KHÔNG GIAN ẢO TƯỞNG♦♦♦
Bị đập đầu, tôi quay về cưa anh chồng 20 tuổi của mình(3)
Đèn đã tắt, đi cùng với bóng tối là sự lặng yên đến vô tận.
Cận Trạch đặt hai tay trên gối nhưng anh vẫn ngồi thẳng lưng chứ không ngả mình xuống giường.
Anh không nhìn Vân Nhiêu mà cũng chẳng ngó nghiêng xung quanh, nom anh đang đờ đẫn lắm.
Đêm nào cũng thế, cứ vào giờ này thì người anh em ăn chơi trác táng ở phòng bên sẽ tạo ra những tiếng “tương tác” lạ kì cùng với người phụ nữ mà anh ta hay dẫn về nhà.
Thế mà hôm nay lại chẳng thấy đâu, mọi thứ yên tĩnh đến lạ.
Càng yên lặng thì anh càng sợ những âm thanh sẽ xuất hiện bất ngờ làm anh không kịp trở tay.
Trong ngăn kéo bàn học có cái nút bịt tai, anh đang nghĩ có nên cho Vân Nhiêu đeo vào không.
Suốt hai năm qua, trong cái xó xỉnh chật hẹp này, trái tim anh đã hoá thành tro tàn, tất cả những tiếng rên la, tiếng thở hổn hển qua tai anh đã chẳng khác nào những tiếng ồn khó chịu.
Thi thoảng nhớ về cô, anh cũng hơi khó chịu.
Bởi dẫu gì, anh cũng chỉ là một chàng trai đang trong thời sung mãn.
Nhưng hôm nay, cô đã nằm kề bên anh rồi.
Xung quanh chẳng hề ầm ĩ nhưng cơ thể anh đang căng lên từng chút, con tim đương loạn nhịp và anh cũng chẳng buồn ngủ chút nào.
Trong màn đêm nồng đượm, Cận Trạch kìm lòng chẳng đặng mà nhìn người con gái đang nằm bên cạnh.
Có lẽ “chiếc bọc” mềm mại kia ngủ say rồi.
Vân Nhiêu nằm nghiêng, quay lưng về phía anh.
Cô thở nhẹ nhàng nhưng chưa hề nhắm mắt, đôi mắt ấy vẫn đang sáng rực lên.
Cô có thể hiểu được lí do vì sao một con công lẳng lơ lại trở thành một người đàn ông ngây thơ và đ ĩnh đạc đến như vậy.
Anh đã phải trải qua rất nhiều điều, nhân sinh quan và thế giới quan của anh đã sụp đổ không ngừng, nhất là lòng tự trọng của anh, thứ đã vỡ tan dưới những áp lực nặng nề, nhưng thay vì tan thành khói bụi thì nó lại vỡ thành từng mảnh vụn sắc nhọn, rải ra khắp trong con tim anh, chỉ chực chờ để cứa cho anh một nhát.
Khi anh 17, anh là một chàng trai hoang dại như cơn gió, dù có vui buồn hay giận dỗi gì cũng nói ra được.
Năm 27 tuổi, anh đã là ảnh đế công thành danh toại, theo đuổi người ta quyết đoán vô cùng, lúc nào cũng chủ động quyết liệt.
Chỉ khi tự tin thì người ta mới không e dè khi làm những việc mình muốn làm và nói những gì mình muốn nói.
Thật ra Cận Trạch không ngây thơ chút nào.
Chỉ là anh đã tự ti đến tột cùng.
Vân Nhiêu lục xục trong chăn, không hiểu sao lại dụi mắt.
Cô trở mình rồi ngồi dậy.
Anh vừa mới gục xuống bàn thì đã đứng bật dậy rồi nhìn thẳng vào cô qua màn đêm mịt mùng.
– Em sao thế?
– Em không ngủ được.
Vân Nhiêu tung chăn, giọng rầu rĩ: “Anh còn nằm ở kia thì sao em ngủ được.”
Cận Trạch: …
Bỗng chốc anh chẳng hiểu cô nói gì cả.
“Thế anh ra ngoài đây.” Cận Trạch đáp.
Vân Nhiêu tròn mắt: “Anh không nằm với em thì em lo không ngủ được đâu đấy. Em mà mất ngủ thì mai em sẽ chóng mặt buồn nôn rồi ốm lăn quay luôn.”
May mà trời tối quá nên anh không thấy gương mặt cô đã đỏ bừng lên khi nói dối.
Cận Trạch toan đứng dậy rồi lại ngồi xuống.
Vân Nhiêu tưởng anh không tin mình: “Nếu giờ anh lên giường nằm còn em ra ngoài thì anh có ngủ nổi không?”
Chắc chắn là không rồi.
Cận Trạch tự có câu trả lời trong đầu, và một lần nữa, anh lại ngạc nhiên vì sự ranh mãnh của cô.
Đâu còn cái vẻ nhát gan hồi xưa.
Sau một thoáng lặng yên, anh cũng đành thở dài, vén chăn lên rồi nằm xuống cạnh Vân Nhiêu.
Với cái giường một mét hai này, dù Vân Nhiêu có chừa cho anh rất nhiều chỗ nhưng khi anh nằm xuống, củi trỏ của anh vẫn chạm nhẹ vào cô.
Anh không biết Vân Nhiêu phản ứng thế nào, anh chỉ biết rằng trái tim mình đang đập thình thịch.
Cận Trạch nằm thẳng tắp, chẳng động đậy gì.
Tia sáng mờ ảo hắt vào cửa sổ, họa nên một quầng sáng mộng mị trên bức tường.
Anh nhìn đăm đăm vào đó, ngón tay siết lại, dù đang nằm ngửa nhưng vẫn chẳng khiến anh thả lỏng được, đã thế còn làm adrenaline lan tràn ra khắp thân anh.
Chắc chắn đêm nay không ngủ được rồi, có khi lại rung động cả đêm mất…
Câu nói ấy thoáng qua trong tâm trí anh, ngay sau ấy, anh bỗng siết chặt lấy ga giường.
Xúc cảm mềm mại lướt qua tay anh, rồi lại trườn lên cọ vào lồg ngực rắn rỏi của chàng trai, và cuối cùng thì chạm vào vai anh.
Vân Nhiêu quàng cả tay cả chân, quấn lấy anh hệt như chú koala.
– Anh?
Cô vùi mặt vào cổ anh, ngửi hương sữa tắm thơm ngát tỏa ra từ nơi anh. Cô nói cục cằn:
– Sao anh lạnh lùng với em thế?
Cận Trạch phát điên lên.
Có gì đó sai sai, sai quá sai rồi.
Anh giơ tay ôm eo cô, định đẩy cô ra nhưng khi tay anh chạm vào người cô, anh đã không thể động đậy nữa rồi.
– Hôm nay em sao thế?
Tiếng anh nặng giọng mũi, quyện vào màn đêm mịt mùng.
– Anh không nhận ra em nữa rồi.
Nếu không phải người có niềm tin vào khoa học và chủ nghĩa duy vật thì suýt nữa Cận Trạch đã tin rằng người con gái trước mặt mình được một sinh vật huyền bí nào đó tạo thành.
Vân Nhiêu khẽ cười:
– Vì những gì anh thấy ở trường trước đây của em chỉ là vẻ ngoài thôi.
– Ý em là sao?
Cô mím môi, nghĩ ra một cách giải thích hợp lý nhưng cũng hết sức táo bạo.
– Hồi trước bọn mình đã yêu nhau chưa? Đã từng ngủ chung với nhau chưa? Nếu chưa thì sao anh biết em sẽ như nào khi yêu được.
Cận Trạch: “…”
Màn đêm giấu đi sự xấu hổ của cô gái, chỉ để lại thanh âm uyển chuyển quyến rũ lòng người.
Vân Nhiêu đã phấn khích lắm rồi.
Cô tự nhủ với lòng mình rằng mình phải mạnh bạo, giờ mình là đứa bi3n thái.
Cô siết ghì anh vào lòng. Những câu chữ nóng bỏng phả vào tai anh, cái ngứa xuyên vào mạch máu, chạy thẳng vào trái tim anh.
Anh trở mình một cách khó nhọc, đối mặt với cô.
Gương mặt điển trai hơi cúi xuống, chóp mũi suýt chạm vào cô.
– Vậy ra, cô em khóa trước lúc nào cũng hay e dè đỏ mặt là giả cả ư?
Giờ đây, cuối cùng Vân Nhiêu cũng cảm nhận được một mùi hương thân quen, mùi của con công “[email protected] đãng” không lẫn vào đâu được.
Những cặp đôi vẫn luôn chiến nhau như thế này thì chẳng khác nào đang ngồi chơi bập bênh, anh vừa hát xong thì em lên sàn. Cơ mà khi anh tấn công thì Vân Nhiêu lại sợ quá đứng bật dậy. Cô rụt cổ lại, giọng bỗng lí nhí.
– Thực ra… Cũng không giả vờ hết đâu.
Cận Trạch thấy cô thì không khỏi băn khoăn liệu mình có gần cô quá không.
Anh lùi lại, buông đôi tay đang ôm eo cô ra, anh khẽ cười.
– Anh thấy được mà.
Vân Nhiêu: “…”
Rõ ràng là muốn vồ vập lấy anh, thế mà anh vừa đến gần phát thì cô đã hoá thóc luôn rồi.
Với cả anh làm sao thế, con gái nhà người ta đã lên giường, tỏa ra sức quyến rũ ngút ngàn như thế. Vậy mà vừa gần gũi được một tí đã chạy biến luôn.
Vân Nhiêu quàng tay lên vai anh, chồm dậy hôn vào má anh.
Cô thấy anh đơ ra nên cô lại trườn lên, tìm thấy bờ môi anh, hé miệng cắn nhẹ vào môi dưới mềm mại của anh.
Cô không cắn mạnh, chỉ hôn anh một chút rồi thôi, đó không phải là một nụ hôn kiểu truyền thống.
Giống như kiểu một nụ hôn nửa vời.
Cận Trạch hít một hơi thật sâu, trên trán anh nổi đầy những gân xanh.
Vân Nhiêu vừa mới lùi đi thì cánh tay ở trên eo cô bỗng siết lại rồi kéo cô lại vào lòng, ghì chặt lấy cô.
Ngay sau đó, bờ môi cô đã được lấp đầy.
Cận Trạch hôn không được nhẹ nhàng cho lắm, như thể anh đã phải kìm nén rất lâu, lâu đến mức anh không thể chịu được nữa nên đành bung hết ra.
Vì đây là nụ hôn đầu nên anh chẳng có tí kĩ thuật nào, hôn hơi thô bạo, chỉ biết tấn công chứ chẳng cần biết con gái nhà người ta có chịu được hay không.
May mắn thay, ở tuổi 25 Vân Nhiêu đã được chinh chiến rồi.
Cô có thể theo nhịp của anh, đáp lại anh, cho anh và nhận lấy cho riêng mình.
Thậm chí, khi anh tấn công ngang ngược như vậy mà cô còn uốn lưỡi lên, “thả mồi” cho anh.
Hương vị ngọt ngào của người con gái đã mê hoặc tâm trí của Cận Trạch.
Cánh tay mảnh khảnh của anh ôm chặt lấy cô, cảm thấy có hôn cô bao nhiêu cũng chưa đủ.
Thậm chí anh còn mần mò đến nơi khác.
Mãi đến khi người con gái trong lòng anh đau quá phải rên lên tiếng “Ưm” khe khẽ thì anh mới nhận ra mình đang làm gì.
Anh bỗng buông cô ra, người anh nóng bừng như bị thiêu đốt.
Trán nổi đầy gân xanh, đôi mắt u ám nhắm nghiền lại, anh chống tay xuống giường rồi ngồi dậy.
Anh phải ra ngoài ngủ thôi.
Ở bên cô tại một nơi chật hẹp như này quá nguy hiểm.
Trong bóng tối, Cận Trạch đặt chân xuống đất nhưng không tài nào đứng dậy nổi.
Đằng sau có người ôm lấy cổ anh, đôi tay trắng nõn đặt ngay dưới yết hầu anh.
Vân Nhiêu yếu lắm rồi mà cô vẫn mạnh mồm:
– Anh còn làm thế thì em giận đấy.
Sống lưng anh cứng đờ ra, nhưng sâu trong cơ thể lại là một cảm xúc hưng phấn lạ thường.
Anh dùng nốt sợi dây lí trí cuối cùng: “Năm nay em mới 18 thôi.”
Mặc dù anh đã thích cô từ rất lâu rồi, nhưng cả hai mới gặp nhau chiều nay.
Không ổn, quá nhanh rồi.
– Em lớn rồi mà.
– Em vẫn còn nhỏ.
– Em không nhỏ.
Vân Nhiêu lẩm bẩm trong lòng, giờ em còn già hơn cả anh đấy.
Cô ngoắc mạnh, bất kể thể chất hay tâm hồn.
Cô bị từ chối đến mức khó chịu, khó chịu cả trong tâm lí lẫn sinh lí.
Phải hiểu rằng một chị gái đến tuổi chín muồi ngày nào cũng ăn mặn thì nào chịu ăn cháo trắng với mấy món ăn kèm nhạt nhẽo đâu.
Bị d*c vọng thôi thúc, cô vươn tay ra tìm kiếm vật gì đó, ngón tay cứ quờ quạng rồi nắm lấy nó qua lớp vải.
Ngay sau đó, người cô bị bế lên rồi ném ngược ra sau, lưng cô đập phịch xuống giường.
Một bóng đen lướt qua mặt cô, rồi đi vụt ra khỏi phòng ngủ.
Vân Nhiêu: “…???”
Cô không thiết sống nữa.
Cái thế giới này không thân thiện với một chị gái vừa xinh vừa chủ động như cô chút nào.
Cô phải về với chồng cô thôi huhuhu.
Vân Nhiêu đau khổ chui vào chăn, cuộn mình thành một con nhộng.
Chân cô hẵng còn run rẩy, người nóng như lửa đốt, từng thớ thịt trên cơ thể như đang rực cháy.
Cô tự thề với lòng mình từ giờ mình sẽ không bao giờ đáp lại cái thằng nhóc vô tâm vắt mũi chưa sạch đó nữa.
Thoáng sau, tiếng cửa phòng đóng sập lại, hình người đóng cửa chả màng để ý rằng tiếng vang đã dội vào tai Vân Nhiêu.
Cô vẫn nằm yên trong “kén nhộng” mà càu nhàu: “Cứ dập cửa đi thằng nhóc này, rồi chúng ta khỏi nhìn mặt nhau luôn.”
Ai ngờ ngay sau đó, chiếc chăn của cô đã bị người ta giằng ra.
Thân hình mỏng manh của người con gái run run, thoáng chốc đã bị một cơ thể vạm vỡ đè lên.
Vừa khít, gió chẳng thể lùa qua.
– Anh sao đấy…
Vân Nhiêu đang định hỏi sao anh quay lại nhanh thế.
Tiếc thay, mới nói được nửa câu thì cô đã chìm trong những cái hôn tới tấp, và sau đó, ngoài những tiếng nức nở thì cô chẳng nói được gì hết.
Mãi sau cô mới hiểu được.
Cận Trạch bỏ cô ở lại vì anh nôn nóng lắm rồi, anh không trốn gì cả mà chỉ ra ngoài tìm ít đồ thôi.
Tìm xong rồi mới quay về đối phó với cô.
…
Cửa sổ phòng ngủ không có rèm, ánh mặt trời ngoài kia rót thẳng vào căn phòng, nhưng cửa sổ lại ở tít trên cao, dù nắng có gay gắt ra sao thì với góc chiếu xa như vậy cũng không khiến căn phòng sáng sủa hơn là bao.
Vân Nhiêu thức dậy trong những tia sáng dịu dàng.
Cô nằm giữa giường với mảnh chăn cuốn quanh người, cô là người duy nhất trong phòng.
Vì mệt quá nên từ lúc dậy đến giờ, cô cứ đơ ra.
Cận Trạch đâu rồi?
À, giờ anh vẫn là sinh viên nên chắc đang ở trường.
Mấy giờ rồi nhỉ?
Cô không thể tự trả lời được.
Căn phòng chật vô cùng, bàn học được kê sát bên giường ngủ, Vân Nhiêu nhổm dậy, với tay lên mặt bàn tìm điện thoại.
Vân Nhiêu sững sờ khi thấy thời gian hiển thị trên chiếc điện thoại cũ kĩ.
11 giờ 45 phút?
Vì thương cô đi xa vất vả nên tối qua cả hai định ngủ vào lúc chín giờ.
Tất nhiên sau đó lại vần nhau rất lâu… nhưng cũng không thể quá 12 giờ được chứ?
Sao cô lại ngủ lâu thế được.
Vân Nhiêu chống tay xuống giường, lết chân ra mép giường, cố gắng ngồi dậy.
Nào ngờ, hành động đơn giản như vậy mà cô lại trầy trật vô cùng.
Người cô vẫn còn đau nhức.
Nhất là nơi nào đó đã tê rần cả đi…
Cô nhớ lại đêm qua, phải miêu tả nó bằng một cụm “long trời lở đất”.
Thêm cả một từ – vô tận.
Cận Trạch của năm 27 tuổi vẫn khỏe như thời trai trẻ, nhưng suy cho cùng, khi đã già đi vài tuổi, suy nghĩ trong anh đã trưởng thành hơn, đã biết kiềm chế hơn nên chẳng mấy khi bị mất kiểm soát.
Cuộc “trao đổi” đêm qua còn hơn cả mất kiểm soát.
Anh híp mắt, nom hệt như thú săn mồi đã mất kiểm soát đang lăm le con mồi của mình.
Tâm hồn mong manh, ý chí lụi tàn, ngọt lửa cũng tắt rụi, ngoại trừ món đồ nào đó thì chẳng còn lại thứ gì hết.
Kể cả chị gái bi3n thái đã quen ăn mặn thì vẫn phải đỏ bừng cả mặt, rộn ràng cả con tim.
Vân Nhiêu đỡ eo ngồi thẳng dậy, bụng cô bỗng reo inh ỏi.
Cô ngước lên thì thấy trên bàn có để một tờ giấy.
[Đồ ăn sáng anh để trong cặp lồng dưới bếp, em hâm nóng lên mà ăn, ăn xong về phòng ngay lập tức, khoá chặt cửa, đừng có chạy lung tung.]
Vân Nhiêu nhặt tờ giấy lên, im lặng mỉm cười.
Anh làm như cô mới ba tuổi vậy.
Nghĩ vậy, lòng cô thấy ấm áp, như thể tờ giấy mang theo hơi ấm từ nơi anh, men theo ngón tay cô để tràn vào cơ thể, và rồi dịu dàng bao bọc trái tim cô.
–
Đúng 12 giờ trưa, ngay khi tan ca sáng, Cận Trạch đã bay thẳng về nhà như thể anh được lắp cánh vào người.
Trên đường về, anh vô tình được một bạn nữ cùng lớp, lần đầu tiên anh mỉm cười chào hỏi người ta, trong cái khắc người ta đang sung sướng thì anh đã rảo bước đi và bỏ lại cô gái ấy.
Cái nắng thiêu đốt của buổi ban trưa rọi vào người, thấu vào tận trong tim.
Cận Trạch đi qua quán ăn mua bữa trưa rồi mới về nhà.
Anh đi đến cửa phòng trọ của mình, lấy khăn giấy ra lau nhẹ những giọt mồ hôi trên mặt rồi mới mở cửa ra.
Phòng ngủ trống trơn.
Khuôn mặt anh đơ lại, nụ cười trên môi cũng tắt lịm.
Anh ra khỏi nhà rồi đi tìm cô khắp khu chung cư.
Không thấy cô ở đâu hết.
Gương mặt ấm áp của chàng trai giờ đã cắt không còn giọt máu.
Căn phòng ấy vẫn in dấu nơi cô, ít nhất thì chuyện hôm qua cũng không phải là một giấc mơ.
Cận Trạch thở phào, anh lôi máy ra, vừa gọi vào số điện thoại Mỹ của cô vừa chạy xuống cầu thang.
Từng tiếng “tút… tút” ngân dài nhưng mãi vẫn không có người nghe máy.
Anh chạy từ tầng bảy xuống tầng một chỉ trong gần 20 giây.
Anh đi khắp nơi trong vô định, đến khi điện thoại vang lên tiếng bíp và có người nhấc máy.
– Anh…
– Em ở đâu?
Vừa sốt ruột hỏi xong thì Cận Trạch đã nhìn thấy bóng hình Vân Nhiêu đứng trên bãi cỏ thênh thang ở ngay đó.
Cô đứng cạnh một bà cụ người Mỹ đang dắt chó đi dạo, cả hai cười cười nói nói, hình như đang chuyện trò với nhau.
Hình như có tâm linh tương thông nên Vân Nhiêu cũng quay lại, nhìn thấy anh ngay tức khắc.
Nụ cười trên mặt cô bỗng vơi đi, cô ra vẻ chẳng hiểu được nét mặt của anh lúc này.
Chỉ thấy đôi chân dài sải bước về phía cô, làn da trắng lạnh phản chiếu ánh mặt trời nên trông nước da trong veo như ngọc bích, viên ngọc ấy lại điểm xuyết đôi ba vệt nước, vừa nãy anh đã lau sạch mồ hôi rồi mà giờ nó lại chảy dài trên gương mặt.
Anh đi tới trước mặt Vân Nhiêu, chẳng nói chẳng rằng siết ôm cô vào lòng.
Bà cụ lịch sự dắt Teddy của bà rời đi.
Vân Nhiêu cũng giơ tay, dịu dàng ôm lấy anh.
– Anh, có chuyện gì sao?
– Anh bảo em đừng ra ngoài mà?
Giọng anh trầm xuống, dây thanh quản rung chuyển trong lồg ngực.
Vân Nhiêu cười: “Nước Mỹ cũng là nơi người ta sinh sống, có gì nguy hiểm đâu chứ?”
Cô yếu đuối đến mức nào để khiến anh phải nói cô không được ra khỏi nhà hả?
Cận Trạch đáp: “Khu này lúc nào cũng bất ổn.”
Thật ra anh biết rằng, chỉ thi thoảng mới xảy ra những chuyện không hay, dù có đủ loại người sinh sống trong khu chung cư nhưng nhìn chung thì cũng yên bình.
Anh chỉ không muốn cô ra ngoài mà thôi.
Tốt nhất là cô đi đâu cũng nên có anh đi cùng, tốt nhất là cô nên ở nơi mà anh có thể bảo vệ được cô.
Tốt nhất chỉ nên thuộc về anh, không ai được nhìn thấy cô hết.
Vân Nhiêu cũng cảm nhận được sự chiếm hữu đầy trẻ con của anh.
Cô thấy nó rất mới mẻ, thú vị và đáng yêu đấy chứ.
Kể cả khi đã gần 30 tuổi thì cái tính chiếm hữu của anh công vẫn khủng khiếp lắm. Anh là chúa ghen nhưng mồm miệng lại lanh lợi quá thể. Khi nhớ cô, khi ghen và cả khi tính kiểm soát bùng nổ thì anh cũng sẽ bắt đầu nói ra những câu từ lẳng lơ.
Rõ ràng cảm xúc của anh đang bấp bênh nhưng anh cứ làm cô phải thẹn thùng.
Ngang ngược chết đi được.
Chẳng bằng nhóc Cận Trạch bây giờ.
– Người em… có khỏe không, Nhiêu Nhiêu?
Anh bỗng thầm thì vào tai cô, giọng anh khẽ như tiếng lông chim sượt qua.
– Anh gọi em là Nhiêu Nhiêu nhé, hay gọi là bé yêu nhỉ?
Vân Nhiêu tự dưng giật mình.
Bắt đầu rồi đấy.
Cái gen lẳng lơ muốn trỗi dậy rồi!
Tai Vân Nhiêu đỏ bừng, người cô cũng bắt đầu run rẩy.
Anh nắm tay cô về nhà, cả hai xúm vào bàn đọc sách nho nhỏ trong phòng để ăn trưa.
Cận Trạch vừa gắp thức ăn cho Vân Nhiêu vừa xin lỗi cô.
– Đáng ra anh nên dẫn em đến nhà hàng sang trọng nào đó, nhưng anh muốn tiết kiệm tiền để sau này còn mua vé máy bay về thăm em thường xuyên hơn.
Vân Nhiêu chớp mắt: “Thế này cũng ngon lắm rồi mà.”
Đặng, cô nói thêm: “Em tin là sau này anh sẽ cực kì thành công, tiền rơi ngập trời luôn!”
Cận Trạch mỉm cười, đôi mắt màu hổ phách hơi cụp xuống, ánh lên những ấm áp vô tận:
– Ừ, anh tin em.
Vân Nhiêu: “Sau này chúng ta sẽ sống trong căn biệt thự siêu sang, ở ngoài cổng có một vườn hoa to to, bao quanh bởi những hàng rào sắt, trong vườn trồng một cây thông Noel, dưới tán cây có chó mèo nô đùa với nhau, mèo là giống mèo Anh lông ngắn, còn chó là con lông trắng oai vệ…”
Cô nói rất thuyết phục, đôi mắt hạnh nhân lấp lánh như thể chính cô đã nhìn thấy tất cả mọi thứ vậy.
Cận Trạch nhìn chằm chằm vào mắt cô, dường như anh cũng được tận mắt chứng kiến khung cảnh mà cô miêu tả.
– Nhất định sẽ làm được.
Tự tin đã căng tràn trong anh.
Cả hai trò truyện rất vui vẻ, trong lúc cười, Cận Trạch vô tình làm rơi đồ ra khỏi túi quần.
Chiếc hộp được gói bằng giấy, bọc màng nhựa, sau khi nảy lên nảy xuống thì ngã xuống chân Vân Nhiêu.
Cô cúi xuống nhìn rồi ánh mắt bỗng đơ lại.
Cận Trạch cũng nhìn thấy.
Anh cúi xuống rồi cầm đồ lên ngay lập tức. Anh nắm chặt trong tay, sau đó đứng dậy đi ra giấu nó vào cánh tủ.
Vân Nhiêu đã thấy rõ mồn một nhưng cô đã sững người ra rồi, chỉ biết hỏi anh một cách ngượng ngùng:
– Cái… Cái gì vậy anh?
Cận Trạch quay về bên cô.
Anh lấy giấy ra lau miệng, thân hình cao ráo chợt cúi xuống rồi nâng cằm cô lên, hôn xuống đôi môi hẵng còn bóng loáng của cô.
Hai đôi môi vấn vít bên nhau, dịu dàng miên man trải dài.
Khi nụ hôn kết thúc, gò má anh đã đỏ ứng, giọng anh trầm đi trả lời câu hỏi của cô:
– Đây là thứ Nhiêu Nhiêu của anh thích nhất còn gì?
Vân Nhiêu lại ngẩn ra mất rồi.
– Cái tối qua bé quá, chất lượng thì kém, làm vỏ ngoài thô quá, cũng chẳng vừa với anh nên chả có tác dụng gì.
Đm chả có tác dụng gì mà anh lại làm lâu như vậy?!
…
Cuối cùng thì Vân Nhiêu cũng hoàn hồn, cô hoảng đến mức ôm lấy mặt anh mà hỏi:
– Chồng ơi, anh phải không? Anh cũng bị xuyên vào đây à?
*
Tác giả có lời muốn nói:
Nhóc Cận Trạch: Chồng gì???? Đầu tôi mọc thêm mấy cái sừng à????
Hết ngoại truyện 6.