Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Em Tới Là Để Ôm Anh

Edit by Shmily

#Do not reup#

-----------------------------

Vân Chức ngủ không sâu lắm, thời điểm nửa mơ nửa tỉnh cứ cảm thấy cơ thể mình bị một lực lượng nào đó kháng cự trói chặt, sâu nặng quấn quýt si mê đến khó có thể hô hấp, cô mơ mơ màng màng khó chịu hừ nhẹ hai tiếng, sự giam cầm kia mới hơi chút chần chờ mà thả lỏng.

Tết Âm Lịch năm nay đến quá muộn, sau mười lăm tháng Giêng liền gần tới mùa xuân, thời gian này lúc ấm lúc lạnh, đặc biệt dễ bị cảm mạo.

Thân thể Vân Chức vỗn dĩ đã yếu ớt, tự nhiên cũng không thể may mắn thoát khỏi, từ sau ngày hôm qua liền bắt đầu không còn sức lực, đến chạng vạng hôm nay đột nhiên càng nặng hơn, không thể làm nổi việc gì nữa, chỉ muốn cuốn chăn đi ngủ.

Trước khi cô đi ngủ, liền như mọi ngày gửi một tin nhắn WeChat cho Tần Nghiên Bắc, nghĩ tới rất nhiều câu trả lời mà anh có thể nhắn lại cô, nhưng không nghĩ tới được mình sẽ được chính anh thông báo, anh sắp đính hôn.

Vân Chức gửi xong tin nhắn chúc mừng liền tựa như đá chìm đáy biển, Tần Nghiên Bắc không trả lời lại câu nào nữa, cô nhét điện thoại xuống dưới gối, bọc chăn muốn mau chóng đi ngủ, nhưng mấy chữ ngắn ngủi trong WeChat kia lại cứ lập lòe lóe sáng trước mặt, khiến cho cơn mệt mỏi buồn ngủ của cô bị rút đi hết.

Cô mở to mắt nhìn sắc trời còn chưa tối hẳn, nhìn đồ vật trong phòng xung quanh một lần, nghĩ tới bản thân sắp sửa phải đóng gói tất cả những thứ này để rời đi, ngày tháng cô còn ở lại Nam Sơn Viện hẳn là không còn lại mấy ngày nữa.

Chân của Tần Nghiên Bắc đang từng bước khôi phục, tình huống tâm lý của anh từ lúc Tết Âm Lịch đi tìm cô cũng luôn không xuất hiện dị thường gì, dựa theo lời Phương Giản nói, đây là dấu hiệu của giai đoạn khôi phục, rất có hy vọng.

Kế hoạch ban đầu của cô là sau hai tháng sẽ dọn đi, bây giờ xem ra, Tần Nghiên Bắc đã sắp đính hôn, sự tồn tại của cô có vẻ dư thừa và xấu hổ.

Lúc bên người anh không có ai, cô có thể ở lại tận tâm chăm sóc, nhưng bây giờ anh đã có vị hôn thê rồi, cho dù cô vẫn còn nợ anh nhưng cả ngày ở trong nhà của người ta cũng sẽ gây ra những phiền toái không cần thiết.

Với tính cách của Tần Nghiên Bắc, hẳn là không ai có thể cưỡng ép anh làm chuyện anh không tình nguyện. Vậy việc anh đồng ý đính hôn, nhất định là anh rất thích đối phương, trước kia chưa từng nghe thấy anh nhắc qua, có lẽ là vừa mới quen biết không lâu đã xác định tâm ý.

Gương mặt trắng nõn của Vân Chức chôn sâu trong gối đầu, cười một cái, cứ như vậy đi, Tần Nghiên Bắc có người yêu, đương nhiên sẽ không cần tới cô nữa, cô có thể yên tâm rời đi rồi.

May mắn là mấy ngày này cô nhịn lại, không bởi vì những suy đoán nhất thời liền đi hỏi Tần Nghiên Bắc có phải thích cô hay không, bằng không thì quả thực cảm thấy quá thẹn rồi, lúc này mới qua có mấy ngày chứ, sự thật cũng đã bày ra trước mắt cô luôn rồi, anh cần cô chỉ là do bệnh, anh sắp đính hôn rồi.

Có lẽ, Tần Nghiên Bắc đã nhìn ra cô nghĩ nhiều cho nên mới cố ý thông báo cho cô.

Vân Chức vui vẻ, là vui mừng thay cho ân nhân của mình, nghĩ tới sau này anh có người bên cạnh, bệnh tình sẽ không dễ dàng phát tác nữa.

Nhưng mà cô không nói rõ vì cái gì mà bản thân cứ như đang trôi lơ lửng giữa không trung vậy, có nỗ lực thế nào cũng không thể dẫm được chân xuống đất, tâm cũng theo đó mà treo ở trong lồng ngực, có một sự hỗn độn nhỏ bé lại cực kì bí ẩn chậm chạp đè nén, cô rõ ràng hẳn là nên xem nhẹ nó, nhưng lại có thể dễ dàng nhận thấy được những cái đó đang ngày càng trướng lên.

Vân Chức không hiểu nổi mình nữa.

Cô với anh bắt đầu từ ân tình, kết thúc là khi chân anh có thể hồi phục, không có kết cục nào tốt hơn so với kết cục này, gặp nhau một thời gian ngắn ngủi, tận lực trả lại, sau đó mỗi người trở về thế giới của chính mình, thời gian sau này sẽ dần dần quên đi đối phương, cho dù có ngẫu nhiên nhớ tới thì cũng sẽ phát hiện không có lý do gì phải hồi ức cả.

Cô không thể bởi vì được anh quan tâm ấm áp quá nhiều mà luyến tiếc rời đi được.

Vân Chức cắn tay, áp hết hy vọng dao động không nên có xuống, nhắm mắt đi vào giấc ngủ, hạ quyết tâm nhanh chóng thu dọn đồ đạc, trước khi đi, tốt nhất là đem đống thực vật cô trồng trong nhà kính cũng chuyển đi, đừng để vị hôn thê của anh hiểu lầm, ảnh hưởng tới tình cảm của bọn họ.

Mấy ngày cuối cùng này, cô giúp Tần Nghiên Bắc làm tốt quá trình hồi phục cuối cùng, để hai chân anh có thể đứng lên, tình huống tâm lý ổn định đi tham gia tiệc đính hôn, coi như là món quà đính hôn cô dành tặng cho anh.

Ngày hôm sau Vân Chức tỉnh lại, ngoài ý muốn phát hiện bản thân dường như đã ra rất nhiều mồ hôi, quần áo ở trên người cũng toàn là nếp nhăn, hiển nhiên là bị mạnh mẽ dày vò.

Cô hoài nghi bản thân bị cảm quá nghiêm trọng, ngủ không an phận lộn xộn nên mới biến thành như vậy, lúc xuống giường rửa mặt, lơ đãng nhìn thấy bên gáy có mấy vệt đỏ nhàn nhạt.

Tựa như... bị người nào đó mút cắn mà ra.

Nhưng vị trí vệt đỏ lần này lại nằm ở sau cổ, góc độ quá tinh vi khiến cô cầm gương nhỏ chiếu như thế nào cũng không thấy rõ nó cụ thể là cái gì, nhìn chằm chằm một lúc lâu, hai mắt cũng hoa cả lên, càng nhìn càng thấy không giống, hẳn là cổ không thoải mái cho nên trong mơ cô đã vô ý tự mình niết.

Cô lại thử dùng sức niết vài cái ở bên cạnh, đừng nói chứ, độ cao cũng tương tự đó.

Vân Chức thở dài một hơi, cảnh cáo bản thân phải bảo trì thanh tỉnh, Tần Nghiên Bắc chạng vạng hôm qua mới thông báo cho cô biết anh muốn đính hôn, phỏng chừng là do anh bận lo liệu quá nhiều việc, ngày hôm qua hẳn là không về nhà, sao có thể hơn nửa đêm lẻn vào phòng cắn cô chứ.

Nghĩ cái gì vậy.

Vân Chức xử lý bản thân cho tốt, sau đó liền lôi vali hành lý ra, đem những đồ vật không quá quan trọng thu dọn trước, chỉ để lại những đồ vật thường sử dụng ở ngoài, tùy thời có thể xuất phát rời đi.

Cô kéo cửa muốn đi ra ngoài, bị tình cảnh ở ngoài hành lang làm cho hoảng sợ, sắc trời có chút âm u, giống như là đang ấp ủ một trận mưa to, đèn trong phòng chỉ bật có mấy cái, không chiếu hết được một mảnh tối tăm, một chiếc xe lăn dừng ở phía trước, người đàn ông trầm mặc ngồi bên trên, tròng mắt đen như mực nhìn chăm chú cô không chớp mắt.

Trên mặt anh nhìn không ra nửa điểm sung sướng khi sắp đính hôn, ngũ quan thâm thúy, so với ngày thường thì còn lạnh lẽo hơn.

Vân Chức nhạy cảm nhìn ra trạng thái của anh không đúng lắm, cho rằng anh lại có chỗ nào không thoải mái, bước nhanh qua: "Nghiên Bắc, sao anh lại ở hành lang, về lúc nào thế?"

Tần Nghiên Bắc không trả lời vấn đề của cô, lẳng lặng mở miệng: "Anh muốn giáp mặt hỏi một chút, về chuyện đính hôn, trừ một câu kia của em ở trong WeChat, em không còn lời nào muốn nói với anh?"

Vân Chức đến gần, xác định thân thể anh không có không khỏe, tinh thần cũng ổn định, yên tâm thả lỏng, châm chước nói: "Tôi hy vọng anh sẽ sống tốt, ở bên người anh thật lòng yêu thích, chỉ cần có cảm giác hạnh phúc gì dù thân thể hay tâm lý có vấn đề cũng đều có thể giải quyết."

Anh thấp giọng cười nhạo, đôi mắt chặt chẽ khóa lấy cô: "Người thật lòng yêu thích?"

Vân Chức tự nhiên gật đầu: "Chính là vị hôn thê của anh ấy, tuy tôi chưa gặp cô ấy bao giờ, nhưng có thể được anh để ở trong lòng thì khẳng định là đặc biệt xuất sắc."

Tiếng nói vốn vẫn bảo trì ổn định của Tần Nghiên Bắc sau khi nói được mấy câu đã nhanh chóng khàn đi: "Chỉ có thế? Không còn những lời khác?"

Hiện tại trong nhà chỉ có anh với cô, cô giả vờ rộng lượng cho ai xem!

Cô nhóc này ngay cả ghen cũng không biết biểu hiện ra ngoài, cho rằng tỏ vẻ vân đạm phong khinh như vậy là có thể khiến người khác đau lòng sao?!

Có bạn trai nào sẽ nguyện ý vào lúc nhìn thấy người yêu mình biết được tin tức mình đính hôn lại tỏ ra không sao cả như vậy chứ, thậm chí còn chúc phúc?! Cô rốt cuộc có biết yêu đương là thế nào hay không! Có thể vào thời điểm thích hợp như thế này biểu đạt ra việc bản thân để ý hay không!

Có phải cô vẫn muốn một hai ép anh phải càng quá mức, bức đến trước mắt cô, cô mới bằng lòng nói thật với anh?

Một câu tỏ tình mà thôi, cho dù chỉ là một câu ba, năm chữ đơn giản, anh đều có thể chấp nhận, đối với cô liền khó như vậy sao!

Trong lòng Vân Chức bắt đầu bất ổn, ý niệm đã biến mất kia lại ẩn ẩn ngóc đầu trở lại, cô nắm chặt ngón tay, như cũ nói: "Vậy chúc anh... đính hôn vui vẻ."

Tần Nghiên Bắc cười lạnh, mắt ở nơi không ai biết mà đỏ lên nóng rực.

Anh chuyển động xe lăn đi xuống dưới lầu, mà Vân Chức từ đầu đến cuối cũng không thể hiểu được thái tử gia sắp đính hôn, đến tột cùng là vì cái gì mà sẽ tức giận thành như vậy.

Cô dù có suy nghĩ nhiều, thậm chí còn tưởng tượng ra thái tử gia với vị hôn thê cãi nhau, về tới nhà tìm cô muốn được an ủi một chút thì cũng không tưởng tượng được một câu chúc phúc bình thường của cô đối với Tần Nghiên Bắc mà nói chính là dao nhọn sắc bén có thể cắt đến tận xương.

Vân Chức chuẩn bị tốt việc nhanh chóng từ biệt Nam Sơn Viện, nhưng mà bắt đầu từ hôm nay, thái độ của Tần Nghiên Bắc quá khác thường, một thời gian dài sau đó liền cứ ở trong nhà, cơ hồ là từ sáng đến tối ở cùng cô dưới một mái hiên.

Thanh Đại vẫn chưa khai giảng, cũng chưa vội sốt ruột mở hàng phòng triển lãm, cô cơ bản đều ở lại trong nhà, cứ như vậy hai người chẳng khác nào sớm chiều ở chung, mà biểu hiện của Tần Nghiên Bắc đối với cô lại càng ngày càng cấp thiết, chỉ cần một thời gian hơi dài một chút không nhìn thấy cô là sẽ hung dữ tức giận yêu cầu cô lập tức xuất hiện.

Vân Chức kinh hồn táng đảm, cảm thấy Tần Nghiên Bắc là đang có biểu hiện cực độ khuyết thiếu cảm giác an toàn.

Cô gọi điện thoại cho Phương Giản, Phương Giản không nghĩ gì nhiều, chỉ cho là tình thú giữa các cặp tình nhân, cười nói: "Này không phải là sắp đính hôn sao, đừng thấy cậu ta hư trương thanh thế mà sợ, thật ra cậu ta đang khẩn trương đấy."

Vân Chức bán tín bán nghi, miễn cưỡng chấp nhận.

Anh bất an, đến từ chính hạnh phúc sắp có được sao.

Chỉ là không ra ngoài chơi với vị hôn thê, như vậy cũng được sao?

Vân Chức vì hôn sự của Tần Nghiên Bắc mà rầu thúi ruột, nhìn hai mắt lạnh lẽo như thể sắp sửa ăn tươi nuốt sống cô kia của thái tử gia, cũng không dám khuyên nhiều nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Nghiên Bắc đem các loại nghi thức đính hôn cùng với người phụ trách liên quan gọi tới Nam Sơn Việt, làm trò trước mặt cô, chọn lễ phục định chế gì đó, mà cô lại không thể chạy, nhất định phải ở đây xem.

Không cho vị hôn thê xem, lại bắt cô nhìn chằm chằm, anh rốt cuộc có ý tứ gì, có thể nói thẳng hay không.

Vân Chức co quắp ngồi xem, căng da đầu thấy thái tử gia căn bản không coi tiền ra gì, một cái nghi thức đính hôn mà thôi, phô trương lại còn xa hoa tỉ mỉ, giống như anh sợ làm không tốt chỗ nào sẽ khiến vị hôn thê không hài lòng vậy.

Tần Nghiên Bắc không có một giây nào không chú ý tới ánh mắt cùng biểu tình của Vân Chức, bắt giữ lấy mỗi một khả năng có thể dao động vì anh, muốn từ biểu tình nhỏ nhất của cô tìm được bằng chứng cô đang thầm ghen tỵ.

Anh coi thường nhất chính là dùng cách này để đi kích thích một người, đặc biệt là người anh yêu.

Từ lúc ban đầu gọi những người phụ trách vào nhà, anh liền ở trước mặt cô yên lặng thề, chỉ cần cô chịu nói một câu dễ nghe, thẳng thắn nói rõ tâm ý của mình cho anh, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ làm loại chuyện ngay cả mình cũng chướng mắt này nữa, để cho cô muốn trừng phạt, muốn đòi hỏi bồi thường như thế nào cũng được, anh đều tình nguyện.

Nhưng Vân Chức lại chưa bao giờ kháng nghị, cứ như vậy an an tĩnh tĩnh, nhìn anh cùng với cái người gọi là vị hôn thê kia, chuẩn bị nghi thức đính hôn.

Tần Nghiên Bắc không cố ý giấu diếm, thái tử gia Tần thị ít ngày nữa sắp sửa đính hôn, tin tức này cũng lặng lẽ truyền tai nhau ở trong giới, bất cứ ai nghe được tin này cũng đều khiếp sợ, nơi nơi hỏi thăm nhà gái là ai, là thiên kim nhà ai có loại bản lĩnh này, có thể bắt chẹt Tần Nghiên Bắc, cho dù chỉ là liên hôn thương nghiệp thì cũng đã được coi là kỳ tích rồi.

Cuối cùng không biết là từ trong miệng ai lộ ra, nói bạn gái thần bí của thái tử gia chỉ là một sinh viên có bối cảnh đơn giản bình thường.

Một lời này nhấc lên hàng ngàn sóng gió, hội đồng quản trị của Tần thị vì chuyện này mà ồn ào đến túi bụi.

Vân Chức không ở trong vòng thượng lưu, cho dù là Đường Dao đi nữa thì cũng không có cách nào biết trước được tin tức trong phạm vi nhỏ của đám cao tầng kia.

Cô đối với sóng gió bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả, tính tính ngày tháng, từ lúc bị bắt về Nam Sơn Viện ở với Tần Nghiên Bắc đã hơn mười ngày rồi, rốt cuộc cũng nhìn thấy thái tử gia thay trang phục nghiêm túc ra khỏi nhà, cho rằng anh muốn đi giải quyết công chuyện, kết quả lại thấy anh giơ tay với mình: "Lại đây, cùng anh tới công ty."

"Tôi tới công ty?" Vân Chức do dự, "Ảnh hưởng không tốt đối với anh đi."

Tần Nghiên Bắc âm u nhìn cô: "Không phải em nói là đến báo ân sao? Ngay cả yêu cầu đơn giản như vậy em cũng không muốn làm?"

Vân Chức nghẹn lời, dù sao cũng sắp báo ân xong rồi, cô cũng không còn bao nhiêu ngày nữa, vậy không bằng cứ nghe theo anh, để anh mau chóng bình phục lại những gợn sóng từ việc đính hôn kia đi.

Thật không thể tin được, thái tử gia yêu đương cư nhiên sẽ là như thế này, để ý đối phương đến tâm thần cũng không yên, vì một buổi đính hôn mà anh đã không để ý tới việc sẽ náo động lớn như vậy.

Xe chạy tới bãi đỗ xe ngầm của tổng bộ Tần thị, Vân Chức xuyên qua cửa sổ xe nhìn thấy cái loại siêu xe xếp thành hàng, muốn nói lại thôi.

Nếu cô thật sự cứ như vậy đi lên, thì sẽ thành cái gì đây, tập đoàn nhiều người nhìn thấy cô đi ở bên cạnh người sắp đính hôn như Tần Nghiên Bắc, còn không biết là sẽ truyền ra lời đồn nhảm nào đâu.

Tần Nghiên Bắc nhìn ra cô chần chờ khó xử, nhắm mắt, nhẫn nại cảm xúc muốn mang theo cô bên người cùng dục vọng khống chế sự tự do của cô một cách cực đoan, xoa xoa ở sau cổ cô: "... Em ở trong xe, nửa tiếng sau thì cùng trợ lý lên lầu."

Anh đi trước rào sẵn, sẽ không có ai quấy rầy, cô sẽ không cần lo lắng sốt ruột như vậy nữa.

Nơi Vân Chức bị anh chạm qua nổi lên từng đợt nóng bỏng, chờ anh xuống xe, bản thân lặp lại xoa xoa nơi đó, vẫn cảm thấy nóng bỏng.

Cô lấy máy tính bảng ra nghịch, muốn dời đi lực chú ý, dư quang lại ngẫu nhiên liếc đến bên cạnh bãi đỗ xe, từ góc độ cửa sổ xe của cô vừa vặn có thể xuyên thấu qua khe hở của mấy chiếc xe, nhìn thấy tình huống ở nơi xa.

Ở trong phạm vi cô nhìn thấy, xuất hiện một người cô không ngờ tới.

Giang Thời Nhất từ Tết Âm Lịch đến nay vẫn chưa gặp lại, mang một cái kính râm lớn, từ cửa hông pha lê tiến vào đại sảnh của Tần thị, tuy rằng chỉ là lướt qua rất nhanh, nhưng rốt cuộc đã quen biết nhiều năm như vậy, cô tin là mình sẽ không nhận nhầm người.

Giang Thời Nhất có quan hệ với Tần thị sao? Việc làm ăn trong nhà?

Vân Chức chỉ là nghi hoặc, cũng không quan tâm lắm, thẳng tới hơn mười phút sau, Tần Chấn cũng từ trong cánh cửa đó đi ra, trên mặt giống như mang theo ý cười, lập tức lên xe rời đi, cô mới như có như không sinh ra một cảm giác khác thường.

Nhưng nghĩ lại, cánh cửa kia ai cũng có thể đi, Giang Thời Nhất với Tần Chấn cũng không thấy có gì liên quan tới nhau, việc lui tới giữa các gia tộc cô cũng không hiểu nhiều, có suy đoán thêm nữa cũng không có ý nghĩa gì, chỉ cần hai người kia không làm gì bất lợi với Tần Nghiên Bắc thì cô cũng không cần quản làm gì.

Chỉ là nhớ tới lời Giang Thời Nhất từng nói "Anh là đương sự trong vụ hỏa hoạn đó", cô ít nhiều vẫn là có chút không yên tâm.

25 phút qua đi, trợ lý của Tần Nghiên Bắc chạy tới gara, khom lưng cười với Vân Chức: "Vân tiểu thư, Tần tổng bảo chúng ta nửa tiếng rồi đi lên, thời gian sắp tới rồi, cô đi cùng tôi đi."

Cùng thời gian, tầng 36 của tổng bộ Tần thị, bên ngoài văn phòng của Tần Nghiên Bắc có một người phụ nữ trẻ tuổi, ngũ quan minh diễm, dáng người nóng bỏng, mặc bộ trang phục công sở của một nhãn hiệu thời gian xa hoa đang đứng.

Trong tay cô ta cầm túi Hermes cùng với bản kế hoạch hợp tác với Tần thị, dựa theo hành trình được sắp xếp sẵn của Tần tổng, so với thời gian dự định liền tới trước một bước, ý đồ muốn gặp mặt nói chuyện trong văn phòng của anh.

Tần Nghiên Bắc lại căn bản không cho cô ta vào cửa.

Phó tổng phụ trách kinh sợ đứng bên cạnh bàn làm việc, đầu đầy mồ hôi giải thích: "Tần tổng, đúng là công ty đối tác đột nhiên đổi người tới đây, tôi đã gọi xác nhận rồi, đối phương tỏ vẻ cô ấy chính là người được chọn thích hợp nhất, ý tứ trong ngoài chính là hình như cô ấy có gì đó sâu xa với ngài, tôi cho rằng ngài quen biết cô ấy cho nên mới cho cô ấy vào."

Sâu xa?

Tần Nghiên Bắc nhíu mày.

Phó tổng vừa mới nói xong, điện thoại trên bàn liền vang lên, người gọi là Trình Quyết.

Từ trước tới nay Trình Quyết luôn phụ trách việc quan sát những người phụ nữ không minh bạch muốn nhắm tới anh, cũng vẫn luôn xử lý đến kịp thời sạch sẽ, chưa từng có sai xót, bao gồm những quân cờ trước đó Tần Chấn an bài tới đây, thậm chí cũng gồm cả Vân Chức, tin tức đều do Trình Quyết nắm giữ.

Sau khi điện thoại được nhận, thanh âm của Trình Quyết lại dị thường, có chút vặn vẹo: "Nghiên Bắc, bên này em mới nhận được tin tức, không dám trì hoãn, lập tức gọi điện thoại cho anh. Anh khẳng định còn nhớ rõ đi, ngày đó ở quán bar em đã từng nói với anh, Tần Chấn có sắp xếp một người phụ nữ tới dùng mỹ nhân kế với anh, người phụ nữ kia yêu thầm anh nhiều năm, còn học ở Thanh Đại..."

Tần Nghiên Bắc không có kiên nhẫn để nghe mấy lời vô nghĩa này của cậu ta, "ừ" một tiếng liền muốn cúp điện thoại.

Chuyện của Vân Chức, tất cả anh đều đã tự mình trải qua rồi, còn cần phải lặp lại?

Trình Quyết lại hoảng loạn mà nói nhanh hơn: "Lúc ấy Vân Chức vừa lúc xuất hiện ở quán bar, lại nói mấy câu khiến người ta hiểu lầm, hơn nữa tin tức điều tra sau đó trên cơ bản đều trùng khớp cho nên em mới nhận định Vân Chức khẳng định chính là người phụ nữ đó, nhưng mà..."

Ngón tay chuẩn bị ấn nút kết thúc cuộc trò chuyện của Tần Nghiên Bắc, tại một khắc này đột ngột dừng lại.

"Nhưng mà người của chúng ta vừa mới báo tin tức mới nhất lại cho em, người Tần Chấn sắp xếp tới... bởi vì sự cố ngoài ý muốn mà phải nằm viện mấy tháng mai danh ẩn tích, mấy ngày trước mới vừa khỏi hẳn, liền mượn danh công ty hợp tác với Tần thị xuất hiện, danh chính ngôn thuận tới làm quen với anh, cô ta... cũng học ở Thanh Đại, yêu thầm anh đã bảy, tám năm, có tiếp xúc lén lút với Tần Chấn nhiều lần, chúng ta bên này đã nắm được chứng cứ..."

Yết hầu Tần Nghiên Bắc giống như bị một bàn tay trong suốt bóp chặt, chặn hết thảy dưỡng khí chảy vào để sinh tồn của anh.

Trình Quyết ảo não thấp giọng nói: "Ngay cả bức ảnh kia của Vân Chức, sau khi đào sâu mới biết được hơn phân nửa là một lần trùng hợp, Tần Chấn tới Thanh Đại tìm người phụ nữ kia, tài xế đi nhầm đường, được Vân Chức giúp..."

"Nghiên Bắc..." Cậu ta sắp chết tâm, run giọng lẩm bẩm, "Vân Chức căn bản không phải là tai mắt Tần Chấn sắp xếp tới đâu, cô ấy không hề có bụng dạ khó lường gì, trước ngày gặp mặt đó cũng hoàn toàn không quen biết anh."

Khớp xương Tần Nghiên Bắc banh đến tái nhợt dữ tợn, màn hình điện thoại cơ hồ sắp nứt ra.

Anh đè lại góc bàn, vật liệu bằng gỗ lạnh lẽo ở trong lòng bàn tay nổi lên cực nóng, theo tiếng bước chân ngày càng gần của cô gái ở ngoài cửa, cùng với tiếng nói "Vân tiểu thư" cẩn thận của trợ lý, anh chậm rãi nâng lên lông mi nhìn ra phía cửa, đan xen thấp thoáng, bên trong con ngươi ô trầm đã ập đến một tầng đỏ ửng.

---------------

Shmily: Văn án đang đến, mọi người nhớ chuẩn bị cho mình một tâm thế tốt để cùng anh Tần vượt qua giai đoạn này nhé:)))
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!