Ở trong ấn tượng của An Vô Dạng, Hoắc tiên sinh vẫn luôn xuất hiện bằng hình tượng lạnh lùng nghiêm cẩn, lý trí mạnh mẽ.
Cậu chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày từ trong miệng Hoắc tiên sinh nghe được những chữ đại loại với " cạy khóa ".
Trừ kinh ngạc bên ngoài, giống như càng thêm xác định Hoắc tiên sinh vô cùng quan tâm bảo bảo.
Đối phương vì bảo bảo, bình tĩnh ngày thường đều mất đi, ngược lại càng giống một ba ba ngốc.
"Nhưng cũng không được." An Vô Dạng hơi suy xét thêm một chút, liền lắc lắc đầu: "Cách đó quá nguy hiểm, tôi không tán thành làm như vậy."
Cậu cho rằng nếu sự tình bại lộ, danh dự của Hoắc tiên sinh sẽ tạo thành tổn thất không thể nào thay đổi.
Hơn nữa, An Vô Dạng cảm thấy để lấy được hộ khẩu có rất nhiều cách, không nhất định là phải ăn trộm.
Hoắc Vân Xuyên giải thích với cậu nói: "Chờ ba mẹ cậu ra cửa đi làm chúng ta mới đi lên, như vậy cũng sẽ không có nguy hiểm."
An Vô Dạng chớp chớp mắt, xem ra Hoắc tiên sinh thật sự rất sốt ruột.
Cậu cúi đầu trầm mặc mà nghĩ một lát, làm thời gian thoạt nhìn trôi qua thật lâu: "Nếu không như vầy đi, tôi cũng mười tám tuổi, lúc này nói với mẹ tôi, đem hộ khẩu ra ngoài, bà hẳn là sẽ đồng ý."
Hoắc Vân Xuyên lập tức nghĩ đến, An Vô Dạng quả thật có thể đem hộ khẩu dời đến trường học: "Không." Giọng nói hắn đầy áp lực: "Trực tiếp dời hộ khẩu cậu đến nhà tôi, như vậy là tốt nhất."
Bất quá, thiên sứ vẫn phải nói dối với người trong nhà.
"Ừm." An Vô Dạng không ngu ngốc, cậu cũng nghĩ đến lý do thoái thác hợp lý, vì thế thở dài một hơi nhẹ nhõm mà nói: "Vậy quyết định như vậy đi, chờ ngày mai tôi lại gọi điện thoại cho mẹ tôi."
Đến lúc đó dời hộ khẩu đến trong nhà Hoắc tiên sinh, vẫn chờ đến khi bảo bảo nhập hộ khẩu vào xong, thì lại dời ra ngoài.
Kế hoạch nhìn dường như thực hoàn hảo.
Hai người sau khi mặt đối mặt mà nói xong, bữa tối cũng tới.
"Hoắc tiên sinh, nhanh ăn cơm thôi." An Vô Dạng đau lòng Hoắc tiên sinh không ăn cơm chiều, vẫn luôn ở bên ngoài chờ.
Cậu cầm lấy một đôi đũa, lần đầu tiên gắp đồ ăn cho Hoắc Vân Xuyên.
Tuy rằng kẹp lấy chính là món rau xanh bản thân An Vô Dạng không thích nhất, nhưng Hoắc tổng vẫn nuốt xuống hầu kết khô khốc, cảm giác cho tới bây giờ chưa từng vinh hạnh như thế.
"Cảm ơn." Hắn thong thả ung dung mà ăn.
Hoắc tổng cảm thấy cọng rau xanh này lửa nấu vừa chín tới, vào trong miệng giòn ngọt, tươi ngon nhiều nước.
An Vô Dạng sáng sớm liền rõ ràng, chính mình ở trước mặt Hoắc tiên sinh luôn cảm thấy thực nhẹ nhàng tự nhiên, ngày thường căn bản sẽ không để ý quá nhiều chi tiết.
Vì thế cậu gắp rau xanh xong, lại tiếp tục gắp một miếng thịt, cười nói: "Cái này thoạt nhìn ăn cũng ngon, anh nếm trước một chút xem có quá ngấy không?"
Chờ Hoắc tiên sinh nói không ngấy, An Vô Dạng mới gắp cho mình một khối, vô cùng cao hứng mà ăn vào.
Hoắc Vân Xuyên ở đối diện nhìn cậu, ánh mắt thâm thúy lúc sáng lúc tối, không biết đang so đo cái gì.
Lúc này, ba ba Hoắc Vân Xuyên gửi tin nhắn tới hỏi thăm: "Vân Xuyên, ngày mai thứ bảy, con về nhà cùng ông nội con ăn một bữa cơm, ông ấy đã có nhiều ngày không thấy con."
Hoắc Vân Xuyên thấy tin nhắn, ấn đường hơi nhíu.
Trả lời lại một chữ: "Được."
Hoắc Vân Xuyên thời gian này toàn tâm toàn ý xử lý chuyện của An Vô Dạng, nếu không phải ba ba đột nhiên gởi tin nhắn đến, hắn cũng đã quên mất chính mình đã rất lâu không có về nhà.
"Giữa trưa ngày mai, tôi về nhà ăn một bữa cơm." Thanh toán xong tiền, cùng An Vô Dạng trở lại trên xe, hắn nói.
An Vô Dạng sửng sốt, trả lời: "Tốt a, nhà ba mẹ anh sao?"
Hoắc Vân Xuyên gật đầu: "Là nhà ba mẹ." Tiếp theo dặn dò cậu: "Buổi chiều tôi trở về, nhưng cũng không chắc chắn lắm, đến lúc đó xác định tình huống xong tôi lại nói với cậu."
An Vô Dạng sảng khoái mà nói: "Tốt."
Cậu phát hiện chính mình đã không giống như trước đây kháng cự Hoắc tiên sinh ra cửa nữa, có thể là bởi vì ở mấy đêm, trong lòng đối với phòng ở đã quen thuộc.
Hoắc Vân Xuyên nghe giọng nói sảng khoái như thế, không khỏi liếc mắt nhìn.
Hắn vẫn là càng thích An Vô Dạng ỷ lại chính mình nhiều hơn một chút.
"Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi." Hoắc Vân Xuyên nói.
"Sẽ không, tôi ở nhà có thể có chuyện gì?" An Vô Dạng cười cười: "Anh yên tâm về ăn cơm với người trong nhà đi, tôi sẽ không quấy rầy anh."
Hoắc Vân Xuyên gác ngón tay trên tay lái, đè lên lớp da, trầm giọng nói: "Không sao cũng có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi phải biết được tình huống của cậu."
An Vô Dạng nghĩ Hoắc tiên sinh yêu bảo bảo như vậy, ngược lại cũng có thể hiểu được gật gật đầu: "Ừm."
Ngày hôm sau buổi sáng đúng 10 giờ, ngoài cửa sổ mặt trời đã lên cao.
Hoắc Vân Xuyên ở nhà cùng An Vô Dạng dùng xong bữa sáng, cố ý mặc vào một trong những cái áo sơ mi đối phương ủi cho mình.
Vẫn nhớ rõ cái áo này, đã có hơn nửa năm hắn không có mặc tới.
Nói cách khác, đây là một cái áo đã rất cũ.
"Tạm biệt." Người đàn ông nghiêm cẩn ở chỗ huyền quan đổi xong giày, quay đầu nhìn thiên sứ ở phía sau.
"Ừm." Đối phương lập tức nhìn hắn lộ ra mỉm cười làm người thoải mái, sau đó muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là vẫy vẫy tay nói: "Tạm biệt."
Hoắc tổng tài nhìn thấy chính là, cậu muốn đòi ôm một cái, nhưng bé ngoan lại không dám nói ra.
[ Bé ngoan ] AnVô Dạng, rõ ràng nhớ rõ chính mình lần trước đã phản ánh với Hoắc tiên sinh chuyện ôm tạm biệt rồi, đối phương miệng cũng đã đáp ứng.
Có lẽ là quên mất thôi, vậy chính mình tiếp theo nhất định phải nhắc nhở hắn.
Lúc An Vô Dạng nghĩ đông nghĩ tây, một cái ôm ấp mang theo mùi nước hoa nhàn nhạt của nam bao vây lấy cậu, bao phủ đến kín mít.
"Nga......" Thiếu niên nhất thời kinh ngạc, nhất thời cười vui vẻ đến lộ ra cả răng nanh.
Hoắc tiên sinh thật sự là thần đèn Aladdin, cậu nghĩ thầm.
Lần này Hoắc tiên sinh không chỉ ôm cậu thôi, còn nắm tay cậu......
Nắm hồi lâu mới buông ra: "Giữa trưa tự mình ăn cơm, cũng phải giống như ngày thường ăn nhiều một chút, nếu như ói ra, liền ăn ít đồ ăn ăn nhiều cơm, không nên gấp gáp." Thanh âm kia không chút hoang mang mà dặn dò.
An Vô Dạng vội gật đầu: "Vâng."
Cậu một chút đều không chê giọng nói lạnh lùng như thiết của Hoắc tiên sinh, bởi vì lòng bàn tay cùng ngực của người đàn ông này đều cực kỳ nóng.
"Gặp sau." Hoắc tổng lúc rõ như ban ngày hôn một cái lên trán thiên sứ, sau đó sạch sẽ lưu loát mà xoay người ra cửa.
"......" An Vô Dạng ngơ ngẩn mà sờ sờ cái trán, nghĩ tới nghĩ lui nói thầm: "Chẳng lẽ Hoắc tiên sinh coi cậu trở thành con của mình sao?"
Cậu càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, kỳ thật chính mình lúc đối mặt với Hoắc tiên sinh, cũng cảm nhận được sự quan tâm giống như của một người trưởng bối.
Nhất định khi quen thuộc với nhau rồi, đối phương rốt cuộc đã hiểu rõ, chính mình không phải đối tượng thích hợp với hắn ở phương diện kia.
Thừa dịp hôm nay là thứ bảy, ba mẹ hẳn là không có đi làm.
An Vô Dạng gọi một cuộc điện thoại cho Đinh Vi, cậu đi thẳng vào vấn đề mà nói: "Mẹ, mẹ ở nhà sao? Con muốn về nhà lấy hộ khẩu của con."
Đinh Vi: "Làm sao vậy? Ở trường cần phải dùng sao?" Bà mơ hồ nhớ rõ lúc con gái lớn đi học, cũng từng lấy một lần.
An Vô Dạng nói: "Đúng vậy, chúng con khai giảng phải dùng." Còn có: "Nếu không con trực tiếp dời ra là được, tự mình làm một quyển sổ hộ khẩu, dù sao sớm hay muộn cũng phải tách ra ngoài."
Đinh Vi suy nghĩ lại, thật ra cũng không phản đối: "Được, con cũng đã trưởng thành, tách sớm tách trễ đều giống nhau." Dù sao nhà bọn họ tuy rằng là dân Bắc Kinh, chính là thứ nhất không chia hoa hồng, thứ hai không có phá bỏ và di dời.
Những thứ như bánh từ trên bầu trời rớt xuống đầu đó, đời này cũng không cần nghĩ đến.
"Vâng, trong chốc lát con sẽ trở về lấy." An Vô Dạng dừng một chút, hỏi: "Chị của con đâu? Ra sân bay sao?"
Đinh Vi nói: "Đi rồi, ba con sáng sớm đã đưa đi."
Hỏi xong tình huống của chị, giống như cũng không còn gì để nói nữa, An Vô Dạng liền nói tạm biệt mẹ.
"Vô Dạng, cậu muốn ra ngoài sao?" Dì Trương phản ứng thập phần khẩn trương hỏi: "Có nói với Hoắc tiên sinh chưa? Ngài ấy cho cậu một mình ra cửa sao?"
An Vô Dạng gật gật đầu nói: "Hắn biết con muốn ra cửa, dì Trương không cần lo lắng."
Sau đó An Vô Dạng liền thuận lợi mà ra cửa, dù sao dì Trương lại không có khả năng gọi điện thoại cho Hoắc tiên sinh để xác nhận.
Cậu nghĩ thầm, ngồi xe qua lại về nhà mình cũng đơn giản giống ăn cơm uống nước thôi.
Đừng nói bây giờ bảo bảo còn chưa được hai tháng, cho dù bảo bảo bốn năm tháng...... Ngô...... Bốn năm tháng là không dám lén lút ra cửa, sẽ bị oánh chết.
Khắp đầu óc An Vô Dạng đều chắc chắn như thế, ngồi xe taxi đi đến dưới lầu nhà mình, thuận lợi đi lên lấy được sổ hộ khẩu.
Cậu thật cẩn thận mà đem sổ hộ khẩu bỏ vào ba lô của mình, nói với Đinh Vi: "Con dùng xong lại đem về."
Đinh Vi thấy cậu phải đi, nghi ngờ nói: "Con không ăn cơm sao?"
An Vô Dạng nói: "Thời gian còn sớm, con muốn tranh thủ thời gian đi nghe tư vấn một chút."
Đinh Vi không nghi ngờ lời cậu, chờ An Vô Dạng đi một thời gian rồi, bà mới nhớ tới: "Hôm nay không phải thứ Bảy sao?"
Một số ban ngành đều không làm việc.
Bất quá nghe một chút giống như cũng không có gì xấu.
An Vô Dạng cất kỹ sổ hộ khẩu quý giá, ngồi ở trên xe trở về, trái tim nhỏ không biết vì sao bang bang mà nhảy loạn.
Cậu cảm thấy, hẳn là bởi vì chính mình làm một chuyện khác người.
Nhưng là suy nghĩ kỹ lại cũng không đúng, chính mình đời này làm chuyện khác người nhất, chỉ sợ là mang bảo bảo của Hoắc tiên sinh......
- Hoắc tiên sinh, tôi lấy được sổ hộ khẩu rồi, anh nhìn một chút nè [ hình ảnh ]
Ngón tay thiếu niên trắng nõn, nâng lên một quyển vở màu đỏ nâu, càng thêm tô điểm lên ngón tay thon dài đẹp đẽ kia.
Hoắc Vân Xuyên ngồi ngay ngắn ở trong phòng trà của Hoắc gia, dựa theo yêu cầu của ông nội, đang pha trà cho ông cụ nhà mình.
"Di động con vang lên." Ông cụ Hoắc nói.
Ông ngồi ở đối diện, thưởng thức mùi thơm ngon do tay nghề pha trà của cháu nội: "Tốt, nước chảy mây trôi." Vừa thấy đã biết có nghiên cứu trà cụ.
"Mời ngài." Hoắc Vân Xuyên nói một tiếng.
Nam nhân nghiêm túc rót xong trà cho ông nội, thấy đối phương bưng lên chuyên tâm nhấm nháp, sau đó thần trí chú ý di động trên mặt bàn.
Hắn lặng lẽ dùng vân tay mở khóa màn hình, click mở giao diện liếc mắt nhìn nội dung một chút.
Đầu tiên ánh vào mi mắt chính là màu trắng nõn cùng hồng nhạt, sau đó mới nhìn đến chữ viết.
Đing một tiếng, trà cụ từ trên mặt bàn ngã xuống đất, động tĩnh không nhỏ quấy nhiễu ông cụ Hoắc đang phẩm trà: "Vân Xuyên, làm sao vậy?"
Hoắc Vân Xuyên nói: "Không sao, đồ ngã xuống, con nhặt lên."
Lúc hắn cúi thấp người xuống, cũng đem điện thoại đi theo, ở phía dưới cái bàn quỳ một gối gửi tin nhắn cho đối phương: "An Vô Dạng, cậu ra ngoài?"
An Vô Dạng thấy tên mình gọi ra đầy đủ, nhịn không được run run, ngón tay run rẩy ân ân a a mà gửi lại: "Ừm a."
- Ừm a cái rắm! Ai cho cậu lén lút ra cửa?
Hoắc Vân Xuyên tức giận đến tim gan phổi đều nổ tung, nếu không phải ở trước mặt ông nội, hắn hiện tại muốn gọi điện thoại qua rống An Vô Dạng một hồi.
- Ai nha, tôi về đến nhà rồi, anh trở về rồi nói sau.
An Vô Dạng thật lòng rất hối hận, cậu hẳn là nên nói dối Hoắc tiên sinh, là mẹ đưa lại đây.
- Cậu muốn làm tôi tức chết hả.
Hoắc Vân Xuyên gõ ra một câu như vậy.
An Vô Dạng nắm chặt di động, khuôn mặt căng thẳng mà trả lại một câu: "Tôi bây giờ đang trở về."
Hoắc Vân Xuyên nhận được câu trả lời, sắc mặt tức khắc so với vừa rồi còn đen hơn vài phần: "Không được!"
Bên kia lại không có đáp lại.
"Vân Xuyên? Tìm được rồi sao?" Ông cụ Hoắc gõ gõ cái bàn, cảm thấy cháu nội ngồi xổm xuống tìm cũng lâu lắm rồi.
"Tìm được rồi." Hoắc Vân Xuyên bắt đầu thu liễm khuôn mặt bạo phát của mình, đem trà cụ để lại trên mặt bàn nói: "Ông nội, con xin lỗi, con gọi điện thoại một chút."
Hắn mang theo di động như một cơn gió ra cửa, lên lầu ba tìm được một phòng không có người quấy rầy, đi vào khóa trái cửa: "An Vô Dạng?"
Sau khi điện thoại chuyển được hắn kêu lên một tiếng.
"......" An Vô Dạng nghe thấy hắn kêu đầy đủ cả họ lẫn tên mình, theo bản năng xuất hiện tâm lý kháng cự, biểu hiện chính là không muốn nói chuyện.
"Alo? Cậu nghe thấy tôi nói chuyện không?" Hoắc Vân Xuyên alo một tiếng.
"Ừm, tôi hiện tại rất không cao hứng, chờ anh trở về rồi nói sau." An Vô Dạng không có nhịp điệu mà nói, sau đó lựa chọn cúp điện thoại.
"......" Hoắc Vân Xuyên phát hiện điện thoại của mình bị cúp ngang, lập tức táo bạo mà đá một chân vào chân tường.
Lại gọi, lại thông, nhưng lại bị cúp.
Lần thứ ba gọi, An Vô Dạng trước đó tổng cộng đã cúp hai lần, có chút không dám cắt ngang lần thứ ba.
Cậu cảm giác Hoắc tiên sinh không phải đối tượng dễ chọc, nếu thật sự tức giận, hắn có khả năng xác thật sẽ đánh chết mình.
Vậy sẽ rất thảm.
An Vô Dạng cảm thấy cú điện thoại này là cú điện thoại đòi mạng, cậu nhận.
Tài xế xe taxi lại đột nhiên nói: "Nhóc đẹp trai, tới rồi."
Tài xế xe cùng Hoắc tiên sinh người nào quan trọng hơn, năm lần bốn lượt thiếu niên đẹp trai nghĩ thầm, dĩ nhiên không thể chậm trễ thời gian làm việc của tài xế.
"Vâng, bao nhiêu tiền?" Cậu buông di động, tìm ra ví trả tiền xe.
Hai người chậm rì rì mà hoàn thành giao dịch, trong lúc đó còn nói chuyện phiếm vài câu, nói thời tiết quỷ quái ở thành phố Bắc Kinh làm người chán ghét.
So với mấy ngày trước lại nóng hơn vài phần.
Rốt cuộc chờ đến An Vô Dạng xuống xe, di động trong túi bám riết không tha mà rung mãi.
An Vô Dạng lấy ra nghe, yếu ớt mà alo một câu: "Hoắc tiên sinh?"
Hoắc Vân Xuyên rốt cuộc nghe được giọng nói của người kia, trong lòng bất ổn cuối cùng cũng buông xuống.
"Là tôi." Hắn thở nhẹ một hơi, trực tiếp dùng tới ngữ khí mềm mỏng nhất đời này: "Đừng cúp điện thoại, chúng ta có chuyện gì phải từ từ nói."
Thiên sứ tính tình qua đi đã dịu lại, mang theo giọng mũi ừ một tiếng: "Ùm."
Hoắc Vân Xuyên nghe thấy một tiếng này, âm thầm xoa xoa đầu gối vừa rồi quỳ đau, chỉ cảm thấy trên người khắp nơi đều vừa nhứt vừa đau: "Cầm được hộ khẩu là tốt, tôi rất vui vẻ."
Táo bạo, tàn ác, được đè nặng ở trong lòng hắn.
Vài người bạn tốt của Hoắc Vân Xuyên đều biết rõ ràng, Hoắc Vân Xuyên nóng nảy là chuyện khó giải quyết nhất, ai cũng không đối phó được.
"Nga," An Vô Dạng dụi dụi mắt nói: "Tôi muốn nói một tiếng thực xin lỗi với anh, về sau ra cửa tôi sẽ nói cho anh biết."
Chuyện này cậu cảm giác là chính mình sai rồi, cho nên phải xin lỗi sẽ tương đối thích hợp hơn.
"Ừm." Hoắc Vân Xuyên vui vẻ chịu đựng mà nói.
Trước mắt người duy nhất đánh bại hắn, chỉ vừa mới mười tám tuổi, một người khác còn lại là bé con trong bụng mới lớn hai tháng.
Đều còn nhỏ đến đáng thương.