Không khí căng thẳng tràn ngập khắp căn phòng, người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa vẻ mặt cực kì khó chịu, sự nóng giận trong lòng như dung nham sôi sục, ánh mắt lãnh đạm, gương mặt như tạc tượng với sóng mũi cao, vầng trán cao rộng lưa thưa vài loạn tóc đang nhẹ buông xõa, đôi môi mỏng bạc tình đang rít từng làn thuốc dài, khói tỏa ra nghi ngút xung quanh như sương mù hư ảo nơi chốn rừng sâu âm u, lạnh lẽo, ảm đạm đầy nguy hiểm.
Hàn Thiên Dạ đang ngồi ở giữa phòng khách, xung quanh là những ánh mắt khiếp sợ đầy bất an. Mùi thuốc lá ám khắp phòng, không khí im lặng vẫn bao trùm, mỗi phút trôi qua đều khiến người ta sợ hãi đến thót tim.
Họ đều đang mong chờ sự xuất hiện của một người có thể cứu vãn tình thế trước mắt, nếu không thì ai biết được con sư tử hung hãn như Hàn Thiên Dạ sẽ làm ra chuyện gì để trừng phạt những người đã để cô ấy trốn mất.
- "Ngài Dạ, Hạ tiểu thư về rồi... về rồi ạ."
Tiếng bẩm báo của thuộc hạ vang lên khiến tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng tính mạng nhỏ này cũng có thể giữ lại được rồi. Nhưng ánh mắt của người đàn ông vẫn không thay đổi, anh ta chỉ cười nhếch mép một tiếng, gương mặt lại trở về vẻ nguy hiểm, khó đoán.
- "Cô ấy về cùng thái tử ạ."
Chỉ là một câu nói đơn giản nhưng nó lại là ngòi châm thổi bùng lên ngọn lửa cháy mãnh liệt bên trong người đàn ông. Hắn trở nên lạnh lùng như một tảng băng ngàn năm, ánh mắt đen thăm thẳm sâu xa lộ rõ vẻ tàn nhẫn, bạo ngược....
Tiếng cửa phòng mở ra, Noãn Noãn vừa bước vào bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng ngợp, hãi hùng cô sợ hãi run rẩy lùi về sau.
Hàn Thiên Dạ đang ngồi ngay phòng khách đợi cô về, cảnh tượng quen thuộc như lần trước, máu me vương vãi khắp tấm thảm lông lót sàn, tiểu Hồng nằm bên cạnh với vết đạn giữ trán.
Mùi máu tanh, mùi khói thuốc, mùi nguy hiểm toát ra từ người đàn ông cùng sự tức giận, hằn học, tàn nhẫn trong ánh mắt như thiêu đốt làm cả người cô vừa lạnh vừa nóng. Lạnh lẽo đến tận xương tủy, nóng rát như thiêu đốt tim gan, thôi thúc cô nên quay đầu chạy khỏi đây ngay trước khi Hàn Thiên Dạ mất kiểm soát...
Giọng nói lạnh lẽo như xé nát không khí phá vỡ âm thanh im lặng bao trùm xung quanh.
- "Chịu về rồi à?"
Noãn Noãn đứng bất động tại chỗ, cô không còn sức lực để chạy trốn nữa, đôi chân cô đang khẽ run lên, run hơn nữa càng lúc càng nhiều, không thể bước vững lên bước nào.
Cô biết mình không thể chạy thoát lại càng không dám chạy, nhớ về kí ức kinh hoàng lần trước khi hắn tìm thấy cô.
Noãn Noãn cảm nhận được từng nhịp tim mình đang đập dồn dập, sợ sệt. Cả người cô run lên cầm cập như một con bướm xinh đẹp đang khẽ đập cánh hòng bay đi vừa nhẹ nhàng, vừa yếu ớt, vừa quyết liệt nhưng bay mãi cũng không thể thoát khỏi chiếc lọ thủy tinh khổng lồ đang vây hãm giam giữ thể xác và linh hồn cô.
Đau đớn!
Dày vò.
Tủi nhục...
Những thứ đó vẫn đeo bám theo cô từng phút từng giây khiến cô như mắc kẹt trong vòng lặp dài vô hạn, khiến tâm hồn cô ngày một mòn mỏi héo khô. Nếu cô dám bỏ trốn lần nữa thật không dám tưởng tượng Hàn Thiên Dạ sẽ trừng phạt cô thê thảm đến thế nào.
Hàn Thiên Dạ nhìn vào người con gái đang không ngừng run rẫy phía trước. Quét mắt nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới. Gương mặt trang điểm kĩ càng vô cùng xinh đẹp quyến rũ, lại có vết đỏ đang hằn trên gò má nhỏ, đôi mắt đỏ hoe sưng vù như vừa khóc rất nhiều. Chiếc váy đen cúp ngực bồng bềnh gợi cảm làm tôn lên nước da trắng noãn mịn mà.
Cô ấy bây giờ như đóa hoa hồng đen gợi cảm, kiêu kì, xinh đẹp, bí ẩn nhưng lại bị vùi dập đến đáng thương.
Vẻ đẹp này là dành cho ai?
Cô không ở cạnh hắn thì ăn mặc đẹp như thế để làm gì?
Không ngờ cô lại lần nữa làm hắn mất niềm tin, chà đạp lên sự nhân nhượng chiều chuộng của hắn, xem hắn như tên ngốc mà phản bội hết lần này đến lần khác.
Dưới dáng vẻ bạch thỏ trong sáng ấy vẫn là nội tâm của một người phụ nữ tâm cơ, ích kỉ, tham lam, đầy mưu mô ư?
- "Cô đã đi đâu?" giọng nói trầm thấp vang vọng đầy chết chóc.
Noãn Noãn vẫn im lặng cô không dám lên tiếng trả lời, cũng không muốn để cho người đàn ông này biết đến những chuyện riêng của cô, không muốn phơi bày sự đáng thương của cô trước mặt hắn.
Hơn thế nữa hắn là một tên cáo già đa nghi, dù cô có giải thích đến khan cổ thì với hắn đó cũng chỉ là lời ngụy biện, không chút giá trị càng làm hắn tức giận hơn.
Ánh mắt đỏ rực đáng sợ vẫn đang thiêu đốt thân thể cô....
************
- "Sao anh lại về sớm vậy?" Giọng nói cợt nhả của thái tử vang lên phá tan bầu không khí chết chóc.
- " Cậu đã dẫn cô ta đi đâu?"
- "Sao vậy, một người cao cao tại thượng như anh từ khi nào lại để tâm đến một người hầu nhỏ nhoi? Hay là anh còn có ý gì khác với cô ta?"
Hàn Thiên Dạ cười nhạt nhẽo, hướng mắt về phía thái tử đang nhìn Noãn Noãn không rời. Rốt cuộc hai người họ đã xảy ra chuyện gì?
Hôm nay họ đã đi đâu? Hàn Thiên Dạ đang đi công tác ở nước ngoài lẽ ra vài ba hôm nữa mới về nhưng vì lo lắng cho Noãn Noãn khi thái tử vẫn còn ở đây. Hắn đã cố gắng giải quyết mọi chuyện trong ngày rồi lại vội vội vàng vàng trở về nhưng đây là cảnh tượng mà hắn không ngờ tới.
Cô vợ nhỏ hắn trân trọng nâng niu lại dám trốn đi cùng người đàn ông chỉ vừa gặp một lần.
Cô ấy muốn tiền, hắn có tiền.
Muốn quyền lực, hắn cũng có.
Nhưng vì điều gì mà sự nhân nhượng thứ tha và tình cảm chân thành của hắn chỉ đổi lại được sự phản bội khác từ cô. Đây không phải là người vợ hắn cần, cô vô cùng dơ bẩn trong mắt hắn trở thành người phụ nữ lẳng lơ, lăng loàn...
- "Cậu thích sao, hay là tôi tặng cậu."