Tình yêu tuổi học trò có đẹp đến mấy, rung động đến đâu nhưng chỉ có một người cố gắng, không sớm thì muộn cũng sẽ tan.
Tôi đã đấu tranh hết mình cho tình yêu này, còn cậu ấy... lại muốn bỏ nó đi.
Cả hai cùng nắm tay nhau vào giảng đường đại học, lúc đó chúng tôi là một đôi đẹp nhất, được ngưỡng mộ nhất và cũng không ít người ghen tị.
Chúng tôi không học cùng ngành nên giờ giấc trái ngược nhau, chỉ gặp nhau vào những lúc nghỉ trưa, buổi tối hoặc cuối tuần.
Tôi học ngành kinh tế, còn cậu ấy học quản trị kinh doanh. Trước giờ tôi không có ước mơ cho tương của mình, tôi nghĩ cuộc đời đưa đẩy mình đi đâu thì mình đi đó, cái kiểu mà người ta hay nói “tới đâu tính tới đó” ấy.
Nhưng chỉ vì một câu nói muốn tôi trở thành thư ký riêng cho cậu ấy mà tôi đã biến nó thành một mục tiêu để mình cố gắng phấn đấu.
Tình yêu của tôi và Duy Nhất rất yên bình và vui vẻ. Cậu ấy lúc nào cũng là người pha trò khiến cho tôi cười, chưa từng làm tôi buồn vì bất cứ điều gì. Cậu ấy quan tâm tôi từng li từng tí, hệt như một người anh trai chăm sóc cô em gái bé nhỏ. Chỉ cần tôi có triệu chứng muốn cảm, cậu ấy liền mua nào là thuốc, nào là miếng dán hạ sốt, đủ thứ để không cho cơn bệnh của tôi kéo đến.
Chỉ cần tôi kêu đói, dù là trời nắng hay mưa, cậu ấy cũng đều sẽ đạp xe đi mua.
Hành động của Duy Nhất điển hình như câu: Chỉ cần đúng người, bạn không cần phải trưởng thành nữa.
Tôi còn nhớ dáng vẻ của cậu ấy khi chìa ra một bịch bún kèm theo một ly trà sữa, khoe hàm răng đều tăm tắp ra nói với tôi: “Chào tiểu thư, tại hạ đã mua đồ ăn về cho tiểu thư rồi đây ạ.”
Tôi bật cười, giơ ly trà sữa lên hỏi: “Nhưng tôi đâu có nhờ cậu mua cái này.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!