Hôm nay là một ngày mưa lớn, Noãn Noãn đã thức dậy từ rất sớm, từ sáng đến tối cô vẫn ngồi thẫn thờ trong phòng mình và không muốn ăn uống gì cả.
Cô không ngừng mơ thấy cảnh mình bắn chết người đêm qua, gương mặt nhỏ bé trông vô cùng thiếu sức sống lại vừa đến kì trông mệt mỏi vô cùng, bụng lúc nào cũng đau quặng lên.
Noãn Noãn suy nghĩ về những việc diễn ra trong cả tháng này, đầu óc rối bời muốn được về nhà thăm mọi người và đốt nhang cho bố để tìm sự bình yên nhưng cô biết Hàn Thiên Dạ sẽ không tha cho cô nếu cô dám bỏ trốn.
Cô vừa thở dài chán nản cánh cửa phòng đã mở ra Hàn Thiên Dạ đi làm về đã lên phòng thăm cô tay còn bưng khay thức ăn lên nữa.
Cô nhìn chằm chằm anh ta, Hàn Thiên Dạ vừa nhìn Noãn Noãn vừa nhỏ nhẹ.
- "Sao lại không ăn uống gì?"
- "Không liên quan đến ngài!"Noãn Noãn bướng bỉnh trả lời.
Hàn Thiên Dạ ngồi xuống cạnh cô đặt khay thức ăn lên bàn, là cơm với thịt nướng thớm nức mũi và một bát canh gà nóng hổi.Noãn Noãn vội quay mặt chỗ khác. Hàn Thiên Dạ chỉ nói một câu vừa lạnh lùng vừa nghiêm khắc:
- "Em muốn tự ăn hay là tôi đút em!"
Nghe mấy lời quan tâm từ tên ác ma này Noãn Noãn có hơi sợ, liền tự mình cầm lấy muỗng đĩa gương mặt gượng ép bản thân ăn hết cơm,.. Hàn Thiên Dạ nhìn cô với vẻ mặt hài lòng
- "Giỏi lắm"
- "Tôi ăn xong rồi ngài có thể ra ngoài được không?"
Noãn Noãn nói trong sự lạnh lẽo xa cách làm sao cô có thể quên được bộ dạng của anh ta hôm qua càng không muốn tha thứ vì anh ta đã ép cô giết người.
Hàn Thiên Dạ tỏ ý không vui đôi mày cau lại.
- "Em xem tôi là gì."
Noãn Noãn không thèm nhìn Hàn Thiên Dạ làm anh ta càng giận thêm cô có thể xem anh ta là gì chứ mối quan hệ không rõ ràng giữa họ một người có đủ tiền tài địa vị danh vọng còn cô thì lại là cô gái trẻ nghèo kiếp xác bọn họ chẳng qua là tình cờ gặp nhau lúc hoạn nạn cứu hắn cũng là do bản năng sau đó hắn lại giúp cô nhưng lại phải kết hôn giả cùng nhau bị trói buộc không còn tự do.
Càng tiếp xúc với con người này càng thấy anh ta và cô quá khác biệt người mạnh mẽ độc tài tàn nhẫn người lại quá yếu đuối chuyện gì cũng nghĩ cho người khác trước, đúng là hai người ở hai thế giới khác nhau.
Nhưng cô không hề biết Hàn Thiên Dạ hôm nay đi làm chỉ toàn lo lắng cho cô sợ cô một mình sẽ nghĩ lung tung không chịu ăn uống, vừa về đến nhà bản thân còn chưa ăn gì nghe Phong quản gia nói cô bỏ ăn đã vội vàng mang cơm lên vậy mà cô lại không thấy được sự quan tâm đó làm Hàn Thiên Dạ khó chịu trong lòng gương mặt càng trở nên lạnh lẽo.
Hàn Thiên Dạ kéo tay Noãn Noãn bế vào người rồi đặt lên giường dùng cơ thể to lớn của mình đè lên người cô, Noãn Noãn vùng vẫy kháng cự.
- "Không muốn, buông ra đi mà!"
Hàn Thiên Dạ thủ thỉ vào tay cô:
- "Em ăn no rồi, vậy đến phiên tôi ăn em!"
Nói rồi đặt lên môi Noãn Noãn một nụ hôn mãnh liệt hương vị của cô ấy vừa ngọt ngào vừa cuốn hút.
Hàn Thiên Dạ quét lưỡi mình quanh khoang miệng Noãn Noãn như giành hết dưỡng khí khiến cô khó thở, kĩ thuật lưỡi điêu luyện làm cô đỏ mặt, sợ hãi lại vừa đắm chìm, cả người như mền nhũng ra, hai tay bị Hàn Thiên Dạ giữ chặt không thể cử động.
Cơ thể to lớn nặng nề đè lên người cô ấy mùi hương nhàn nhạt như mùi gỗ tràm tỏa từ người Hàn Thiên Dạ, sự nam tính mạnh mẽ đầy chiếm hữu cô ấy chỉ biết cúi mình chịu đựng không thể thoát khỏi.
Noãn Noãn bỗng nghĩ ra một ý bèn cắn mạnh vào môi Hàn Thiên Dạ, anh ta giật mình buông cô ấy ra đôi môi Hàn Thiên Dạ rỉ máu, Hạ Tư Noãn hô hấp khó khăn vội đẩy Hàn Thiên Dạ ra còn mình lùi về phía sau.
- "Sao em dám làm vậy."
Hạ Tư Noãn:-"Chúng ta chỉ là vợ chồng hợp đồng xin anh đừng đụng đến tôi, Anh đáng tuổi chú tôi đó, chúng ta căn bản không được, tôi không muốn ở đây nữa."
Ánh mắt Hàn Thiên Dạ tối sầm lại.
- "Em nói gì cơ, em chê bai tôi à."
Hạ Tư Noãn: -"Chúng ta căn bản không giống nhau." vừa nói vừa lùi về phía sau nhìn vào ánh mắt sắc lạnh đôi môi mỏng cười khẽ cô ấy run lên.
Giọng nói trầm thấp lạnh lùng lần nữa vang lên khiến người khác không khỏi lạnh sóng lưng.
- "Em cho rằng tôi thích em... Tôi đối với em như món đồ chơi mình vừa mới mua vậy tùy ý trêu đùa, tùy ý vuốt ve. Em đừng suy nghĩ nhiều, tôi không bao giờ xem em là vợ tôi cả em chỉ là con rối trong tay tôi, hình như tôi nuông chiều quá nên em nghĩ mình quan trọng nhỉ tôi có thể khiến em xuống địa ngục sâu thẫm hơn là cái chết đó để em cảm nhận được vị trí của mình."
Hạ Tư Noãn:-"Vậy tại sao lúc đầu lại đồng ý cứu tôi."
Hàn Thiên Dạ:-"Em không cần cho rằng tôi đã cứu em đâu vì nơi nào cũng là địa ngục cả, tôi sẽ khiến em chịu đủ."
Noãn Noãn thất thần hai mắt thẫn thờ không có tiêu cự, Hàn Thiên Dạ vẫn chưa chịu dừng lại lần nữa kéo cô về phía mình mặt cho cô vun tay chân phản kháng thậm chí cắn vào cổ hắn, rất nhanh cơ thể to lớn đã đàn áp Noãn Noãn, lại hôn mãnh liệt vào môi cô nhưng nụ hôn này có chút ngang ngược mặc kệ sự cự tuyệt của cô không muốn.
Đôi tay Hàn Thiên Dạ vẫn lần mò khắp người Noãn Noãn, vội xé toang chiếc váy trên người cô Noãn Noãn vẫn vùng vẫy trong tuyệt vọng "Xin anh đừng mà", nhìn cơ thể nhỏ bé xinh xắn của cô Hàn Thiên Dạ nhất thời không chịu được, làn da trắng mịn màng như bông đang đỏ ửng lên vì xấu hổ, chiếc eo nhỏ xinh xắn cả cơ thể uốn éo chống cự.
Cảnh tượng trước mắt còn động lòng người hơn những gì hắn từng nghĩ từng mơ tưởng. Hàn Thiên Dạ vừa hôn vào cổ cô vừa chạm tay lên đôi gò bồng bền nhỏ nhắn thoắt ẩn thoắt hiện.
Noãn Noãn vừa sợ vừa khóc trong nước mắt, cô thấy trong mắt Hàn Thiên Dạ tràn đầy dục vọng giọng nói trầm khàn - -"Ngoan".
Noãn Noãn vội ngăn lại:
- "Không được, hôm nay tôi đến tháng không được xin anh mà".
Đôi mắt hắn tối lại gương mặt lạnh lùng lần đầu hiện rõ sự tức giận:
- "Nếu em nói dối tôi sẽ trừng phạt em."
Nói rồi bàn tay to thô kệch với những ngón tay thuông dài lần mò đến vị trí bí mật chạm vào cô, cảm giác ướt át, có mùi màu làm anh ta càng khó chịu hơn "Sao lại xui xẻo đến mức này chứ" vội vàng buông Noãn Noãn ra.
- "Lần sau em không may mắn vậy nữa." nói rồi giận dữ đóng cửa một cách mạnh bạo và rời đi.
Noãn Noãn ngồi trên giường vội lấy chăn quấn cơ thể mình lại cô vừa khóc tủi thân vừa sợ.
Hàn Thiên Dạ đối với cô chỉ có dục vọng hoàn toàn là dục vọng không có gì khác nữa cô không muốn trở thành công cụ thõa mãn của anh ta, nhất định phải nghỉ cách rời khỏi đây, không thể ở lại thêm một ngày nào nữa.