu: "Tôi đói đến ngủ không được."
Hoắc Vân Xuyên ngẩn người tại chỗ, im lặng ước chừng khoảng ba giây đồng hồ...
Một phút chốc sau, hắn không thể làm gì khác hơn là nói ra: "Vậy em lại uống nước, làm loãng hiệu lực của thuốc, có thể sớm ăn đồ ăn một chút."
Thiên sứ ngoan ngoãn nói: "Được."
Lại bị lừa gạt uống một ly nước ấm.
Hoắc Vân Xuyên vô cùng không nỡ, thế nhưng cũng chỉ có thể thấp giọng dỗ dành thiên sứ đói bụng cho đến hết thời gian.
Hơn một giờ sau con trai liền đói bụng, vì vậy An Vô Dạng trơ mắt mà nhìn Hoắc Vân Xuyên cho con trai uống sữa.
Càng quá phận chính là, An Vô Dạng phát hiện bảo bảo vừa uống sữa còn chép chép miệng.
Tủi thân đến muốn khóc
--
Một phần hai chặng đường rồi:)