Đoạn đường từ phòng khách đến phòng ngủ của anh trai rất ngắn nhưng Vân Nhiêu tưởng mình phải đi qua cả dòng Vong Xuyên, được trải nghiệm tất cả mọi cảm xúc hỉ nộ ái ố khiến biểu cảm khuôn mặt cô thay đổi cực kỳ đặc sắc.
Thời khắc cầm chiếc điện thoại trong tay, tất cả cảm xúc vừa rồi ngưng tụ lại thành nỗi lo sợ bất an, nhưng cô vẫn phải tỏ ra bình thường –
“Chào, tiền bối?”
Âm thanh bên phía Cận Trạch cũng có chút kỳ lạ, hình như bất đắc dĩ phải nhịn cười:
“Đúng là anh.”
Đã có người tiếp chuyện đại minh tinh, Giang Na rốt cuộc cũng yên tâm quay trở về phòng ăn dọn dẹp. Vân Nhiêu một mình ngồi tại phòng ngủ của anh trai, gò má kề sát điện thoại ửng hồng:
“Tiền bối, em vừa vặn có chuyện muốn nói với anh.”
Không tính là chuyện quan trọng gì, nhưng cô đã nhẫn nhịn trong lòng cả buổi sáng nay.Cô thật sự không muốn vì chút chuyện tầm thường đó mà phải nhắn tin làm phiền Cận Trạch, xoắn xuýt cả buổi cuối cùng cuộc trò chuyện không tưởng này lại xuất hiện.
Đầu dây bên kia, giọng nói người đàn ông trầm thấp, tỏ vẻ đang lắng nghe:
” Chuyện gì vậy?”
Vân Nhiêu bất giác sờ sờ vào cổ, giọng nói cô nhẹ nhàng, mềm mại như những cục bông vừa hái:
“Em nghĩ một lúc thấy hình như vừa nãy em lại nói sai rồi. Em không phải fan mẹ ruột, phải fan em gái mới đúng.”
Cận Trạch nghe xong, kéo dài thanh âm:”À—“ không đến hai giây, anh lại cười khẽ, nói tiếp:
“Cái kiểu đổi tới đổi lui thế này rất khả nghi nhé. Sẽ không phải fan giả chứ?”
Vân Nhiêu sững sờ, giọng nói cũng trở nên gấp gáp:” Không phải fan giả đâu!”
Cô giống như lại nghe thấy anh cười, nhưng tiếng cười quá nhẹ và mơ hồ, cô rất muốn ghé sát tai mình vào điện thoại để nghe cho rõ,đáng tiếc chưa kịp lắng nghe thì bị một giọng nói thô lỗ khác cắt ngang.
Vân Thâm sớm không về, muộn không về, nhằm đúng lúc này xuất hiện:
“A nha, trong nhà phát hiện kẻ trộm nha.” Anh tựa vào cánh cửa, nhìn em gái nhíu mày, “Trộm điện thoại của anh trai gọi cho ai đấy?”
Vân Nhiêu nghĩ thẫm, ta đây cây ngay không sợ chết đứng.
Nhưng da mặt cô quá mỏng không chịu nổi sự trêu chọc, làn da trắng càng nổi bật đôi tai sớm đỏ hồng vì ngại.
Cô quay lưng lại, nghĩ, dù sao vừa rồi cũng đã nói rõ với Cận Trạch, hiện tại không cần thiết phải tránh né. Cô dõng dạc tuyên bố:” Em đang nói chuyện với anh trai.”
Fan em gái cùng anh kết nghĩa nói chuyện, lại chả hợp lý quá.
Vân Thâm ánh mắt tối sầm lại, cười tức giận:
“ Em còn có người anh trai khác nữa à? Để anh xem là tên chó chết nào.”
Anh đi đến bên cạnh Vân Nhiêu, ỷ vào ưu thế chiều cao không tốn một chút sức giành lại điện thoại di động của mình. Trông thấy tên hiển thị trên màn hình, mắt Vân Thâm cong cong, ghé sát microphone nói:” Tưởng là ai chứ–“
Tranh thủ lúc hai người đang nói chuyện, Vân Nhiêu nhanh nhẹn chuồn khỏi phòng, chưa kịp bước ra thì nghe thấy Vân Thâm nói nốt nửa câu sau, có ý sâu xa:
“ Hoá ra là mày, Cẩu Trạch, từ hồi cấp 3 mày đã nhớ thương em gái tao rồi.”
Nhớ thương em gái tao?
Nhớ thương?
Mình?
Thân thể Vân Nhiêu đình trệ, quay đầu trở lại, con mắt trợn to, mặt mũi tràn ngập vẻ hoang mang. Vân Thâm hất cằm với Vân Nhiêu, ra hiệu cho nàng mau xéo đi để anh cùng Cận Trạch nói chuyện tiếp.
“Thích em gái như vậy thì bảo mẹ…” nói được một nửa Vân Thâm nghĩ đến chuyện gì liền khựng lại, đổi lý do khác
“Thích em gái như vậy, ra đường tuỳ tiện kiếm đại một người đều tốt hơn gấp trăm lần vị này nhà tao.”
À hoá ra ý là như vậy. Vân Nhiêu nhẹ nhàng thở ra, bất giác xiết chặt nắm đấm, tức giận trừng mắt với Vân Thâm.
Đầu bên kia điện thoại, giọng Cận Trạch thong thả, tự mãn:” Vân Nhiêu nói cô ấy làm fan em gái của tao đấy.”
Vân Thâm cầm điện thoại bằng một tay, ánh mắt mang theo ý cười nhìn về phía Vân Nhiêu đang đứng ở cửa. Thảo nào con nhóc này cứ lề mà lề mề nán lại phòng mình không chịu đi, hoá ra nhận người ta làm anh trai đâu.
Ôi, fan cuồng.
Vân Thâm thu hồi ánh mắt, hừ một tiếng, chậm rãi nói:
“Người anh em, đừng trách tao không nhắc nhở mày, lúc này không giống ngày xưa, Vân Nhiêu bé bỏng hiện tại rất có tiền đồ…” Anh dừng lại một chút, chuyển đề tài
“Tai nạn xấu hổ của mày mà nó có thể nhớ kỹ nhiều năm như vậy, tao xem chắc chắc nó là anti giả fan đó.”
Vân Nhiêu:???
Ngày thường nói đùa thì cũng thôi đi, sao có thể nói trước mặt Cận Trạch như vậy! Vân Nhiêu tức tối giậm chân, ánh mắt như đao chém vào mặt anh trai ruột, mắt đảo quanh một vòng, nhìn đến chiếc điện thoại di động màu đen nhất thời chán nản.
Ngoài cửa, Vân Lỗi và Giang Na đang giục hai người đi ăn cơm. Vân Nhiêu lườm Vân Thâm một cái, thực sự không làm gì được anh, vội vàng quay người bậm bịch đi ra ngoài.Sau khi hotsearch bị hạ xuống, nỗi lo lắng của Vân Nhiêu cũng từ đó mất đi. Cô ở nhà thêm nửa ngày cuối, sáng sớm hôm sau liền xuất phát đi Thân thành chuẩn bị nhận công việc mới.
Thân thành so với Dung Châu lạnh hơn một chút, cũng may độ ẩm thấp nên vẫn có thể chịu được.
Nơi Vân Nhiêu sống là trung tâm thành phố, đất đai đắt đỏ, ba mẹ đã mua cho cô một căn hộ hai phòng ngủ rộng 70 mét vuông. Phòng không lớn nhưng vị trí và phong cảnh rất tuyệt vời, nội thất trang trí theo phong cách Bắc Âu, đơn giản lại xinh đẹp. Nhà mới không có sẵn đồ dùng hàng ngày, nhưng Giang Na đã chuẩn bị sẵn, Vân Nhiêu không cần bận tâm chỉ việc xách đồ vào ở là được.
Du học ba năm, đến giờ phút này Vân Nhiêu mới có cảm giác nhà mình ngày càng sung túc. Thời điểm hai anh em họ vì muốn tiết kiệm mua đồ ăn vặt mà phải nhịn đói bữa chính giờ đã không còn nữa rồi.
Vân Nhiêu đến Thân thành vào xế chiều hôm đó, Lê Lê cũng trùng hợp vừa về nước.
Cô ấy vừa xuống máy bay, nhà còn chưa kịp về trước tiên gọi điện cho Vân Nhiêu nói muốn đến nhà cô ăn tiệc tân gia.
Vân Nhiêu dùng bả vai kẹp chặt điện thoại vào tai, tay thì tranh thủ thu dọn quần áo, nói:
“Hôm khác đi, hôm nay tao phải sắp xếp hành lý sau đó còn chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn ngày mai.”
Lê Lê:” Phỏng vấn để tuyển chọn người đi công tác? Mày muốn đi Italy à? Mới từ chỗ đó về xong mà?”
Vân Nhiêu cười nói:” Ai bảo khách hàng trả lương cao như vậy?”
Phù bà Lê Lê tỏ vẻ không hiểu:” Mày thiếu tiền vậy à?”
Vân Nhiêu dùng một tay cầm lấy điện thoại, lắc đầu rồi lại gật đầu:
“Tao và mày đã nói rồi? Anh tao mấy năm trước mở một nhà hàng kiếm cũng khá được, tao không thể kém hơn anh ấy.”
“Được rồi, mày là đồ ham tiền.”
Hai người rảnh rỗi tán gẫu vài câu. Lê Lê quen biết Vân Nhiêu nhiều năm, cũng biết cô rất coi trọng sự nghiệp, vậy nên nói không lâu lắm liền chủ động cúp máy.
Đêm đó Vân Nhiêu chuẩn bị tài liệu đến tận khuya, ngày hôm sau dậy sớm, nghiêm túc trang điểm ăn mặc.
Tiếp đó đi tàu điện ngầm từ nhà đến công ty mất tầm 20 phút. Sau khi đến công ty, trưởng nhóm phiên dịch dẫn Vân Nhiêu tham quan phòng làm việc.
Trưởng nhóm tên là Lê Húc, chừng ba mươi lăm tuổi, vóc dáng không cao nhưng rất cường tráng.
Vân Nhiêu để ý thấy anh ấy mặc quần thể thao trợ lực, dáng đi không tự nhiên hình như mới bị chấn thương. Trên đường tán gẫu, Vân Nhiêu lễ phép hỏi:
“Trưởng nhóm, anh có hay chơi bóng đá không?”
Lê Húc sửng sốt:” Sao em biết?”
Vân Nhiều cười đáp:” Bởi vì dáng người anh nhìn rất một hậu vệ bóng đá nghiệp dư”
Lúc này hai người đã đến trước cửa làm việc, Vân Nhiêu liếc nhanh vào trong phòng, thấy bức tường lớn nhất có treo một tấm hình, bên trái là Lê Húc, bên phải là một cầu thủ Vân Nhiêu hết sức quen thuộc.
Lê Húc ngạc nhiên nhìn cô từ trên xuống dưới:
“Ấn tượng nha Tiểu Vân, em là fan của đội nào vậy?”
Vân Nhiêu bật cười:”Forza Micity”
Vẻ mặt của Lê Húc chuyển từ ngạc nhiên sang mừng rỡ, nhấn mạnh lại:”Forza Micity!”
Sau khi Vân Nhiêu ngồi xuống, một thanh niên trẻ tuổi ngồi cạnh vỗ vai cô hỏi:
“Em cùng trưởng nhóm nói gì vậy? Lúc mới vào làm,anh ấy đối xử với anh khá lạnh nhạt.”
Vân Nhiêu quay đầu, người thanh niên lúc này mới nhìn rõ cô, trong mắt tràn ngập sự kinh ngạc, mặt bất giác đỏ lên, đến nỗi sau đó Vân Nhiêu nói cái gì, một chữ anh cũng không nghe rõ.
Người phụ nữ tầm hai mươi tám hai mươi chín ngồi đối diện Vân Nhiêu, tóc quăn mắt phượng, tên là Thôi Dĩ Hà, cô ấy không nói lời nào chỉ đánh mắt chào hỏi với Vân Nhiêu.
Vân Nhiêu tặng mỗi đồng nghiệp dù có mặt hay vắng mặt một món quà nhỏ. Cuộc sống công sở như chiến trường, cô nhất định phải lợi dụng tính cẩn thận tỉ mỉ của mình nắm chắc mọi yếu tố có thể giúp sự nghiệp thăng tiến.
Nhóm của bọn họ, tính cả Vân Nhiêu thì có năm người, hai đồng nghiệp hiện đang đi công tác vậy nên hôm nay cạnh tranh trong cuộc phỏng vấn lần này với Vân Nhiêu chỉ có Thôi Dĩ Hà và người thanh niên nói chuyện với cô lúc này là Hoàng Huy.
Hai người này đều có trình độ và kinh nghiệm cao hơn cô, nhưng như thế không có nghĩa là cô không còn cơ hội.
Cô mới từ Italy trở về, phát âm rất tự nhiên, hơn nữa chủ đề hội nghị lần này có liên quan đến ẩm thực, Vân gia kinh doanh nhà hàng đó vậy nên cô cũng có chút ít kiến thức liên quan.
Trước khi bắt đầu phỏng vấn, Vân Nhiêu tiện tay mở cuộc trò chuyện đang sôi nổi của group fan Cận Trạch.
Số hiệu trong group của cô là 018.
Lúc mới vào group, Vân Nhiêu hăng hái, thề phải vì Cận Trạch cày cuốc tăng số liệu thống kê. Đáng tiếc, đoàn đội của Cận Trạch không muốn anh làm diễn viên lưu lượng, thêm việc độ nhận diện trong nước của anh khá cao vậy nên việc tăng số liệu cũng không quá áp lực. Group cô tham gia hai năm nay như ở ẩn toàn tán gẫu chuyện bát quái.
Nhưng mấy phút trước, một thành viên trong group đưa tin về lịch trình của Cận Trạch. Vân Nhiêu cũng có nghe nói sắp tới anh sẽ quay quảng cáo tại Milan của Italy, hình như vào tầm trung tuần tháng ba, nếu như Vân Nhiêu có thể nắm được cơ hội lần này, thì thời điểm đi công tác cũng tầm đó, địa điểm là tại Rome cách Milan một giờ bay.
Tốt lắm.
Vân Nhiêu cảm giác tâm hồn mình đang bùng cháy. Hai trong một, động lực nhân đôi, vừa kiếm tiền vừa theo đuổi thần tượng, tinh thần chiến đấu của cô đột nhiên tăng vọt.
Buổi tối sau khi kết thúc cuộc phỏng vấn, trưởng nhóm Lê Húc có gửi email công bố thành viên được hội nghị chọn, khi Vân Nhiêu thấy tên của mình thì sung sướng phát điên ôm chầm lấy Lê Lê đang ngồi bên cạnh.
Hai người họ đang làm ổ trên ghế sô pha ở phòng khách nhà Vân Nhiêu, Lê Lê mở chai rượu vang cụng ly ăn mừng cùng cô.
“Mày đến Thân thành làm việc quá hợp lý, chờ đại tiên từ Châu Âu trở về, chúng ta ba người lại như hồi trung học, ngày ngày tụ họp.”
Vân Nhiêu ôm cánh tay của Lê Lê, mắt lộ ý cười:” Phú bà hãy dẫn tao theo.”
“Đương nhiên rồi, có chuyện gì tốt người đầu tiên tao nhớ đến sẽ là mày.” Lê Lê siết chặt bàn tay như cục gôm của Vân Nhiêu, chợt nhớ đến điều gì đó,”À ngày hôm qua lúc ăn cơm tối, tao có nghe mẹ tao kể, hai tiểu khu đã hoàn thành giai đoạn hai, diện tích lớn nhất khu biệt thự nhà tao đã có người mua.”
“Rồi sao?”
Lê Lê nháy mắt với cô:” Nghe nói là Cận Trạch mua, thần tượng của mày tiền bối Cận Trạch đó.”
Vân Nhiêu sau khi nghe xong, đầu tiên mắt kinh ngạc trợn to, sau đó mím môi, vẻ mặt dần nghiêm túc:
“Mày phải đảm bảo không được nói cho người khác biết đấy!”
“Dĩ nhiên sẽ không, anh ấy dù gì cũng là tiền bối của tao mà, tao chỉ nói cho mày biết thôi. Huống chi tiểu khu nhà tao an ninh nghiêm ngặt, sesangfan không thể tiếp cận, nhưng tao có thể mang mày vào.”
Vân Nhiêu lắc đầu:” Tao cũng không phải sesang fan.”
Lê Lê:” Nhưng mày là đàn em của anh ấy, không phải đợt trước mày còn thêm Wechat anh ấy à? Mày có thể thông báo cho anh ấy một tiếng, nói “Tiền bối, em đến nhà bạn thân ở lại hai ngày, nếu vô tình gặp được anh, anh đừng hiểu lầm nha”‘
Vân Nhiêu cười như điên:” Tao có bị làm sao đâu? Tự dưng nói chuyện vớ vẩn như thế với anh ấy.”
“Thế mày nói chuyện gì với anh ấy?”
Vân Nhiêu bĩu môi nói:” Không nói chuyện. Anh ấy bận rộn như vậy, tao không tiện quấy rầy.”
Lê Lê bóp cái mặt trắng trẻo của cô:” Nhẫn nhịn như vậy sao? Kỳ lạ, thật không hiểu nổi vì sao hôm kỷ niệm trường mày có thể nghĩ ra chuyện Cận Trạch đập vỡ đầu…”
“A a a! Đừng nói nữa! Xin mày đấy!” Năm chữ kia thành kẻ thù suốt đời của Vân Nhiêu, chỉ cần nghe thấy liền nổi da gà, ngón chân tự động cào xuống đất.
“Rồi rồi rồi, tao không nói nữa.” Lê Lê cười nghiêng ngả, “May là hotsearch nhanh chóng chìm xuống, tao vốn nghĩ nó phải treo thêm hai ngày nữa cơ.”
Thật may lời này do Lê Lê nói ra chứ không phải phát ra từ miệng Ôn đại tiên.
Vân Nhiêu nhặt một viên ô mai trên bàn, khuôn mặt đáng sợ, dùng sức nhét nó vào trong miệng Lê Lê:
“Tất cả là do ông trời phù hộ, phủi phui cái miệng mày.”-Ngày mùng 10 tháng 3, Vân Nhiêu theo đoàn lên đường đến Rome, Italy.
Sau khi hạ cánh nghỉ ngơi nửa ngày, vào ngày 11 tháng 3, hội nghị chính thức bắt đầu.
Trước cuộc họp, khách hàng cố ý động viên để cô không quá lo lắng, nhưng không ngờ tới cuộc họp, Vân Nhiêu thể hiện cực kỳ tốt, trình độ phiên dịch cao, giọng điệu biểu cảm điểm tĩnh tự nhiên, toàn bộ quá trình hầu như không để sai sót, dành được sự khen ngợi của cả hai bên.
“Cô ấy thật sự vừa mới tốt nghiệp?” Trưởng nhóm khách hàng hỏi thư ký bên cạnh.
Thư ký:” Đúng vậy, năm ngoái vừa mới tốt nghiệp.”
“Tôi đoán ở trường hoạt động rất phong phú, vì có thể thấy cô ấy hoàn toàn không mất bình tĩnh trước đám đông.” Trưởng nhóm nhướn mi, trong mắt ngập tràn ý khen ngợi, dặn dò thư ký,” Chút nữa lấy tiền riêng của tôi thưởng thêm cho cô ấy.”
Khi ăn cùng cả đoàn vào buổi tối, Vân Nhiêu xin phép muốn ở lại Italy thêm một ngày, không thể cùng mọi người về nước
Ai cũng hỏi cô có phải ở lại Rome tụ họp với các sinh viên mới tốt nghiệp khác không. Vân Nhiêu hàm hồ gật đầu.
Tiếp đó cô lập tức đặt vé máy bay qua Milan.
Ngày 12 tháng 3, tại đường phố Milan.
Thương hiệu xa xỉ bậc nhất của Italy cực kỳ khắt khe về mặt tiếp thị và quảng bá. Từ sáu giờ sáng, phải mất gần năm giờ đồng hồ mới quay xong mấy chục giây quảng cáo.
Khi kết thúc, khu phố vốn dĩ vắng lặng bởi vì một minh tinh Trung Quốc mà trở nên đông đúc náo nhiệt không chịu nổi.
Được bảo vệ bởi đoàn trợ lý và vệ sĩ, Cận Trạch an toàn trở lại khách sạn, thay quần áo và nằm nghỉ ngơi trên ghế sô pha.
Nằm xuống hơn mười phút vẫn không ngủ được, anh ngồi dậy, thấy ở góc bàn có một chồng thư của người hâm mộ mà người trợ lý đã soạn giúp anh trên đường từ địa điểm quay về đây.
Trợ lý Lạc Ngôn nghỉ cùng phòng với anh, bây giờ đã về phòng riêng, cửa đóng chặt.
Giữa lúc nhàm chán, Cận Trạch cầm lấy một phong thư bất kỳ, nghiêm túc đọc kỹ từng chút một. Hầu hết các lá thư đều tiếng Trung, một sô ít viết bằng tiếng Anh, vì anh chỉ có thể đọc hai loại ngôn ngữ đó.
Một số bày tỏ tình yêu mãnh liệt, một số tinh tế như tản văn nhưng tất cả đều rất cảm động.
Lật đến một bưu thiếp tiếng Ý, Cận Trạch không thể hiểu được, nhưng chữ viết cực kỳ đẹp, nhìn rất quen mắt, đang chuẩn bị gập lại, Cận Trạch đột nhiên chú ý đến ký hiệu ở góc dưới bên trái bức thư.
Đại học Rome
Sau đó anh thấy dòng ký tên ở cuối bức thư, một chữ R viết hoa duyên dáng thanh lịch, đẹp tựa như bức hoạ.
Trợ lý Lạc Ngôn đã xử lý xong vấn đề cá nhân từ phòng ngủ quay ra.
Cận Trạch gọi anh ấy:” Lạc Ngôn, giúp tôi liên lạc với phiên dịch viên vừa đi cùng.”
Lạc Ngôn dừng bước, lấy điện thoại chuẩn bị gửi tin nhắn:
“Anh ấy bây giờ chắc đang trên đường về nhà, anh có chuyện gì gấp sao?”
Cận Trạch nâng đôi mắt màu hổ phách nhìn lên, quai hàm bạnh ra, đầu ngón tay lướt qua góc bưu thiếp:
“Gấp, anh gọi điện đi.”