Dì Trương hôm nay nấu hai cân xương sườn, có cả phần của Hoắc tiên sinh; đáng tiếc đối phương không có nói trước, đã đột xuất ra cửa.
Vì thế An Vô Dạng trở thành quân chủ lực tiêu diệt cả mâm xương sườn nấu này.
Nhà bọn họ không có thói quen ăn đồ ăn thừa, nhưng mà xương sườn ngon như vậy, bỏ đi quá đáng tiếc.
Còn may là, xương sườn làm rất thơm, cũng không dầu mỡ.
An Vô Dạng mang vào bao tay dùng một lần, biểu tình chuyên chú chậm rãi gặm.
“Đây, dì rót cho cậu một ly trà, ăn ngấy quá liền uống một ngụm.” Dì Trương cười tủm tỉm nói, thuận tiện cũng rót cho Hoắc Vân Xuyên một ly: “Hoắc tiên sinh, cậu cũng uống.”
“Cảm ơn.” Hai người cùng mở miệng.
Một thanh âm réo rắt, một thanh âm trầm thấp.
“A, tôi ăn no rồi.” An Vô Dạng ước chừng ăn hơn nửa giờ, rốt cuộc hai cân xương sườn nấu ăn dư lại một phần ba, thật sự ăn không nổi nữa.
Nhưng cậu vẫn cảm thấy thực đáng tiếc: “Hôm nay dì Trương làm xương sườn ăn thật ngon, bỏ rất đáng tiếc.”
Nếu có thể xin cho vào tủ lạnh cất lại buổi tối ăn, vậy thật tốt quá.
“Cũng có thể không cần bỏ.” Hoắc Vân Xuyên cảm thấy chính mình vì thiên sứ, cũng có thể ăn một lần đồ ăn thừa: “Dì Trương, giúp tôi lấy một bộ chén đũa.”
“Được.”
An Vô Dạng ở trong vòng mấy giây ngắn ngủn, vui sướng trong chốc lát tiêu tan thành ảo ảnh, biểu tình trở nên ngơ ngác: “……”
Vừa rồi Hoắc tổng tài ở nhà ba mẹ không có ăn cơm no, ở dưới cái nhìn si mê chăm chú của thiên sứ, tâm tình rất tốt ăn một chén cơm.
“……” Hoắc Vân Xuyên phát hiện đối phương còn đang nhìn, khóe miệng không chịu khống chế mà nhếch lên một chút: “Hôm nay dạ dày đau là chuyện như thế nào? Bây giờ đã hoàn toàn khỏi chưa?”
Một bên hỏi, một bên ưu nhã mà bưng lên trà uống một ngụm.
Hình dáng sườn mặt thâm thúy, vô cùng hoàn mỹ.
An Vô Dạng bị giọng nói làm bừng tỉnh, vì thế đem xương sườn từ trong đầu vứt đi ra ngoài: “Hình như là buổi sáng ăn nhiều quá, chỉ là hơi trướng một chút, cũng không phải rất đau.”
Cậu sờ sờ bụng phình ra: “Bây giờ rất khỏe.”
Tầm mắt Hoắc Vân Xuyên, đi theo ngón tay trắng nõn kia, đến trên cái bụng của An Vô Dạng.
Hắn cũng phát hiện chỗ kia hơi hơi phồng lên một độ cong, tức khắc cảm thấy ngón tay phát ngứa, bất đắc dĩ đành véo lên đùi của mình: “Uống nước, sau đó cậu nên ngủ trưa……”
< An > bảo bảo ngoan nói: “Tốt, tôi đi ban công nhìn một chút xem nụ hoa đã nở chưa.”
Cậu cẩn thận rời khỏi ghế dựa, xỏ dép lê trong nhà đi đến ban công, ngồi xổm xuống đi tìm một cái vòi nước.
Cây tươi xanh mơn mởn vì hút đủ nước, không giống lúc vừa trở về héo rũ như trước nữa.
Dáng vẻ nụ hoa phong quỳ này đã sắp nở hoa, An Vô Dạng tỉ mĩ phun cho chúng nó một tầng hơi nước mỏng, nụ hoa có vẻ mềm mềm non nớt phá lệ xinh đẹp.
Đồng thời ông cụ Hoắc cũng chuẩn bị ngủ trưa, đột nhiên nghe thấy di động truyền đến âm thanh nhắc nhở có tin nhắn đến.
Ông không chút để ý mở ra vừa thấy, người gửi thế nhưng là Hoắc Vân Xuyên, hơn nữa là một tấm ảnh màu sắc rực rỡ.
Ông cụ Hoắc trong lòng siết thật chặt, kéo ra ngăn kéo tìm kính lão mang lên, giơ di động về chỗ có ánh sáng để xem.
Đầu tiên ánh vào mi mắt là một vườn hoa rực rỡ màu sắc, tiếp theo là sườn mặt của một thiếu niên, ghé vào bên nụ hoa tươi cười yên bình.
“……” Trái tim già nua của ông cụ Hoắc run rẩy co rút.
Ông cảm thấy đứa nhỏ này rất hợp mắt mình, cho dù không có Hoắc Vân Xuyên ở giữa nói tốt, chính mình khẳng định cũng sẽ thích.
Ông cụ Hoắc quan sát một lát, biểu tình lại không vui.
Ông ôm di động nói thầm: “Thật là, không cho ông gặp, lại gửi ảnh chụp tới làm ông ăn uống không ngon……”
Mỗi một lần sau khi An Vô Dạng ngủ say, Hoắc Vân Xuyên sẽ thoải mái phóng khoáng mà sờ sờ bụng cậu, sờ sờ đầu của cậu, sờ sờ mặt cậu.
Một buổi trưa cứ như vậy trôi qua, ngủ là không có khả năng.
Giấc ngủ chất lượng siêu cấp tốt, An Vô Dạng ngủ giống như heo, tự nhiên không biết chính mình giữa trưa mỗi ngày đều bị Hoắc tiên sinh ăn đậu hũ.
Lúc cậu chưa mang thai, buổi trưa ở trường học nằm bò ra bàn cũng có thể ngủ.
Hiện tại càng hơn thế, chỉ cảm thấy một khi nhắm mắt lại liền sợ hãi chính mình sẽ không tỉnh lại.
“Oáp……” An Vô Dạng sau khi tỉnh lại, ngáp một cái, xoa loạn đầu tóc.
Vừa quay đầu quả nhiên thấy Hoắc tiên sinh ở bên cạnh mình, cơ bắp từng khối từng khối giống như ván giặt đồ, chỉ là nhìn hình dáng đã cảm thấy rất cộm tay.
An Vô Dạng dĩ nhiên không có can đảm chạm vào những cơ bắp đó, xúc cảm chỉ có thể tưởng tượng ở trong lòng một chút.
Cậu xuống giường đi toilet, sau đó từ trên kệ sách tìm mấy quyển sách, im lặng đi đến phòng khách đọc sách.
An Vô Dạng học nấu ăn là một loại sở thích, cũng là một loại đầu tư tay nghề.
Cậu nếu biết chính mình không chăm chỉ đọc sách, về sau khẳng định không thể tốt nghiệp được.
Nếu như học nấu ăn thì không giống, lý tưởng to lớn hơn, thậm chí tương lai còn có thể tự mở nhà hàng của mình.
Lúc bốn năm giờ dì Trương tới, hôm nay vẫn như thế nấu canh gà mái bổ dưỡng, nhìn tư thế rất giống muốn đút An Vô Dạng đến mập mạp.
Sau đó bà liền kỳ quái, một bên xoa tay nói: “Giờ này rồi, Hoắc tiên sinh còn chưa có tỉnh nha?”
An Vô Dạng từ sách vở ngẩng đầu lên, vừa thấy thế nhưng đã 5 giờ, vì thế buông sách xuống nói: “Con đi vào kêu hắn.”
Bức màn thật dày kéo lại, làm cho trong nhà thực tối tăm, nhiệt độ không khí lành lạnh.
An Vô Dạng ngày thường ngủ đều phải đắp chăn kín mít, Hoắc tiên sinh lại không cần.
Đối phương có thói quen để trần nửa người trên, chỉ mặc một cái quần ngủ.
An Vô Dạng mở đèn bàn, cúi sát vào Hoắc tiên sinh đang ngủ say, khom lưng kêu một câu: “Hoắc tiên sinh, rời giường.”
Cậu đồng thời cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng trong phòng hơi lạnh đầy đủ, trên người Hoắc tiên sinh lại đổ mồ hôi……
Nam nhân đang nằm mơ, ở trong mơ chính mình cùng người ở trên giường lăn lộn.
Sau đó một giọng nói mềm mại truyền vào màng tai, ở trong đầu Hoắc Vân Xuyên, gương mặt kia còn ngây ngô trẻ con, trong chốc lát mỉm cười: “Hoắc tiên sinh?” Trong chốc lát khóc thút thít gọi: “Ba ba……”
“A……” Hoắc Vân Xuyên bừng tỉnh dậy, cả người đổ mồ hôi đầm đìa.
Càng kinh khủng chính là, gương mặt khóc ở trong mơ, đang xuất hiện ở trước mắt mình: “Hoắc tiên sinh, anh làm sao vậy?”
Cùng hình ảnh đối phương mỉm cười trong mơ trùng lắp lên nhau!
Hoắc Vân Xuyên cả người đều ngây ngốc, khó khăn lắm mới rõ ràng cảnh trong mơ cùng hiện thực.
Hắn giơ lên cánh tay che lại cái trán, mi mắt gắt gao nhắm chặt chính mình không có ý tốt, trầm giọng nói: “Ừm, không sao, gặp ác mộng.”
Mặt An Vô Dạng lộ vẻ giật mình, sau đó cười nói: “Hoắc tiên sinh cũng sẽ gặp ác mộng?”
Cậu cảm thấy thực ngoài ý muốn, thật là nhìn không ra nha.
“Rất kỳ lạ sao?” Hoắc Vân Xuyên trong lòng loạn cả lên, cảm xúc trong người còn không có từ trong mộng đi ra: “Tôi đổ mồ hôi, đi tắm rửa trước một chút.”
Hắn nói, vẫn luôn không có nhìn tới An Vô Dạng.
“Ùm……” An Vô Dạng mẫn cảm tinh tế mà nhận ra được, thái độ Hoắc tiên sinh đối với mình đột nhiên có hơi lạnh nhạt.
Bất quá cậu không có nghĩ nhiều, thực thông cảm do đối phương vừa mới gặp ác mộng.
Nói không chừng bởi vì giấc mơ kia thật là đáng sợ, Hoắc tiên sinh bị dọa sợ rồi.
An Vô Dạng có một ý nghĩ không đáng tin cậy, làm chính mình cười vui vẻ.
Hoắc Vân Xuyên đi vào phòng tắm, lập tức mở ra vòi nước lạnh xối từ đầu đến chân mình một lần, sau đó mới từ biểu tình hoảng hốt mà cởi ra quần ngủ, thuận tiện hung hăng dùng tay lau mặt.
“……”
Hắn nhớ lại một chút giấc mơ vừa rồi, nội tâm sắp hỏng mất.
Bởi vì nội dung giấc mơ khó coi, khó có thể mở miệng.
Hoắc Vân Xuyên qua tuổi ba mươi mới biết được, hóa ra chính mình lại là một người biến thái thèm khát người đến như vậy.
Không chỉ mơ thấy chuyện lăn giường như bình thường, lại còn có…….
“Tưởng Thiếu Phi, cậu hại chết tôi……” Hoắc Vân Xuyên lẩm bẩm nói.
Hắn ở trong phòng tắm hết nửa giờ, vạn phần xác định chính mình hiện tại rất bình tĩnh, nội tâm một chút ý tưởng dơ bẩn đều không có, mới bước ra khỏi ngưỡng cửa.
An Vô Dạng không thích uống canh gà nhất, nhưng là dì Trương bưng cho cậu đầy cả một chén.
Đang lúc cậu phiền não, Hoắc Vân Xuyên từ trước mặt cậu đi tới.
“Hoắc tiên sinh!” An Vô Dạng mắt trông mong mà nhìn Hoắc Vân Xuyên nói: “Tôi muốn ói.”
Hoắc Vân Xuyên nhìn đôi mắt sáng ngời của cậu, lại nhìn bát canh trước mặt cậu, nhàn nhạt nói: “Uống.”
An Vô Dạng không còn gì để nói, trơ mắt thực khẩn trương nhìn Hoắc tiên sinh từ bên cạnh mình đi qua.
Tốt lắm, đối phương tựa hồ thay lòng đổi dạ rồi, không thương mình nữa.
Nói cách khác canh gà mái chắc chắn là phải uống.
“……” An Vô Dạng bóp mũi, từng ngụm từng ngụm mà uống, tự mình uống xong bát canh có độ ấm vừa phải.
Cậu rất muốn ói ra, nhưng là đặc biệt bực mình, lúc muốn ói lại không ói, lúc không muốn ói thời thì lại ói ra.
“Vô Dạng uống xong rồi? Giỏi quá.” Dì Trương khen ngợi, sau đó nhìn ông chủ từ phòng ngủ ra tới: “Hoắc tiên sinh cũng uống một chén đi, hôm nay canh không ngấy, cậu xem, Vô Dạng uống rất ngon miệng.”
Cũng chưa có ói đâu.
“Ừm.” Hoắc Vân Xuyên chọn một vị trí có khoảng cách hơi xa An Vô Dạng, trên mặt lạnh băng băng.
An Vô Dạng nhìn hắn, không nói lời nào.
Trong chốc lát dì Trương dọn đồ ăn xong cho bọn họ, liền về nhà.
An Vô Dạng cầm lấy muỗng nhỏ, lặng im mà đút no chính mình.
Sau đó bước ra ban công một chút, nhìn hoa cỏ, nhìn mặt trời lặn, lại trở về tắm rửa, đọc sách đi ngủ.
“……” Hoắc tổng một mình ở phòng tập thể hình, một thân mồ hôi mà ngồi dưới đất, thoạt nhìn có chút suy tư về cuộc đời.
Khi 11 giờ hắn cho rằng An Vô Dạng ngủ rồi, kết quả thật cẩn thận mà trở lại trong ổ chăn, phát hiện đối phương giống như trốn mình mà dịch sang bên cạnh……
“Cậu làm sao vậy?” Hoắc Vân Xuyên biết rõ còn cố hỏi, trái tim co rúm thành một đoàn.
An Vô Dạng nép ở trong chăn không nói chuyện, nhưng hơi có một chút động tĩnh truyền đến.
Hoắc Vân Xuyên cẩn thận nghe, cả khuôn mặt tức khắc hốt hoảng kinh ngạc.
Hắn ngồi dậy, cánh tay vói vào trong ổ chăn đào An Vô Dạng ra, sau đó trên tay sờ đến một vệt nước: “……”
An Vô Dạng mặt úp vào gối đầu, nhanh chóng nói: “Đôi mắt tôi đau, đau quá.”
Giọng cậu đã nghẹn thành như vậy, còn muốn gạt người.
“……” Hoắc Vân Xuyên phát hiện quả thật An Vô Dạng đã khóc, tức khắc choáng váng, giống như bị người chém mười tám đao, không chỉ có đau đớn, còn chóng mặt thiếu máu.
Trời đất quay cuồng.
An Vô Dạng vừa nghe giọng nói của mình đã biết lòi đuôi, mất mặt quá rồi.
Cậu từ bên cạnh xốc chăn lên định xuống giường, mang vào dép lê muốn chạy……
Hoắc Vân Xuyên duỗi ra cánh tay, ôm lấy eo cậu kéo trở về, gắt gao mà khóa lại trong lòng ngực: “Im nào?” Thuận đó mở đèn đầu giường, bật đèn lên liền sửng sốt.
Thiên sứ hai mắt đỏ bừng, biểu tình hoảng hốt: “Không, không, không phải như vậy……”
Hoắc Vân Xuyên nhìn An Vô Dạng bị dọa thành như vậy, liền biết chính mình không thu liễm tốt, hung ác lộ ra, so với ngày thường mặt vô biểu tình càng đáng sợ hơn.
Hắn vội thu liễm lệ khí đã rất ít xuất hiện, bày ra dáng vẻ lạnh lùng đối phương quen thuộc: “Không cần sợ, tôi không có ý hung dữ với cậu……”
An Vô Dạng liền giãy giụa nói: “Vậy, vậy anh buông tôi ra, tôi thật sự muốn đi WC.”
Chính là Hoắc Vân Xuyên vừa thấy ánh mắt chột dạ của cậu liền biết, giờ phút này cậu không muốn đi WC, chỉ là muốn chạy trốn.
Xem ra đã hiểu lầm cái gì rồi.
Làm bên lớn tuổi hơn, Hoắc Vân Xuyên trong mắt tràn ngập giãy giụa, ngón tay cũng đã vô ý thức mà ma sát sau cổ đối phương giọng khàn khàn: “Vừa rồi vì cái gì khóc?”
An Vô Dạng rụt cổ lại lắc đầu nói: “Mắt tôi đau.”
Cậu kiên quyết không thừa nhận chính mình khóc, mất mặt lắm.
Hoắc Vân Xuyên ôm cái đầu cậu, nhất định bắt cậu phải nhìn chính mình: “Có phải bởi vì tôi không để ý tới cậu hay không? Hửm? Cậu liền cảm thấy ủy khuất? Vì cái gì?”
An Vô Dạng cảm xúc tủi thân vốn dĩ đã qua đi, lúc này nghe thấy Hoắc Vân Xuyên một lần nữa nhắc tới, cái loại khó chịu nói không nên lời lập tức lại vây lấy cậu.
An Vô Dạng vừa mới phát hiện, kỳ thật chính mình thực để ý thái độ của Hoắc tiên sinh.
Cậu chỉ hy vọng Hoắc tiên sinh ôn nhu săn sóc mình, dùng kiên nhẫn mười phần, nếu không phải như thế, trong lòng sẽ rất khó chịu.
“Hoắc tiên sinh, xin anh buông tôi ra đi, anh như vậy tôi sẽ cảm thấy rất bối rối.” An Vô Dạng lạnh như băng mà nói.
Ngày thường cậu dùng ánh mắt ấm áp nhìn Hoắc Vân Xuyên, hiện tại đã không còn nữa.
Bị An Vô Dạng dùng ánh mắt như vậy nhìn, Hoắc Vân Xuyên cảm thấy hít thở không thông.
Đây không phải kết quả hắn muốn.
“Chẳng lẽ cậu không muốn biết rõ ràng, tôi vì sao phải đối với cậu như vậy?” Hoắc Vân Xuyên nói: “Là không muốn biết, hay là không dám biết?”
Thật ra cái gì An Vô Dạng cũng không biết, nhăn mặt nói: “Tôi không có hứng thú biết.”
Cậu thực bướng bỉnh, nói không muốn liền không muốn, nói không dính lấy là không dính, một dáng vẻ lập tức có thể thu dọn hành lý bỏ đi.
Quả thật, An Vô Dạng xác thật đã nghĩ như thế đó.
Cậu định nếu như chọc giận người đàn ông hung thần ác sát này, liền thu dọn đồ đạt về nhà.
Sau đó cậu giận đến ấm đầu, lại coi những lời này trở thành vũ khí mà tuyên bố ra.
“Anh có phải bắt đầu không kiên nhẫn rồi hay không? Nếu như không kiên nhẫn chăm sóc tôi nữa, tôi liền trở về nhà của mình.” An Vô Dạng nói: “Không cần tốn tiền của anh, cũng không cần anh chậm trễ thời gian mỗi ngày ở cùng tôi……”
Cậu đã nghĩ thật lâu, chính là nói ra vẫn khó chịu đến muốn khóc.
Hoắc Vân Xuyên nhéo cằm An Vô Dạng, lấp kín cái miệng đang lải nhải của cậu, chạm vào liền không muốn buông ra nữa, ước chừng hôn nhau kéo dài khoảng mười phút…… (°_°)
Trí não của An Vô Dạng bị loạn thành một đoàn, lập tức quên khóc, quên mất khó chịu.
Cậu cảm thấy cơ thể không phải của mình nữa, đối phương muốn cướp lấy cậu, hô hấp, sức lực, hết thảy tất cả……
Lão đàn ông tàn nhẫn nếm được chút mùi ngon ngọt, lập tức tựa như một gian nhà cũ bốc cháy, một phát không thể cứu vãn.
Hoắc Vân Xuyên dùng cả sức lực toàn thân, rốt cuộc đem con thú dữ kêu gào muốn uống máu ăn thịt trong lòng kia, một lần nữa giam lại trong lý trí.
Lúc này, An Vô Dạng đã hoàn toàn ngu ngơ.
Trải qua một loạt khi dễ, hiện tại cậu đáng thương đến rối tinh rối mù, đôi mắt sưng cái mũi hồng hồng, khu vực chịu tra tấn mạnh mẽ càng không cần phải nói.
Cậu dùng ánh mắt lên án nhìn người đàn ông câu nói đều trở nên lắp bắp: “Anh làm sao có thể như vậy, anh làm sao có thể như vậy……”
Đây không phải cầm thú sao!
Nam nhân vừa mới phóng thích một phen ma quỷ trong lòng, bất chấp tất cả mà nhìn cậu: “Tôi đối với cậu ý nghĩ chân thật chính là như vậy.”
“……” An Vô Dạng giận dữ trừng mắt.
Bởi vì cậu từng ảo tưởng, giữa hai người chỉ có cảm tình đơn thuần.
“Chính cậu suy xét đi.” Hoắc Vân Xuyên giơ tay, dùng ngón cái lau khóe miệng một chút, biểu tình như một trọng phạm chờ đợi hình phạt: “Muốn tiếp tục cùng tôi đăng ký kết hôn hay không.”
--
Có muốn hay không hả?