Chuyển ngữ: Xanh XanhChương 13: Còn anh, anh thích em chứ?Cho dù thế nào thì Trâu Tử Khang đánh người đều là chuyện ván đã đóng thuyền chạy đâu cho thoát. Ninh Nam Gia mặc dù không thể phán đoán cuối cùng là ai đúng ai sai được, nhưng chuyện này nhanh chóng bình ổn lại mới là cách tốt nhất. Nhân lúc Chương Vĩnh Thịnh vẫn chưa quay lại, sau khi hắn với Trâu Tử Khang nói chuyện đôi câu bèn quay lại phòng bệnh.
Mặc dù bị thương không tính là quá nghiêm trọng nhưng vì làn da của Khương Bắc Dư quá trắng, vì vậy mà chỉ có chút vết bầm xanh xanh trên mặt thôi mà đã bị phóng đại lên vô số lần, trông rất thảm.
Ngó thấy Ninh Nam Gia đã quay lại, đôi mắt trong trẻo của cậu lập tức dán vào. Tầm mắt vững vàng dừng lại trên người hắn, đôi mắt đen láy hẹp dài mà nơi đáy mắt ánh lên cảm xúc không rõ ràng.
Đưa tay xoa đầu Khương Bắc Dư, Ninh Nam Gia vẫn chưa kịp cất lời, Khương Bắc Dư đã mở miệng: "Anh thay Trâu Tử Khang đến xin lỗi em sao?"
Yên lặng một lúc, Ninh Nam Gia "ừ" một tiếng, sau đó trả lời cậu: "Vậy em có chấp nhận không?"
Trâu Tử Khang đến chết không nhận sai, hơn nữa chuyện này khó trách ai đúng ai sai, vì thế lúc Ninh Nam Gia vào cũng không tính thay cậu ta nhận lỗi, chỉ là thấy Khương Bắc Dư bị đánh quá thảm thương, còn trông đến cực kì đáng thương, hắn liền chẳng đành mà thuận theo lời cậu, ngược lại chỉ là một lời xin lỗi thôi mà, chỉ là mở miệng nói một câu.
Lông mi nhẹ nhàng giương lên, tầm mắt Khương Bắc Dư nhẹ nhàng lướt qua từ cổ đến ót Ninh Nam Gia, cuối cùng dừng ở nốt ruồi son trên hầu kết, sau một khoảnh khắc, cậu mới từ tốn nói:
"Để em nói rõ sự việc với chủ nhiệm Chương, không để thầy phạt Trâu Tử Khang, chỉ là bác sĩ nói vết thương trên mặt của em phải hai ba tuần mới khỏi, tài xế của em đã nhìn thấy rồi, chắc chắn sẽ nói lại với mẹ em, với tính cách của bà ấy, chắc chắn sẽ đem chuyện làm um lên đấy."
Ninh Nam Gia không biết mẹ Khương Bắc Dư là kiểu người như thế nào, nhưng từ một vài lời nói và phản ứng của cậu lại cảm thấy được đấy nhất định là một người cứng rắn và cực kì nguy hiểm. Hắn có chút mờ mịt: "Vậy phải làm sao?"
"Theo em biết thì kí túc xá trường còn có chỗ trống đấy ạ, không biết có thể làm phiền anh Nam Gia lúc về hỏi thầy Chương một tờ đơn đăng kí được không ạ, em vào ở ba tuần đợi mặt khỏi rồi mới về nhà."
Kí túc xá thường là bốn hoặc sáu người một phòng, mặc dù điều kiện ở kí túc ổn nhưng chỉ cần nghĩ đến việc để một cậu ấm quen được nuông chiều như Khương Bắc Dư tự sinh tự diệt trong kí túc, trong lòng Ninh Nam Gia tự nhiên dâng lên cảm giác tội lỗi, một chốc tầm mặc qua đi, hắn nói: "Thôi bỏ đi, nếu em không để ý thì đến nhà anh ở đi, hơn nữa ông nội anh còn thích em lắm."
Có lẽ vì sợ Khương Bắc Dư cảm thấy không hay, hắn còn thêm một câu: "Bà anh cũng rất thích em đấy!"
Có vẻ như cậu đã bị lời nói của hắn chọc cười, khóe môi Khương Bắc Dư khẽ nhếch lên một cách rất ý tứ, rồi chầm chậm hỏi hắn: "Vậy anh thì sao?"
Ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài khung cửa sổ khẽ khàng rơi vào trong phòng trở nên nhu hòa hơn, ánh sáng và bóng tối trôi nổi trong đôi mắt đen của cậu, Khương Bắc Dư ngẩng đầu lên, mặc kệ trên mặt vẫn còn mang vết thương nhưng nhìn vẫn rất đẹp đẽ. Đôi mắt ấy chực nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của Ninh Nam Gia, cậu hỏi một câu còn trực tiếp hơn:
"Anh Na Gia, anh thích em sao?"
"Hay anh cũng một thể như Trâu Tử Khang, cảm thấy em hại Tống An Dục?"
Đây là lần thứ hai Ninh Nam Gia nghe thấy cái tên này, trong lòng thầm ghi nhớ lấy nó, hắn hỏi: "Tạm thời đừng nghĩ nhiều quá, đợi em khỏe hơn rồi bàn tiếp."
Khẽ khàng bĩu môi, Khương Bắc Dư dường như còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Sau khi lấy thuốc với bác sĩ xong, Chương Vĩnh Thịnh liền chạy đến hỏi tội, nhưng bởi vì Khương Bắc Dư cứ luôn miệng chắc nịch rằng hai người chỉ là xảy ra chút xô xát, cả hai đều sai, hơn nữa cậu còn không muốn đem chuyện làm lớn lên. Có lẽ là do kiêng kị gia thế của cậu, hoặc bất kể nguyên do nào khác, Chương Vĩnh Thịnh không dám truy cứu đến cùng, chỉ phạt cậu và Trâu Tử Khang mỗi người ba nghìn chữ kiểm điểm xong là đi luôn.
Sau khi nhờ tài xế mang đến một số quần áo và đồ dùng hàng ngày, Khương Bắc Dư đi theo Ninh Nam Gia về nhà.
Cùng Tống Tri Vi và Ninh Phó Nguyên đơn giản nói đôi câu về việc Khương Bắc Dư muốn ở nhà mình dưỡng thương, Ninh Nam Gia liền cõng Khương Bắc Dư lên tầng, đợi cậu ngủ rồi mới quay về trường học.
Bàn học chổng vó đã được sắp xếp lại ngay ngắn, nhân lúc Trâu Tử Khang chưa quay lại, Ninh Nam gia đi tìm Chuột con hỏi han tình huống, hỏi đến chuyện Khương Bắc Dư và Trâu Tử Khang nổi lên tranh chấp.
Bởi vì khảng cách giữa chỗ ngồi của hai người khá lớn, Chuột con cũng không thể nói trọn vẹn đầu đuôi câu chuyện, chỉ có thể dựa vào trí nhớ mà chắp vá đại khái.
"Lúc anh đi với Bùi Hân không lâu thì Khang Tử bắt đầu châm chọc cậu ấm Khương, chẳng qua là bảo nó nên cách anh xa một chút rồi gì đó nữa, sau đó có vẻ như nhắc đến một người, Khang Tử liền ra tay trước, cậu ấm Khương không biết đánh nhau, cứ luôn bị cậu ta đánh."
"Mày nói bọn họ có nhắc đến một người, có phải Tống An Dục không?"
Chuột con rất có ấn tượng với cái tên này: "Chắc là kêu tên này đấy, họ Tống ý, Khang Tử trước đó có một người bạn, em nhớ không lầm thì cũng họ Tống, hình như là... Tống Ngụy Minh, đúng rồi, đúng là Tống Ngụy Minh."
Ninh Nam Gia không biết Tống An Dục là ai nhưng lại biết Tống Ngụy Minh. Hắn thật sự quá quen luôn rồi, là bạn thân sống chết có nhau của Khương Ngật, hai đầu gấu Tam trung, bốn bỏ năm lên cũng coi như từng đánh qua đáng lại vài ba lần.
Tan học, Ninh Nam Gia chạy qua lớp văn.
Ninh Vĩ Đồng đã dọn dẹp xong đồ dùng cất vào cặp, vừa ra khỏi cửa đã thấy Ninh Nam Gia đứng ở hành lang, nhìn có vẻ là cố ý đến tìm cô. Chưa đợi Ninh Nam Gia mở lời, cô đã nói trước: "Anh, hôm nay em thật sự có việc, em phải cùng bạn cùng bàn đi phố thương mại uống trad sữa, hẹn từ trưa rồi cơ, em không thể không đi."
Nhác thấy Ninh Vĩ Đồng cứ một vẻ khẩn trương, Ninh Nam Gia lắc lắc tay tỏ vẻ tạm thời không muốn cùng cô thảo luận về vấn đề này: "Mang anh đi sang Tam trung tìm Khương Ngật một chuyến."
Vừa nghe đến Ninh Nam Gia nói muốn tìm Khương Ngật, Ninh Vĩ Đồng lập tức khẩn trương: "Anh, anh bình tĩnh chút đi, Tam trung là địa bàn của Khương Ngật đấy, nếu không đánh nhau thì em sẽ không giúp anh đâu."
Đúng là người đời nói con gái gả đi như bát nước hất đi quả là không sai, Ninh Nam Gia có thể nhìn thấy rõ ràng cánh tay của Ninh Vĩ Đồng ngoặt ra ngoài cuối cùng là nhiều đến chừng nào, giơ bàn tay lên nhéo sống mũi, hắn bế tắc buông tiếng thở dài:
"Không đánh nhau, anh tìm Tống Ngụy Minh có chút việc, em nhắn tin đi, ddeeer Khương Ngật gọi hắn ta đến gặp anh."
Chuyện đánh nhau ở lớp buổi sáng, Ninh Vĩ Đồng cũng có nghe qua: "Được, vì Khương Bắc Dư chứ gì?"
Ninh Nam Gia không hề phủ nhận: "Em gửi chưa? Không gửi thì anh tự đến Tam trung tìm."
Bĩu môi khiên quyết lắc đầu, Ninh Vĩ Đồng nói: "Không gửi, nhưng mà, em có thể cùng anh đến Tam trung, thuận tiện thăm Khương Ngật."
Sắc mặt Ninh Nam Gia nháy mắt đen sì, rồi sau đó lại vì tìm chuyện tìm Tống Ngụy Minh làm rõ mọi việc hắn đành nhịn xuống.
Vì trước đó đánh nhau với Khương Ngật quá ác chiến, Ninh Nam Gia nổi tiếng ở Tam trung hơn là Lục trung. Học sinh ở Tam trung ngay cả không biết đến tên thì cũng biết mặt hắn. Vì thế mà chỉ cần hắn đến, lập tức có người mượn gió đẩy tin đến chỗ Khương Ngật. Sau đó thì thằng ngốc Khương Ngật sẽ kêu gọi những người anh em thiện lành của mình đi ra ẩu đả với hắn.
Nhưng hôm nay Ninh Nam Gia thực lòng không phải là đến để đánh nhau, tránh khỏi bị người coi thành như vầy, hắn chỉ đành đeo khẩu trang ôm một bụng tức tối đứng trong con hẻm cạnh Tam trung, đợi Ninh Vĩ Đồng đưa Tống Ngụy Minh ra gặp hắn.
Sau giờ tan học, học sinh trên đường thưa thớt dần, Ninh Nam Gia chờ một lúc lâu cũng không đợi được tin tức của Ninh Vĩ Đồng. Đang lúc không giữ được sự bình mà tính tự mình vào Tam trung tìm người thì thấy Tống Ngụy Minh quẹo lại từ con đường nhỏ phía sau, trong tay xách một túi ni lông màu đỏ, trông giống như vừa mới mua xong đồ và chuẩn bị về trường.
Cái con người đầu óc ngu si tứ chi phát triển đầy cơ bắp so với Khương Bắc Dư rất khác bọt, Tống Ngụy Minh thì vẫn còn một chút não. Ví như hắn ta biết đường bỏ chạy giữ mạng khi biết thực lực của địch và ta quá chệnh lệch đến nỗi không thể đáng bại, sau đó âm thầm chuẩn bị tốt các kế hoạch rồi mới tìm thời phục kích rửa nhục. Vì thế lúc hắn ta thấy có người chặn đường mà người ấy cởi khẩu trang để lòi ra một Ninh Nam Gia, hắn ta choáng váng chưa đến nửa giây đã lập tức vứt đồ trong tay co giò chạy biến.
Dường như đã lường trước phản ứng của Tống Ngụy Minh, Ninh Nam Gia giơ tay đỡ lấy túi đồ bay đến xong lập tức đuổi theo. Tận dụng lợi thế của đôi chân dài, hắn rất nhanh liền đuổi kịp Tống Ngụy Minh, nắm lấy cổ hắn ta, dồn người vào chân tường. Sau đó giơ một chân lên đạp vào cái tháng bên cạnh, cường thế áp bức chặn đứng con đường chạy trốn của hắn ta.
"Ninh Nam Gia, chưa nói một lời đã chặn người ta, mày chắc không cần mặt mũi nữa phỏng?" Tống Ngụy Minh chẳng chút gấp gáp nói với hắn, hoàn toàn không cảm thấy trước đây mình tham gia phục kích người khác càng không biết xấu hổ nhường nào.
Ninh Nam Gia không muốn cùng hắn ta khua môi múa mép, trực tiếp dứt khoát hỏi: "Hôm nay không đánh mày, Tống An Dục là em họ mày đúng chứ, chân của nó có phải do Khương Bắc Dư làm gãy không?"
Tống Ngụy Minh bốn dĩ còn nghĩ Ninh Nam Gia đến đánh mình nên còn phòng bị rất đủ đầy, nhưng vừa nghe hắn hỏi đến chuyện Tống An Dục với Khương Bắc Dư, lập tức liền thả lỏng cả người, cả người đứng trong góc tưởng hỏi hắn: "Đúng đó, mày hỏi chuyện này làm cái gì?"
"Mày tận mắt thấy Khương Bắc Dư làm gãy chân em họ mày?"
"Tất nhiên là không rồi, nhưng em họ tao nói là bị nó đánh gãy đấy." Vừa nhắc đến chuyện này, Tống Ngụy Minh liền phát bực.
"Em họ tao nói rồi, nó chỉ là nói đôi lời nghe không được lọt tai với Khương Bắc Dư mà thôi, kết quả là thằng con hoang đó đẩy nó xuống cầu thang. Sau đó cậy trong nhà lắm tiền, bịt mồm nhân chứng bưng bít mọi chuyện. Em họ tao không chống lại nổi nhà nó, cuối cùng chỉ đành chịu đánh không kêu một cách uất ức."
Nghe thấy ba chữ "thằng con hoang" ấy, Ninh Nam Gia tự nhiên cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn có nhịn xuống, từng câu từng chữ hỏi rõ ràng:
"Thế nên là, mày không thấy tận mặt Khương Bắc Dư đẩy em họ mày xuống cầu thang, mà chỉ nghe tin đồn thất thiệt của chuyện này thôi?"
Tống Ngụy Minh vốn dĩ vẫn sợ hãi trước bạo lực tuyệt đối của Ninh Nam Gia, nhưng sau khi nghe ngôn từ của hắn như kiểu hỏi tội, sắc mặt của hắn ta cũng chẳng còn như trước.
"Ninh Nam Gia mày có ý gì? Mày đây là chó cắn quàng à? Chuyện của thằng con hoang chẳng liên quan gì đến mày, hay là mày chỉ muốn tìm lí do để đánh tao, mày đúng là không biết xấu hổ cực kì đấy mày ơi!"
Nhận thấy chẳng thể hòa nhà nói chuyện, Ninh Nam gia cũng chẳng thèm nhịn nữa. Một tay trực tiếp kéo cổ áo nhấc bổng hắn ta lên, nói với hắn ta một câu: "Chuyển lời chào hỏi giúp tao đến em họ mày." Cùng lúc từng nắm đấm bình bịch chào hỏi lên gương mặt hắn ta.
Trong tiếng rên rỉ của Tống Ngụy Minh, Ninh Nam Gia lên gối vào bụng hắn ta, đợi đối phương đau đến xuất mồ hôi lạnh nói chẳng nên lời mới buông ra. Rồi nhẹ nhàng vỗ nhẹ vài cái vào má hắn ta, đè thấp cổ họng buông lời cảnh cáo:
"Tống Ngụy Minh, nếu sau này lại để tao biết cái mồn không sạch sẽ của mày thốt ra lời không hay về Khương Bắc Dư, sau này tao sẽ mỗi ngày đến Tam trung tìm mày chơi."
Ruột dường như xoắn lại thành một cục, Tống Ngụy Minh cực kì khó khăn mà gật đầu, sau đó liền nằm trên đất mà thở hổn hển.
Ninh Nam Gia thu tay về, vừa mới đứng người dậy thì thấy Khương Ngật không biết từ bao giờ đã đứng sau lưng hắn, thần sắc trên mặt mang vẻ rất ư là phức tạp. Không chỉ không như lệ thường thấy hắn mà như chó hoang phát dại cho dù không lao lên cắn vài nhát thì cũng sủa mấy tiếng, mà bây giờ gã còn nhìn hắn kiểu lạ lùng lắm.
Ninh Nam Gia hôm nay thực sự không hề muốn đánh nhau tẹo nào, dạy dỗ Tống Ngụy Minh xong xuôi, mắt thấy Khương Ngật cũng không muốn ra tay bèn trực tiếp xoay gót rời đi, vừa mới đi được hai bước, Khương Ngật đột nhiên gọi với:
"Ninh Nam Gia!"
Cho rằng Khương Ngật muốn đánh nhau, Ninh Nam Gia nhăn mày, vừa quay người lại thì thấy con rùa Khương Ngật cúi thấp đầu, xua tay với hắn, như đuổi một con chó con mèo mà nói: "Không có gì nữa không có gì nữa đâu, mày nhanh cút đi."
Cái kiểu này gọi là gọi người rồi không nói ra chuyện như kiểu gây hấn nhau vậy. Ninh Nam gia không nhịn nổi nữa, đang chuẩn bị đánh nhau với Khương Ngật một trận, vừa nhích một bước, Ninh Vĩ Đồng đột nhiên không biết từ đâu chui ra, vừa kéo hắn vừa nói Tống Tri Vi gọi điện giục bọn họ về nhà vừa quay đầu nháy mắt cho Khương Ngật ra hiệu gã mau chạy.
Khương Ngật cũng không chần chờ, ngay lập tức đỡ Tống Ngụy Minh dậy rồi chạy. Người chạy biến thì chẳng đánh đấm gì được, Ninh Nam Gia cuối cùng cũng chỉ đành về nhà với Ninh Vĩ Đồng.
Tác giả có lời muốn nói: Cậu ấm Khương trong mắt Ninh Nam Gia: yếu ớt, đáng thương, tủi thân thôi rồi, rất cần thiết có người bảo vệ.
Khương Ngật: "..." Rơi vào trầm tư một cách quỷ dị. Nội tâm gào thét: Anh vợ à, tao đã nhắc nhở mày rồi đấy, sau này đừng trách tao.
Xanh Xanh cũng có lời muốn nói: Cái tranh thủ của toi đấy, hê hê!
Kể ra thì Ninh Nam Gia thiền vị cậu Dư lắm.