Chu Quân Ngôn đậu xe vào bãi, ngồi lại trong xe một hồi lâu mới xuống.
Anh mở cửa sau thì thấy Cố Nhan vẫn đang ngủ say, đầu dựa vào cửa xe phía bên kia.
Bãi đậu xe vào đêm khuya vô cùng yên tĩnh.
Anh đảo mắt nhìn sang phía ghế phụ, dùng tay vỗ nhẹ vào má cô, nói: “ Tỉnh dậy đi.”
Đang ngủ bị đánh thức, Cố Nhan nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu, mơ màng mở mắt.
Nhận ra người trước mặt là Chu Quân Ngôn, cô gật đầu tỏ ý hiểu rồi, chậm rãi ngồi dậy.
Lúc ngồi dậy áo khoác vô tình rơi xuống ghế. Do chưa tỉnh ngủ hẳn nên cô vẫn nửa tỉnh nửa mơ. Sau đó giơ tay muốn anh bế ra.
Ánh mắt anh vẫn hướng về phía bình chữa cháy ở góc bên kia, thờ ơ nói:
“Tự dậy đi.”
Cô vẫn giữ nguyên tư thế giang tay, có lẽ do giơ lâu nên cánh tay cô run lên vì mỏi.
“Tê chân.”
Hai người cứ giằng co qua lại như vậy.
Quần áo ướt dán lên người gây khó chịu. Chân bị tê đến không còn cảm giác do nước thấm vào, bây giờ Chu Quân Ngôn chỉ muốn về nhà nhanh nhanh thôi.
Cuối cùng, anh thỏa hiệp cúi người xuống bế cô ra khỏi xe, lông mày nhíu lại tỏ vẻ khó chịu, đẩy cửa xe bước ra ngoài.
Người trong ngực vòng tay ôm cổ anh, mềm mại tựa vào người.
Giọng điệu Chu Quân Ngôn trở nên nghiêm túc.
“Đây là lần cuối cùng.”
Cố Nhan khẽ mở mắt, gật gật đầu rồi ngủ thiếp đi.
Nhưng nhìn dấu răng in trên cổ anh, cô nhẹ giọng hỏi:
“Bởi vì áy náy nên mới đi tìm em à?”
Cố Nhan mặc kệ anh vẫn tiếp tục nói.
“Chắc không phải lo lắng cho em đâu. Thật ra anh nói đúng, nhiều lúc em thực sự gây phiền phức cho anh. Ông em từng nói rằng: con người khác con vật ở chỗ có thể kiềm chế được bản thân mình. Nhưng.. Tại sao em lại không làm được? Anh biết lúc đó không nên tới tìm em…”
Cố Nhan càng nói càng rối, không biết mình đang nói gì nữa.
Cố Nhan nhớ tới lúc cô chạy trong màn mưa, trong lòng không biết có bao nhiêu tâm tư, chỉ mong anh đuổi theo mình.
Đời không như là mơ, sự thực người đuổi theo không thấy, chỉ thấy người dính đầy nước bẩn.
Cô tủi thân nghĩ, nếu như anh không đuổi theo tìm mình, cô sẽ trừng phạt anh, đem thời gian yêu đương của cả hai gia hạn thêm một tháng nữa. Vì anh ngay cả bạn gái mình mà cũng đối xử lạnh nhạt như thế.
Khi nghĩ lại, có lẽ rút ngắn một tháng sẽ tốt hơn, vì dù cho cô có cố gắng bao nhiêu đi nữa thì kết quả anh vẫn không thích cô.
Nếu Chu Quân Ngôn biết, liệu anh có hối hận khi đã đi tìm cô không?
“Biết rồi, lần sau không đi tìm cô nữa.” Giọng điệu anh bình thản nói, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Anh ôm cô bước vào trong thang máy. Cố Nhan nhìn bóng lưng hai người phản chiếu trên kính, không hiểu sao trong lòng hơi chua chát.
“Cô vẫn chưa hiểu à? Lúc trước là tôi đối xử không tốt với cô nên lần này không trách cô, nhưng tôi không chấp nhận có lần sau, nếu như..”
Ngay lúc đó thang máy mở ra.
Cố Nhan im lặng, không nói gì thêm.
———–
Chu Quân Ngôn để Cố Nhan xuống, tìm chìa khóa. Cô đứng một bên liên tục dậm chân.
Cô theo Chu Quân Ngôn đi vào nhà, không nhìn xung quanh.
Cởi đôi tất ướt ra, sau đó mới xỏ đôi dép bông màu xám mà anh vừa đưa vào. Thử đọc 𝘵ruyện không quảng cáo 𝘵ại ﹙ T r𝗨𝙢𝘵ruyện.𝓥n ﹚
Nơi này không có dấu vết của phụ nữ, màu sắc chủ đạo bên trong chủ yếu là đen, trắng, xám.
Cố Nhan đứng ngây người trong phòng khách, không biết nên làm gì. Chu Quân Ngôn bước ra từ một căn phòng, nhét vào tay cô chiếc khăn tắm sạch, mặt vô cảm chỉ về hướng phòng tắm.
“ Đi tắm đi.”
“À, được.”
Cố Nhan ngoan ngoãn đi vào phòng tắm.
Trên bồn rửa mặt chỉ có đúng một bàn chải đánh răng đựng trong cốc. Cửa chưa đóng, Chu Quân Ngôn mang theo một bàn chải đánh răng mới và cốc mới đi vào.
Trước khi ra ngoài, anh còn bật đèn sưởi trong phòng lên.
Phòng không có bồn tắm lớn, chỉ có vòi sen đặt trên cao, cô phải nhón chân mới với tới được.
Nước nóng bao trùm cơ thể, máu trong người dần ấm lên, Cố Nhan liếc nhìn phòng tắm được bày biện những thứ cần thiết hằng ngày, mới nhận ra đúng là cô đã được Chu Quân Ngôn đưa về nhà anh.
Cô quấn kỹ khăn tắm rồi mới bước ra ngoài và nghe thấy tiếng cửa lớn đóng lại.
“Là tôi.”
Có lẽ sợ cô sẽ hét lên, Chu Quân Ngôn đã lên tiếng trước.
Anh cởi giày ra rồi đi về phía cô, cũng không hề nhìn cô, trực tiếp đưa một túi lớn đựng đồ anh vừa mua được.
“Cầm đi.”
Cố Nhan nhìn vào túi, thấy một bộ đồ ngủ màu trắng.
Cô vừa mừng vừa lo:
“Anh đi mua đồ ngủ cho em ư? Vì sao?”
“Vì tôi không muốn cô mặc quần áo của tôi.”
Nói xong liền quay mặt đi.
Cố Nhan chỉ lo nhìn quần áo anh mua cho mình, lờ đi những lời anh nói.
Lát sau, Chu Quân Ngôn nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào phòng ngủ chính.
Đến cửa phòng, Chu Quân Ngôn mới dừng lại
“Đêm nay cô sẽ ngủ ở đây.”
Nói xong định rời đi, nhưng Cố Nhan giữ tay áo anh lại:
“Còn anh thì sao?”
“Tôi ngủ trên sô pha.”
“Nhưng–“
“Không nhưng nhị nữa, đừng để tôi đuổi cô ra ngoài.” Anh đột nhiên thấy hơi khẩn trương.
Cố Nhan lúng túng buông tay, hơi khó chịu đứng ở cửa phòng ngủ:
“Được rồi, vậy em đi ngủ đây, chúc anh ngủ ngon.”
Chu Quân Ngôn cau mày, nhìn cô vẫy vẫy tay với mình.