Noãn Noãn giật mình tỉnh giấc khi ánh sáng chiếu rọi vào căn phòng kín, cô cảm thấy trên người nặng nề, mí mắt mở lên không nổi nữa tối qua thức muộn đến vậy mà.
Cô trở mình từ từ hé mắt chợt giật mình hoảng loạn cô đang nằm trên giường Hàn Thiên Dạ anh ta còn ôm cô vào lòng ngủ ôm chặt đến mức không thở nổi hai người sao lại ngủ cùng giường với nhau.
Gương mặt sống động như tạt tượng đập vào mắt khiến cô đắm chìm anh ta vẫn đẹp trai như vậy cả khi ngủ sóng mũi cao thẳng tấp, hàng lông mi đen dài, đôi môi lại vừa mỏng vừa gợi cảm trong lãng tử phong lưu chưa bao giờ cô gần một người đàn ông đến vậy.
Cô không biết đã xảy ra chuyện gì rõ ràng đã lau người cho anh ta sau đó ngủ say lúc nào không hay, giờ tỉnh dậy lại trong lòng anh ta thế này ngượng ngùng chết đi được.
Hôm qua vừa định trốn thoát giờ lại bò lên tận giường thế này cô còn mặt mũi gặp ai. Noãn Noãn ngồi dậy gỡ tay anh ta ra muốn nhân lúc anh ta chưa tỉnh mà lẻn ra ngoài.
Nhưng Hàn Thiên Dạ đã tỉnh dậy anh ta ngăn Noãn Noãn xuống giường và lại kéo cô nằm xuống cạnh bên mình còn cầm tay cô đặt lên ngực anh ta:
- "Nhân lúc tôi không khỏe, liền đến dụ dỗ."
- "Không thưa ngài Dạ tôi không có, anh mau thả tôi ra đi chúng ta gần quá rồi."
Noãn Noãn ngập ngừng, đỏ mặt đôi tay cô đang chạm vào ngực săn chắc của anh ta, Hàn Thiên Dạ còn kéo tay cô lên xuống cho cô chạm vào cơ bụng sáu múi cứng cáp kia còn nhìn cô bằng ánh mắt hồ ly đầy mê hoặc...
- "Hình như chúng ta chưa động phòng thì phải, em là vợ tôi đúng không. Em định bao giờ thực hiện nghĩa vụ."
Giọng nói trầm ấm cùng lời nói dụ dỗ khiến Hạ Tư Noãn đỏ mặt xấu hổ đến không nói nên lời
- "Chúng chỉ là hợp đổng trên danh nghĩa thôi mà, anh đã nói vậy anh tha cho tôi đi mà. Tôi chưa từng có ý định dụ dỗ anh không biết tại sao lại như vậy nữa, hôm qua tôi rõ ràng là ngủ gục ở dưới giường... tôi cũng không nhớ rõ nữa... "
Hạ Tư Noãn vừa dứt lời Hàn Thiên Dạ đã lật người đè lên người cô
- "Thì trên danh nghĩa em đã là của tôi rồi, bây giờ đến bước thực tế " câu nói lươn lẹo trên khuôn mặt điển trai cùng nụ cười nhếch mép trong thật đáng ghét làm sao, Noãn Noãn có hơi hối hận vì đêm qua đã tới chăm sóc anh ta.
- "Anh thả tôi ra đi, anh còn đang bị thương kia mà, nếu nó rách ra sẽ đau lắm đó còn khó lành nữa" Noãn Noãn tùy ý nói ra.Hàn Thiên Dạ lại cho rằng cô ấy muốn tránh né mình liền vùi đầu hôn vào cổ cô
"*Ưm" "đừng mà xin anh, như vậy kì lạ quá rồi*", anh lại vờ như không nghe thấy hôn cổ cô ấy thắm thiết còn để lại cả vết đỏ rồi lại vùi đầu vào ngực cô nằm xuống, nghe tiếng tim cô đập.
Hàn Thiên Dạ cũng không biết tại sao lại làm như vậy chỉ là anh ta muốn gần gũi với cô ấy với cô gái nhỏ anh ta không kiềm chế được mình, có lẽ vì đó giờ chưa động vào người phụ nữ nào mà cô gái này lại làm anh ta dậy sóng, hay chỉ là hứng thú nhất thời của dục vọng. " Tôi chỉ muốn ôm một lúc."
Noãn Noãn:-"Xin hãy thả tôi ra, tôi..." vừa nói cô vừa rưng rưng nước mắt.
Dạ:-"Em sợ tôi đến vậy sao!"
Nhìn Noãn Noãn im lặng Hàn Thiên Dạ cũng không muốn trêu chọc cô thêm nữa tỏ ý không vui thả cô ra quay người vội đi vào nhà vệ sinh.
Cô ấy nhanh như một mũi tên đã chạy ào ra khỏi phòng hắn chạy về phòng mình khóa cửa và hồi tưởng cảnh vừa rồi, nụ hôn nồng nàn từ đôi môi mềm mại của người đàn ông kia khiến cô ấy vừa xấu hổ vừa sợ hãi.
Trước đây dù từng có người yêu còn bàn đến chuyện kết hôn cùng nhau nhưng họ chỉ dừng lại ở bước nắm tay, giờ một người mới gặp vài lần lại gần gũi với mình cô ấy sợ anh ta sẽ không kiềm chế mà cưỡng đoạt mình, lúc đó thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì,...
Noãn Noãn thay một chiếc đầm trắng tinh được người hầu chuẩn bị sẵn trong tủ quần áo chiếc đầm suôn dài tới mắc cá chân với quay áo hai dây mỏng tênh cũng may là phần cổ vuông khá cao khoác thêm chiếc áo ngoài.
Cô sợ Hàn Thiên Dạ có ý đồ xấu với mình nên phải cẩn thận hết mức....Tiếng Phong quản gia gọi Noãn Noãn xuống ăn sáng cô ngập ngừng bước xuống lầu sau khi vệ sinh cá nhân và thay quần áo, cô mong sẽ ăn sáng một mình nhưng Hàn Thiên Dạ đã ngồi sẵn từ trước.
Trên bàn đầy thức ăn ngon và đang đợi cô cùng ăn.Cô chậm chạp tiếng về chỗ ngồi dối diện Hàn Thiên Dạ nhìn anh ta như vậy không biết có nên tránh đi không, nếu tránh đi anh ta chắc hẳn sẽ lại tức giận.
Cô ấy như con mèo con ngoan ngoãn ngồi xuống ghế ăn cùng Hàn Thiên Dạ, để lấy lòng anh ta còn chủ động gấp thức ăn gấp thịt, rau xanh đầy ấp cả chén "Anh ăn đi, mới có sức hồi phục " giọng nói ngọt ngào yêu ớt thốt lên. Hàn Thiên Dạ chỉ nhìn Noãn Noãn không nói gì và cũng không chịu ăn.
Noãn Noãn:-"Anh sao vậy, không khỏe ở đâu sao, mặt cứ như khúc gỗ ý " thuộc hạ xung quanh nghe đến hoài nghi cuộc đời "sao chị dâu lại dám nói vậy chứ đại ca mà không vui sẽ khủng khiếp lắm ","ai lại dám nói thế với đại ca chứ."
Hàn Thiên Dạ lại không giận chút nào, còn trưng ra vẻ mặt hồ ly quyền rũ đôi mắt giả vờ đáng thương, nở nụ cười ôn hòa nhẹ nhàng.
- "Tôi không gấp nổi nữa, em đút cho tôi đi, tay tôi bị thương mà, em phải đối xử tốt với chồng mình chứ!"
Noãn Noãn ngốc nghếch lại nhìn không ra nhớ đến vết thương sau lưng anh ta liền nghĩ là thật vội đồng ý.
- "Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đút cho anh ăn được chưa."
Hàn Thiên Dạ vui vẻ cười tươi tỏ ý hài lòng.
Noãn Noãn phải ngồi ghế cạnh anh ta thân thể nhỏ bé khảnh mảnh gấp từng miếng thức ăn đút vào miệng anh ta còn nghĩ rằng anh ta bị thương chắc chắn đau lắm "Quan tâm anh ấy một chút vậy".
Dù còn sợ hãi Hàn Thiên Dạ nhưng sự tốt bụng lại chiếm nhiều hơn cả trong lòng Noãn Noãn, cả ngày hôm đó Noãn Noãn vừa khử trùng vết thương giúp anh ta băng bó lại vừa đút thuốc, vừa dìu anh ta đi dạo, còn phải coi chừng anh ta lúc anh ta ngủ cô mệt mỏi gục đầu xuống giường anh ta.
Đợi Noãn Noãn đã ngủ say Hàn Thiên Dạ lại bế cô ấy lên giường ôm chặt vào lòng muốn cô ấy ngủ cùng mình làm vật sở hữu nhỏ bé để anh ta cưng chiều.
Noãn Noãn một khi đã ngủ thì ngủ say như chết dù có chuyện gì xảy ra cô cũng không biết, đôi tay Hàn Thiên Dạ không yên phận lại sờ mó lung tung chạm vào đôi gò bồng bềnh của Noãn Noãn đang phập phồng theo từng hơi thở "Mềm quá".
"Ưmm...." Noãn Noãn cử động Hàn Thiên Dạ lại ôm chặt hơn nữa dí sát hai cơ thể vào nhau nhìn vào dấu vết trên cổ lúc sáng để lại, dục vọng lại dâng trào hơn nữa,anh ta lén hôn vào mái tóc dài, đôi má hồng hào phúng phính, nếm cả vị ngọt trên đôi môi đỏ mọng của Noãn Noãn:
"Cô ấy thật đẹp,thật trắng, thật thơm,... Tôi muốn nhiều hơn nữa có được không, hay em sẽ sợ hãi rồi chạy mất."