Tiếng chuông báo thức dồn dập phá tan giấc mộng.
Vân Nhiêu mở mắt ra việc đầu tiên là vơ lấy điện thoại xem bây giờ là mấy giờ.
5h05 AM, vẫn kịp chuyến bay.
Cô ngồi dậy lấy mu bàn tay chạm nhẹ vào má, nóng bừng.
Tiếng tim đập thình thịnh như tàu hỏa chạy qua đường ray, bang bang bang, không theo quy luật bình thường một chút nào.
Cô rất ít khi mơ thấy những ký ức thời trung học. Câu chuyện cách đâu quá lâu, hồi ức như trang giấy ố vàng chữ viết và bức tranh cũng đều nhạt nhòa theo thời gian.
Vậy mà hôm nay giấc mộng này lại chân thực đến vậy tưởng chừng như lôi cô lại với thuở đầu biết yêu mà cô đã vất vả mãi mới thoát ra được.
Vân Nhiêu không vui vẻ lắm. Hôm qua cô vừa gặp lại Cận Trạch, người ta bây giờ còn đang ở ngay phòng bên cạnh. Anh chăm sóc cô như em gái cho dù là quá khứ hay hiện tại, ở trong hiện thực hay cơn mơ.
Vậy mà cô lại để chất dopamine hoành hành ngang ngược tạo nên giấc mơ đó.
Vân Nhiêu từ trên giường nhảy xuống, mở toang rèm cửa phòng khách sạn.
Bầu trời vẫn đen kịt, phía xa xa đường chân trời lóe lên vài vòng sáng màu bạc, rực rỡ nhưng vẫn còn mỏng manh.
Cô gái bên cửa sổ hít một hơi thật sâu. Cô thích phóng tầm mắt ra xa ngắm nhìn thế giới,để cảm nhận rõ ràng sự tương phản rộng lớn và nhỏ bé. Càng hiểu hơn tầm quan trọng của bạn thân rồi dễ dàng xua tan những xúc động khó hiểu đang quấy nhiều trong đầu.
Cô dường như cảm thấy cơ thể đang từ từ chuyển hóa dopamine và adrenalin, dần dần trở lại trạng thái bình thường.
Chỉ mất mười lăm phút Vân Nhiêu đã hoàn tất các thủ tục cá nhân sau đó mặc bộ đồ đơn giản mang theo toàn bộ hành lý rời khỏi phòng.
Cô ngập ngừng đứng trước phòng Cận Trạch, do dự gửi tin nhắn:
<Chúc tiền bối buổi sáng tốt lành~ em về nước trước đây, anh ở lại nghỉ ngơi thật tốt nhé>
Gửi tin xong, cô nhét điện thoại di động vào túi rồi kéo hành lý đi vào thang máy, đột nhiên trong túi kêu “Ting”
Cận Trạch:<Chào buổi sáng>
Vân Nhiêu cực kỳ kinh ngạc:<Tiền bối đã dậy rồi?>
Cận Trạch:<Ừ, bị lệch múi giờ>
Cận Trạch:<Tài xế đang đợi em dưới cửa khách sạn, biển số xe là ** ****>
Thang máy đi từ tầng 22 xuống rất nhanh, bảng điều khiển trên đầu tỏa ra ánh sáng vàng ấm.
Hai tay Vân Nhiêu nắm chặt điện thoại rất lâu không biết nên trả lời lại như thế nào.
Nói thật nếu Vân Thâm ân cần bằng một nửa Cận Trạch thì có lẽ trong cuộc đời ngắn ngủi của Vân Nhiêu đã không tốn hết nửa quãng thời gian thanh xuân đẹp đẽ chỉ để cầu khẩn trời cao hãy cho cô đầu thai lại một lần nữa.
Trong bụng cô có hàng vạn lời muốn nói nhưng sau cùng chỉ gói gọn trong một câu:
<Vâng, cảm ơn tiền bối (meme đáng yêu)>
Cân Trạch không đáp lại.
Vừa bước ra khỏi khách sạn Vân Nhiêu liền nhìn thấy chiếc taxi.
Tài xế là người Trung Quốc không chỉ cận thận xuống xe giúp cô chuyển hành lý vào cốp mà còn tốt bụng chuẩn bị cả đồ ăn sáng cho cô.
Trái tim Vân Nhiêu ấm dần, dọc đường đi cô liên tục trò chuyện với tài xế về những trải nghiệm ở nước ngoài.
Người tài xế thấy Vân Nhiêu hiền lành nói chuyện cũng hòa nhã niềm nở, rốt cuộc không nhịn được bèn hỏi một vấn đề thắc mắc nãy giờ:
“Cô Vân, cô và người đó, à Cận tiên sinh là bạn bè sao?”
Hai chữ “bạn bè”, anh ấy ngập ngừng thận trọng hỏi.
Vân Nhiêu đầu tiên đáp “Ừ” ngay sau đó cô thấy không thích hợp lắm vội vàng bổ sung thêm:
“Tôi là em gái của bạn thân anh ấy, anh ấy chăm sóc tôi rất chu đáo.”
Đâu chỉ chăm sóc chu đáo. Ngoài việc chuẩn bị xe đưa đón còn sai người sáng sớm mua đồ ăn tới, còn thuận tiện dặn dò đừng để đồ ăn bị nguội. Trong khi đây là Italy, nhịp sống chậm, 10h sáng không phải hàng ăn nào cũng mở cửa, đúng là làm khó tên nhãi đi mua đồ rồi.
Người tài xế nhẹ gật đầu dường như cảm thấy dò xét đời tư của đại minh tinh chả phải là việc gì hay ho, cuối cùng cũng không hỏi thêm.
Vân Nhiêu cúi đầu cắn một miếng bánh mì phô mai thịt hun khói. Mềm xốp nhưng hơi mặn uống cùng ngụm sữa bò nóng hương vị lại cân bằng, vừa miệng.
Cô bỗng nghĩ thầm—
Mình cũng muốn trở thành một fan em gái vô tư lắm chứ bộ.
Nhưng nếu anh ấy nguyện ý bỏ chữ fan kia đi thì càng tốt.Vé máy bay về nước của Cận Trạch dự kiến sẽ cất cánh vào 4 giờ chiều tính theo giờ địa phương.
Đêm qua anh cùng Nhạc Ngôn tham dự bữa tiệc đến tận đêm khuya mới lâu xe về đến khách sạn.
5 giờ sáng lúc Vân Nhiêu rời đi, anh không phải vừa tỉnh mà căn bản chưa ngủ. 7 giờ sáng nằm xuống nghỉ ngơi một lát đến gần trưa liền tỉnh.
Hiện giờ ở Trung Quốc đang là buổi chiều, anh Hoa mở cuộc họp video. Cận Trạch, Nhạc Ngôn và những người khác trong đoàn đội tập hợp lại bàn bạc về việc lựa chọn kịch bản tiếp theo, cũng như mấy hợp đồng có liên quan.
Cuộc họp diễn ra chỉ trong nửa giờ, Nhạc Ngôn để ý thấy quầng mắt thâm đen của Cận Trạch lại khuyên anh về giường nghỉ thêm.
Cận Trạch đồng ý nghe theo nhưng vừa về đến phòng, anh lại ngồi ở đầu giường tay bấm điện thoại lướt lướt.
Group chat của hội cùng phòng ký túc xá gửi một lời mời game.
Trì Tuấn:<Các anh em, tôi lại bị bạn gái đuổi ra ngoài phòng khách ngủ rồi.>
Trì Tuấn:<Máy tính ở trong phòng nên không chơi game PC được, ai có hai nick không?>
Trì Tuấn:<@Vân Thâm, dẫn tao đi rừng đi, lâu rồi không thấy mày online?>
Vân Thâm:<Dạo trước hơi bận.>
Vân Thâm:< Đăng nhập đi>
…
Cận Trạch:< Còn thiếu người không?>
Vân Thâm dụi mắt rồi nhìn lại vào màn hình di động.
Ơ, thế mà không phải ảo giác.
Trì Tuấn so với Vân Thâm còn kích động hơn, lập tức gửi yêu cầu call vào nhóm:
“Lão Cận! Tao nhớ mày lắm!”
Cận Trạch khẽ cười, giọng điệu lười biếng che đậy sự mệt mỏi nói:
“Em cấp thấp các anh dẫn em theo với.”
Vân Thâm rùng mình nổi cả da gà:” Có thể dẫn mày theo,nhưng đừng diễn nữa.”
Cận Trạch: “Được rồi.”
Đăng nhập xong, bọn họ phát hiện nick của Cận Trạch cấp vàng, không thể gọi là thấp bình thường.
Vân Thâm là có tiếng là người không kiên nhẫn, nếu nay không phải là vua màn ảnh thần long thấy đầu không thấy đuôi Cận Trạch, anh chỉ cần nhìn qua cấp bậc đã có thể Say goodbye rồi.
Ba người tổ đội tạo trận, hai vương giả dẫn một vàng, cấp bậc chênh lệch khá nhiều nên mấy phút mới ghép đội đầy đủ.
Trì Tuấn: “Không chơi xếp hạng nên anh Vân ơi nhường em đi rừng đi, em muốn thử tướng.”
Vân Thâm: “Được.”
Cận Trạch không có nhiều tướng vì vậy anh chọn Tào Tháo đi đường trên, Vân Thâm pick Chu Du đi đường giữa, còn Trì Tuấn kêu thử tướng đúng là thử thật, pick Điêu Thuyền đi rừng.
Trò chơi bắt đầu chưa đến năm phút, Vân Thâm ở đường giữa đã tàn nhẫn khiến pháp sư đội bạn lên bảng đếm số hai lần.
Cận Trạch ở đường trên rảnh đến mức đá chân ngoại trừ đánh lính kiếm vàng thì thời gian còn lại dùng đi dạo ở hai khu vực rừng.
Đang đi, anh bỗng nhiên lên tiếng gọi:
“Lão Vân.”
Vân Thâm: “anh Trạch có gì căn dặn?”
Cận Trạch giãn mày, giọng điệu nhàn nhạt như thuận miệng nói:
“Em gái Vân Nhiêu với Tần Chiếu giờ còn bên nhau không?”
Vân Thâm hơi ngạc nhiên:” Mày nói em rể Tần à? Mày còn nhớ kỹ nó?”
Em rể Tần. Khuôn mặt Cận Trạch cứng đờ:
“Không tại dạo gần đây vừa add Wechat của Vân Nhiêu nên tiện thể hỏi vậy thôi.”
Vân Nhiêu thở dài:” Tan rồi. Em rể Tần giờ đã có bạn gái mới.”
Không tệ. Rất lâu mới nghe được tin tức thú vị như vậy.
“Chia tay lúc nào?” Anh lại hỏi.
“Không biết, chắc lâu rồi. Vân Nhiêu ít khi kể chuyện yêu đường với người nhà.”
Cận Trạch cụp mắt, lặng lẽ chạy về phía khu vực nhà mình, đánh chim nhỏ của Trì Tuấn.
Lúc mới quen Vân Nhiêu, Cận Trạch cũng biết cô và tên nhãi họ Tần là thanh mai trúc mã, quan hệ còn thân hơn cả anh trai ruột.
Nửa năm trước khi lên lớp mười hai, Vân Thâm thỉnh thoảng lải nhải bên tai anh:”Em rể Tần rất có năng lực nha, mời khách ăn cơm cũng thật hào phóng.”
Cận Trạch đối với những lời này chỉ khịt mũi coi thường.
Năm mười tám tuổi anh nhiều lần tưởng tượng, nếu như không đi du học thì anh chẳng cần quan tâm Tần Chiếu hay Tần Thuỷ Hoàng, chỉ cần bọn họ chưa kết hôn thì anh sẽ luôn có cơ hội.
Mà kể cả kết hôn rồi, cũng có thể ly hôn mà.
Về sau lại nghĩ việc du học cũng không cản được anh, mỗi ngày điên cuồng lên kế hoạch giữ liên lạc sau khi sáng đó rồi lại tính xem bao lâu thì nên về gặp một lần.
Kết quả là người còn chưa kịp theo đuổi thì sự kiện đó xảy ra.
Mười tám năm tự tin, phách lối, bạo dạn lập tức mất sạch. Tốt nghiệp cấp ba xong, anh như con chó rơi xuống nước cụp đuôi ra nước ngoài.
…
“Lão Cận, sao mày cứ bị kẹt trong tường thế?”
Trì Tuấn điều khiển tướng pháp sư diêm dúa bay lòng vòng bên cạnh anh,
“Mạng ở nhà kém thế à?”
Cận Trạch ho khan, từ bức tường đi ra:” Tao đang ở nước ngoài nên ping hơi cao.” Anh lại vòng về đường trên ăn một đợt lính. Trong lúc mở combat đơn, Vân Thâm bất hạnh bị trụ địch tiễn về nhà. Hai tay anh rảnh rang, nghĩ đến một chuyện liền cười hì hì nói:
“Trạch bảo bối, em gái tao hôm qua có kể cho tao, nó ra nước ngoài phiên dịch được thưởng tận hai vạn tệ. Bỏ ra bốn ngàn tệ mua quà sinh nhật cho tao đấy. Chậc, tao cảm động suýt khóc.”
Cận Trạch: “À há”
Vân Nhiêu tiếp tục: “Nó còn nói, đồ đó là mày đại diện quảng cáo, còn khen tao nếu đeo lên có khi mẹ cũng phải khen tao đẹp trai hơn mày ấy.”
Cận Trạch:”Ha Ha” Mày cứ thả rắm tiếp đi. Chờ đánh xong trận này, tao sẽ ngay lập tức lên Weibo đăng bài, tiễn quà tặng sinh nhật mày về Tây Thiên luôn.
Tướng Chu Du rất hao mana, sau khi Vân Thâm hồi sinh chơi chưa được bao lâu thanh mana trên đầu đã cạn kiệt.
Anh tìm Trì Tuấn lèo nhèo đòi mãi mới xin được một cái bùa xanh.
Trì Tuấn lười biếng đánh giúp còn Vân Thâm điều khiển Chu Du hết mana chạy nhích dần vào khu đất trống A.
Nhân viên dạo phố chuyên nghiệp Cận Trạch từ bên cạnh chạy qua, Vân Thâm vừa kinh vừa sợ nói:
“Tránh xa tao ra, đừng cướp bùa xanh của tao.”
Bùa xanh. Cận Trạch cười khẩy. Hơi hứng thú rồi đấy.
Đang lúc Chu Du khổ sở nhọc nhằn đánh quái xanh chỉ còn một giọt máu thì chàng thanh niên họ Tào chuyên đi dạo trong rừng đột nhiên cách một bức tường thi triển hai kỹ năng Gươm hách và Thiên hạ, nhẹ ngàng cướp đi bùa xanh của Chu Du.
Vân Thâm tức điên:” Tào tặc! Mối thù đoạt vợ không đội trời chung!”
Cận Trạch ân cần hỏi thăm:” Đoạt vợ, vợ mày ở chỗ nào?”
Vân Thâm:”Bùa xanh chính là vợ tao.”
“Không liên quan.”
Cận Trạch dựa người vào đầu giường, hai chân duỗi thẳng thoải mái bắt chéo vào nhau. Anh đột nhiên cong môi, giọng điệu hờ hững:
“Không có vợ thay cái khác cũng được.”
Chí ít phải là họ hàng gần để cho anh cướp. Chẳng hạn như em gái, cũng không tệ lắm.
Một ván trò chơi mất gần hai mươi phút, Cận Trạch bị ăn hành đến mức anh cũng phải sợ, endgame chủ động out khỏi phòng.
Bây giờ tâm trạng anh thoải mái hơn nhiều rồi, ít nhất có cảm giác buồn ngủ.
Đầu vừa đặt lên gối thì chuông điện thoại reo lên.
Liên lạc vào số điện thoại cá nhân của anh đều là bạn tốt hoặc người thân thiết nên anh cũng không chú ý tên hiển thị trên màn hình, tiện tay gạt phím nghe
“Alo?” Giọng anh khàn đi vì buồn ngủ.
“Tiểu Trạch, là cha.”Đầu bên kia truyền đến một giọng đàn ông già dặn, “Nghe nói con đang ở Italy?”
Cận Trạch bóp bóp ấn đường:” Ừm”
Người đàn ông cũng nghe được giọng điệu lạnh lùng của anh, ngữ khí càng thêm hoà ái:
“Cha lên Wechat hỏi Khải Hoa, nó nói tháng năm này con được nghỉ một tuần, có muốn về nhà mấy hôm không?”
Nhà?
Cái ở bên Mỹ kia, cũng coi là nhà sao?
Cận Trạch ngay cả ngồi cũng cần,rũ bỏ hết mệt mỏi,nghiêm túc nói một câu lạnh băng:
“Cha, ngày giỗ của mẹ cũng vào tháng năm, cha còn nhớ không đấy?”
Đầu bên kia rơi vào im lặng.
Cận Trạch cười nhạt nhẽo:
“Biết rồi, cha trí nhớ không tốt. Nếu không sao năm đó ngay cả chuyện mẹ con sắp chết cũng quên nói cho con.”
Sau khi tắt máy, Cận Trạch nằm thẳng trên giường đầu đau như muốn nứt ra.
Anh không biết Cận Thành nghĩ gì lại có tâm trạng gọi anh qua Mỹ.
Anh không về, cũng không muốn về. Chắc có lẽ là ý của ông bà nội?
Những chuyện trong quá khứ, ông bà cụ đều vô tội.
Anh rõ ràng đang mệt mỏi đến cực điểm nhưng chỉ vì đau đầu mà không thể tĩnh tâm nổi.
Lúc cầm điện thoại nhìn đồng hồ,trên màn hình liền hiện ra thông báo của Wechat. Không ngờ là Vân Nhiêu gửi tin tới.
<hình ảnh>
<Tiền bối, em ở sân bay Phần Lan cũng thấy áp phích quảng cáo của anh này!>
Cận Trạch chống người ngồi dậy lại dựa vào đầu giường.
Vân Nhiêu:< A, quên kể với anh, em phải quá cảnh tại Helsinki>
Cận Trạch đột nhiên buồn cười:< Sao không mua vé bay thẳng?>
Van Nhiêu hai phút sau mới đáp lại:<Vé quá cảnh rẻ hơn mà…>
Nếu như Cận Trạch nhớ không nhầm, Vân gia hiện giờ không thiếu tiền.
Giàu rồi mà cũng tiếc tiền chiều chuộng con gái sao?
Anh đem chăn kéo lên bụng, cầm điện thoại, chắc do thần chí không tỉnh táo nên anh bất ngờ nhắn một câu không chút làm màu:
<Vân Nhiêu, cha anh muốn tháng năm này anh về Mỹ vài ngày, em nói anh nên đi không?>
Sân bay người người nhốn nháo qua lại, Vân Nhiêu ngồi trên chiếc valy của mình nhìn chằm chằm vào hàng chữ này rất nhiều lần.
Cô vô thức nghĩ, đương nhiên là nên đi.
Nhưng cô đọc lại câu nói kia một lần nữa, khó có thể diễn tả bằng lời. Cô cảm thấy từng câu từng từ của Cận Trạch đều mang ý kháng cự. Vậy nên cô thay đổi chủ ý nhắn.
Vân Nhiêu:< Đừng đi>
Gửi tin đi chưa đến nửa phút, điện thoại di động của cô vang lên kèm theo một cơn rung thật dài, suýt chút nữa rơi khỏi tay cô.
Cận Trạch vậy mà trực tiếp gọi điện thoại đến.
“Vì sao?” Anh hỏi thẳng, giọng nói như ủ men rượu
“Em không muốn anh đi sao?”
Nghe giọng nói của anh, Vân Nhiêu trong một khắc như bị nhuộm đỏ.
Cô dùng cả hai bàn tay giữ điện thoại, giọng nói nhẹ nhàng như sương mù mùa xuân, giữa tiếng ồn ào ở sân bay lại càng thêm mơ hồ.
Cô nói—
“Đúng vậy.”