Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Gả Cho Lão Công Nhà Giàu

Cứ cho là thần không biết quỷ không hay mà trở lại trong lòng ngực Hoắc tiên sinh, mơ mơ màng màng ngủ thêm một hồi, đã đến tám giờ.

An Vô Dạng bò dậy, nhìn xem mình trước có đánh thức người khác hay không.

“Hoắc tiên sinh ngủ thật lâu……” Cậu nhỏ giọng nỉ non, đối phương đêm qua hẳn là hơn 10 giờ ngủ, cho tới tám giờ buổi sáng hôm nay một lần cũng chưa tỉnh lại.

Hoắc Vân Xuyên nghe trong miệng cậu lẩm bẩm lầm bầm, sau đó giống như xuống giường, mang dép lê rời khỏi phòng ngủ.

Từ sau sáu giờ đồng hồ Hoắc tổng tài đã không có ngủ nữa, mở đôi mắt thanh tỉnh, từ trên giường ngồi dậy.

Hai ngày nay vì nguyên do có An Vô Dạng ở bên người, hắn thay đổi thói quen buổi sáng mỗi ngày hút một điếu thuốc trước.

Cho nên trước kia đều hút thuốc, sau đó lại chậm rãi thay quần áo, rửa mặt, tập thể dục buổi sáng.

Loại sinh hoạt của đàn ông độc thân như thế, giằng co hết N năm.

Bản thân Hoắc Vân Xuyên thực vừa lòng, không có cảm thấy cần thay đổi chỗ nào, nguyên nhân là vì hắn phản cảm chuyện kết hôn sinh con.

“Hoắc tiên sinh, sớm a.” An Vô Dạng đang đánh răng, đột nhiên thấy trong gương nhiều thêm một người, cậu liền phun ra bọt kem trong miệng, chào hỏi trước.

Hoắc Vân Xuyên gật đầu: “Sớm.” Sau đó lấy bàn chải đánh răng của mình, nặn ra chút kem đánh răng.

An Vô Dạng tiếp đón xong, một lần nữa tập trung đánh răng.

Ước chừng chà xát lâu khoảng năm phút đồng hồ, phía trước phía sau bên trái bên phải, từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài, đều chà sạch sẽ.

Cậu đánh răng xong đối diện với gương chải tóc, lập tức phát hiện tóc có chút không sạch, khả năng tối hôm qua không có gội đầu.

“Không phải……” An Vô Dạng nói: “Tối hôm qua tôi có tắm rửa sao?” Chuyện sau đó, cậu hoàn toàn nghĩ không ra.

Hoắc Vân Xuyên phun ra nước trong miệng, biểu tình nghiêm túc, đôi mắt chứa ý cười mà trả lời: “Không có, cậu đột nhiên ngủ quên.”

Cho nên nói thời tiết nóng thế này, chính mình lại không tắm rửa liền lên giường ngủ: “Không phải chứ, nếu lần sau còn như vậy nữa, anh phải kêu tôi dậy.” An Vô Dạng lộ ra biểu tình ghét bỏ chính mình.

“Cậu không cần lo lắng, tôi không ngại.” Hoắc Vân Xuyên đơn giản nói, sau khi vệ sinh cá nhân xong, nhường phòng tắm cho An Vô Dạng tắm rửa: “Cẩn thận một chút, tôi đi ra ngoài hâm bữa sáng cho cậu ăn.”

Ngày hôm qua dì Trương để lại một nồi cháo trắng, xào xong đồ ăn sáng, cho vào lò viba hâm nóng lên là có thể ăn.

Lúc trước không có mời người nấu cơm, phòng bếp này của Hoắc Vân Xuyên chỉ bài trí cơ bản, vì hắn cho tới bây giờ không nấu cơm.

Cũng không phải do tôn thờ chủ nghĩa ‘ quân tử xa nhà bếp ’, chỉ là người đàn ông độc thân không cần thiết phải nấu cơm, lại thêm không có hứng thú.

Đơn giản chỉ là cắm điện bấm nút, từ tủ lạnh lấy đồ ăn ra, để vào lò viba đun nóng, thật ra không thành vấn đề.

Chờ đồ ăn nóng, An Vô Dạng đúng lúc tắm rửa xong.

Cậu không biết bữa sáng là do dì Trương đã làm trước, nhìn thấy cháo trắng nóng hôi hổi cùng đồ ăn sáng, sợ đến ngây người.

“Anh thật lợi hại.” Cậu vừa ngồi xuống vừa nói.

“Dì Trương làm.” Hoắc Vân Xuyên không tranh công, động tác dọn đồ cùng múc đồ ăn sạch sẽ nhanh nhẹn, trong cử chỉ rất có hương vị đàn ông.

An Vô Dạng cười tủm tỉm: “Cảm ơn.”

Cháo trắng trắng mềm mềm, chỉ là thoạt nhìn bên ngoài đã biết ăn rất ngon.

Trên thực tế vào miệng là tan, có mùi thơm của gạo, xứng với bữa ăn sáng siêu ngon.

An Vô Dạng ăn khoảng hai chén lớn, đây là sức ăn ngày thường của cậu.

Đột nhiên nhớ tới báo cáo kiểm tra ngày hôm qua, nói cậu có hơi thiếu dinh dưỡng. Chỉ sợ tuổi dậy thì xuất hiện tình trạng không cung cấp đủ dinh dưỡng cùng thiếu Canxi cũng là bình thường, cậu rất chịu khó, liền quyết định ăn nhiều thêm một chén.

“Cậu đói như vậy sao?” Hoắc Vân Xuyên theo An Vô Dạng mấy ngày, đối phương có thể ăn bao nhiêu trong lòng hắn hiểu rõ: “Ăn cơm vừa no, không cần ăn uống quá nhiều.”

An Vô Dạng suy nghĩ lại cũng phải, trong chốc lát chờ dì Trương tới, còn có canh hầm uống.

“Trúng tuyển vào trường nào?” Hoắc Vân Xuyên hỏi.

“Học viện công thương.” An Vô Dạng xác định một chút, là trường này không sai.

Là trường đại học tốt nhất với số điểm của cậu rồi, thi đậu cậu vẫn rất cao hứng, tuy rằng là trường top sau, chính quy cũng không phải đứng đầu.

Lúc trước có thể chọn mấy trường chính quy khác, ba mẹ cùng nhau giúp đỡ tham khảo qua, đưa ra ba nơi khác đều không tốt lắm.

Cho nên sau khi để cho An Vô Dạng tự mình chọn, dù sao cũng không có khác biệt mấy.

Hoắc Vân Xuyên gật gật đầu, thu dọn xong mặt bàn, gọi điện thoại cho Trần Sơ: “Lão Trần, cậu có người quen ở học viện công thương không?”

Trần Sơ xuất thân từ khoa luật, học tại trường đại học đỉnh của đỉnh trong nước, cùng học viện công thương không dính dáng gì cả.

Bất quá anh ở ngành giáo dục có nhiều quan hệ, có thể để cho người nói giúp cũng được.

Về chuyện trường học, tìm anh là đủ rồi.

“Học viện công thương?” Trần Sơ sửng sốt một lát, sau đó nói: “Vô Dạng thi đậu học viện công thương?” Vậy chính là không thi đậu vào trường top đầu, xác thật thành tích rất bình thường: “Tôi không quen ai, bất quá có người biết, tôi giúp cậu hỏi một chút.”

Nếu đã biết chuyện như thế nào, anh gọi điện thoại cho bạn mình, nói thẳng ra vấn đề.

Hết thảy chuẩn bị xong, mới gọi điện trả lời Hoắc Vân Xuyên: “Vân Xuyên, tôi giúp cậu hỏi thăm, tôi đã gửi cho cậu số điện thoại, đến lúc đó cậu trực tiếp tìm người ta là được.”

“Tốt lắm, làm phiền cậu,” Hoắc Vân Xuyên nói: “Vẫn là cậu đáng tin cậy, không làm phiền cậu nữa.”

“Làm sao vậy?” Trần Sơ vừa nghe, trực tiếp vui vẻ hỏi ra: “Lão Quý khốn kiếp kia lại gây phiền phức cho cậu?”

“Ừm, cậu ta mang theo Vô Dạng chơi game, lại không nói cho tôi biết, làm hại tôi khắp nơi tìm người, còn tìm tới trong nhà cậu ấy.” Hoắc Vân Xuyên vạch trần nói.

“Cái tên này.” Trần Sơ căn cứ vào kinh nghiệm nói: “Vậy cậu nhất định đã đánh người.”

Hoắc Vân Xuyên: “Sao lại không chứ?”

Bên kia lại cười hai tiếng, sau đó hỏi: “Vô Dạng thế nào? Ăn ngon ngủ ngon không?” Anh nói thật ra còn rất lo lắng, với số tuổi bao lớn, thân thể thoạt nhìn cũng không rắn chắc lắm.

Tầm mắt Hoắc Vân Xuyên, vẫn luôn chưa từng rời khỏi An Vô Dạng, nghe vậy gật gật đầu: “Còn được, chất lượng giấc ngủ và sức ăn đều khá tốt.”

Trần Sơ cười nói: “Vậy là tốt rồi.”

Cả hai treo điện thoại, Hoắc Vân Xuyên quay đầu mắt xem xét, An Vô Dạng đang ôm ly sứ uống sữa bò.

Đối phương ngồi ở vị trí mặt trời mọc, ánh sáng chiếu vào trên mặt, nổi lên một tầng vầng sáng, có loại cảm giác không chân thật.

“Hôm nay tôi muốn đến trường học cậu một chuyến.” Hoắc Vân Xuyên nói: “Cho nên một mình cậu ở nhà buổi sáng, có vấn đề hay không?”

An Vô Dạng ngẩn ngơ, buông cái ly nói: “Không thành vấn đề, anh đi làm thủ tục tạm nghỉ học sao? Không cần bản thân tôi đến trình diện?” So với trong tưởng tượng của cậu không giống nhau.

“Ừm, chuyện này rất nhỏ, không cần.” Hoắc Vân Xuyên gật đầu trả lời.

Đơn giản giao phó xong, lại một lần nữa vội vàng nhận điện thoại.

Không ngừng liên hệ với người bên học viện công thương, còn phải xử lý chuyện công ty.

Thân là người đứng đầu của một tập đoàn lớn, hắn đã tận lực uỷ quyền cho cấp dưới trong công ty, nhưng vẫn không tránh được phải tiếp rất nhiều cuộc điện thoại.

An Vô Dạng lần đầu tiên sinh hoạt gần với những nhân sĩ có sự nghiệp thành công như vậy, cậu cảm thấy Hoắc Vân Xuyên quả thực lợi hại, trong miệng nói ra mỗi từ mình đều nhận biết, nhưng mà tổ hợp ở cạnh nhau cậu lại ngơ ngác không hiểu gì.

Mỗi ngày nhận được điện thoại báo cáo của cấp dưới gì đó, có chút giống tình tiết trong phim điện ảnh.

Hoắc Vân Xuyên hiện tại nhận điện thoại của Cao Nham, đối phương dựa theo kế hoạch sắp xếp một cuộc họp, định hôm nay phải đến công ty: “Như vậy đi, thời gian chậm lại một chút, tôi tận lực tranh thủ thời gian đi qua một chuyến.”

Thủ tục tạm nghỉ học của An Vô Dạng xong xuôi, lại đi Hoa Thụy họp.

Hoắc tổng hai ba câu liền ấn định xong hành trình, sau đó thoáng nhìn thiên sứ còn chưa có uống sữa xong: “Sữa lạnh rồi, đổi một ly nóng đi.”

Không màng An Vô Dạng kháng nghị, Hoắc Vân Xuyên động tác siêu nhanh, đổi cho cậu một ly sữa nóng hầm hập.

“Anh có phải sắp ra cửa hay không?” An Vô Dạng hỏi, nếu vừa rồi không có nghe lầm, thủ tục tạm nghỉ học xong xuôi, Hoắc tiên sinh còn phải đi họp.

“Ừm.” Hoắc Vân Xuyên biết cậu luyến tiếc mình, bởi vì sau buổi sáng cứ dính lấy mình, ngày thường có thể là do không muốn biểu hiện ra ngoài mà thôi: “Không phải tôi không muốn mang cậu theo, chỉ là cậu nên rõ ràng, tĩnh dưỡng đối với cậu mà nói tương đối tốt hơn.”

Đi theo mình bôn ba, tuy rằng có thể thời thời khắc khắc thấy nhau, nhưng lại nguy hiểm.

“……” An Vô Dạng cắn khóe miệng, không nói chuyện.

“Chờ dì Trương tới tôi mới đi.” Đôi mắt Hoắc Vân Xuyên nặng nề nhìn cậu, còn sờ sờ tay cậu.

An Vô Dạng suy sụp mà hút một ngụm sữa, gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Có thể là đã quen Hoắc tiên sinh luôn luôn làm bạn với mình, mặc kệ làm chuyện gì đều có hai người cùng nhau, đột nhiên người kia một mình ra ngoài, cậu cũng muốn đi cùng.

Hoắc Vân Xuyên nhẹ nhàng hít một hơi, bởi vì biểu tình của An Vô Dạng tựa như có một đôi tay vô hình, đang nhéo trái tim của hắn.

“Tôi thực nhanh sẽ trở về.” Hắn thấp giọng nói.

Trước kia lúc An Vô Dạng biểu lộ chán ghét mình, hắn khó chịu, hiện tại An Vô Dạng một ngày so với một ngày càng dính người hơn, hắn vẫn cứ khó chịu.

“Anh đi đi.” An Vô Dạng chống cằm nói.

9 giờ dì Trương đã đến nhà, mang theo rất nhiều rau quả tươi ngon, còn có thịt, có xương.

An Vô Dạng phải bổ sung Canxi, bà chuẩn bị nấu canh xương hầm.

Chờ ngày mai lại đổi sang mấy món đa dạng, ăn chút canh cá dinh dưỡng phong phú, bảo đảm thân thể sẽ phì ra.

Hoắc Vân Xuyên mặc chỉnh tề, đôi mắt liếc thiếu niên ngồi ở trên giường: “Tôi ra ngoài đây.” Ngay cả thay quần áo cũng muốn theo vào, hắn phục cậu luôn.

“Ừm, trên đường phải cẩn thận.” An Vô Dạng nhìn hắn, trên mặt mang mỉm cười.

Sau khi Hoắc Vân Xuyên nhìn chăm chú thật lâu nụ cười tươi kia, rốt cuộc dời bước đi ra khỏi phòng ngủ, làm hắn run bắn cả người chính là, sau lưng có một cái đuôi chạy theo mình.

Làm hại cơ bụng hắn đều run rẩy vài cái, nhẫn nhịn đến chỗ huyền quan mới dừng lại bước chân.

An Vô Dạng cũng dừng lại, khó hiểu mà nhìn Hoắc Vân Xuyên, bất quá qua vài giây, đối phương một lần nữa tiếp tục bước ra mở cửa: “Tôi đi đây.” Sau đó liền đi ra ngoài, rồi đi ra ngoài.

“……”

— Hoắc tiên sinh, TAT.

Vào thang máy Hoắc Vân Xuyên lập tức nhận được tin nhắn, thiếu chút nữa tay run không cầm chắc di động trong tay.

— Chuyện gì?

— Anh lần sau khi ra ngoài có thể ôm tôi một chút không, như vậy tương đối tốt hơn.

Hoắc ba ba như bị sét đánh trúng mà nhìn chằm chằm dòng tin nhắn kia, trả về một cái dấu ba chấm.

—……

Tâm tình cực kỳ khó chịu, suy nghĩ hiện tại trở về ôm có thiết thực? Có không phù hợp với thực tế không?

— Dấu ba chấm có ý gì?

An Vô Dạng hỏi.

— Ý chính là tôi đã biết.

Hoắc tổng đánh mất ý niệm trở về xong, một dámg vẻ muốn chết muốn sống, hối hận vừa rồi quá khắc chế quá mức nhân từ!

— Ở nhà uống nhiều nước, giữa trưa ngủ coi chừng cảm lạnh.

— Tôi sẽ mau chóng trở về.

Liên tiếp nhận được tin nhắn của Hoắc tiên sinh, An Vô Dạng tâm tình ngoài dự đoán mà được trấn an lại.

— Ừm ừm.

Sau khi quen với chỉ có mình cùng dì Trương, cậu nên làm gì thì làm đó.

Hoắc Vân Xuyên trước đây ở trên thương trường như chiến trường, cho người ta ấn tượng như sấm rền gió cuốn, sát phạt quả quyết.

Bạn bè trong giới thương nghiệp và bạn thân đều cảm thấy hắn làm người không dễ ở chung.

Nói vậy một chút cũng không sai, hắn chính là khó ở chung.

Ba mươi tuổi mới kết thúc kiếp xử nam. Không phải không có nguyên nhân, ví dụ như nói xử lý hết thảy sự tình, có thể dựa vào tiền tài liền không nói nhân tình.

Lịch sự uyển chuyển cũng không phải phong cách của hắn, đi thẳng vào vấn đề dứt khoát lưu loát mới là bản chất của hắn.

Ở học viện công thương làm xong thủ tục tạm nghỉ học, hắn liền đi vòng đến Hoa Thụy.

Không có làm sự chuẩn bị nào, lúc đến cùng Cao Nham nói chuyện một lát, ngay cả Cao Nham cũng nhận thấy được, anh họ tựa hồ không còn để tâm như lúc trước khi liên hệ với mình.

Có lẽ càng chính xác hơn, giống như là có sự tình khác càng làm cho đối phương lao tâm chiếm lấy tâm lực……

“Không cần triệu tập, tôi đi kiểm tra trước một chút.” Tác phong xử lý của Hoắc Vân Xuyên luôn luôn như thế, Cao Nham trước đó đã nhận được mệnh lệnh, cũng không dám thông báo cho người trong công ty trước, chuyện hôm nay lão tổng sẽ tới.

Hoắc Vân Xuyên nện bước không nhanh không chậm, đi ở khu vực công tác, thoạt nhìn dáng vẻ cứ như đang đi dạo.

Những người nhìn thấy gương mặt xuất chúng của hắn, dáng người và khí chất cùng những người quanh mình không hợp nhau, thật giống như một nhân vật lớn nào đó đột nhiên tới tham quan, làm cho người nhìn lén hắn rất nhiều.

Đa số đều là nhân viên nữ, nhân viên nam thường thường nhìn hai lần liền không để ý nữa.

Nhân viên nam ví như nói An Thành, ông một người hơn bốn mươi tuổi, hiện tại một lòng còn lại chỉ có kiếm tiền nuôi gia đình, cũng không có tâm tư đi ghen ghét nổi bật với người trẻ tuổi.

Nhìn hai lần rồi không xem nữa, chỉ là bởi vì chuyên không liên quan đến mình, hơn nữa trong tay còn có công việc phải làm.

Hoắc Vân Xuyên lúc đầu chỉ là liếc mắt nhìn An Thành một cái, đối với ông đánh giá là nghiêm túc làm việc, trạng thái đúng mực.

Bất quá thực nhanh mà phát hiện, ảnh chụp gia đình trên mặt bàn của nhân viên này, làm Hoắc Vân Xuyên không dời mắt được.

Mái tóc ngoan ngoãn có hơi ngốc ngốc, gương mặt trắng nõn tuấn tú, quen thuộc đến như vậy mà.

Hoắc Vân Xuyên đi qua, bàn tay lướt qua bả vai An Thành, cầm lên khung ảnh đến trước mắt mình.

Lại nhìn thấy An Thành kinh ngạc quay đầu lại, hắn lập tức xác định, ảnh chụp chính là bé thiên sứ của mình, người nhân viên này là ba ba của thiên sứ.

“Xin chào.” Hắn nói một câu.

“Ngài…… Chào ngài……” An Thành mắt trông mong nhìn ảnh chụp của mình, xấu hổ nói: “Đó là ảnh chụp của tôi.”

“Tôi biết, đây là ba đứa con của ông sao?” Hoắc Vân Xuyên hỏi như vậy, ngón cái xẹt qua gương mặt của một đứa nhỏ trong đó, ánh mắt ôn hòa: “Bọn họ thực ưu tú.”

An Thành đại khái nhận thấy được Hoắc Vân Xuyên không có ác ý, thực vui vẻ tiếp nhận lời khen ngợi này: “Cảm ơn, bọn nó xác thật rất không tồi.” Đó là kiêu ngạo của ông.

“Đều vào đại học sao?” Hoắc Vân Xuyên nói.

“Không, thi lên thạc sĩ.” An Thành cười tủm tỉm mà chỉ vào con gái: “Đứa nhỏ này năm nay thi vào trường học ở Mỹ, thành tích học tập từ nhỏ đã không tồi.” Sau đó lại chỉ vào con út: “Em trai nó cũng giống thế, năm trước vừa mới nhảy lớp, hiện tại mười một tuổi đang học sơ nhị, khai giảng liền lên sơ tam.”

Hoắc Vân Xuyên chỉ vào người còn lại nói một cậu: “Đứa này thì sao?”

An Thành nói: “Đứa nhỏ này là con thứ nhà tôi, nghe lời lại cần mẫn, bất quá con cái nhà của chúng tôi đều rất ngoan, không phải cái loại nghịch ngợm.”

Hoắc Vân Xuyên hỏi tiếp: “Tên gọi là gì?” Hắn biết rõ ràng, chỉ là muốn nghe ba chữ kia.

An Thành rất ngoài ý muốn: “Cậu nói con thứ sao, kêu An Vô Dạng, mẹ nó đặt tên.” Bất quá tên ba chị em đọc lên mới coi như đồ sộ: “Con gái lớn nhà tôi tên An Vô Ngu, con út tên An Vô Phỉ.”

Đều là lấy tên với ý muốn bình bình an an.

Hoắc Vân Xuyên hiểu rồi, đưa khung ảnh cho ông: “Thực không tồi.”

Sau đó nói: “Mở họp đi, tôi lần đầu tiên tới Hoa Thụy họp, hy vọng các người để lại cho tôi một ấn tượng tốt.”

“Mở họp?” An Thành nhìn bóng dáng đĩnh đạt của hắn, vô cùng kinh ngạc.

Từ từ, khí độ thế này, miệng lưỡi kia, chẳng lẽ là lão tổng trẻ tuổi sao, Hoắc Vân Xuyên tiên sinh?

Thật sự tuổi còn rất trẻ, An Thành ấp úng mà nghĩ, có thể cùng chính mình nói việc nhà, tính cách hẳn là cũng không tệ.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!