Edit+beta: LQNN203Đầu Cao Gia Tiện "ong" một tiếng, toàn bộ khuôn mặt của cô đột nhiên đỏ lên.
Mặc dù anh thường nói chuyện với cô như đang chơi chữ, nhưng thực ra cô lại hiểu hết những câu nói chết tiệt đó.
Lúc này cô mới vô thức cúi đầu nhìn đường viền cổ váy nhỏ bên trong, tuy rằng không quá thấp, nhưng nếu nhìn từ trên xuống dưới, vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy vòng cung trắng như tuyết.
Không có gì lạ khi trong quán bar vừa rồi, anh cố gắng cởi áo khoác bắt cô mặc vào.
Cô đoán ra được mọi chuyện, lập tức nghiến răng quấn áo khoác của anh chặt hơn một chút, cho đến khi từ cổ xuống dưới không để lộ ra kẽ hở nào, rồi tròn xoe mắt nhìn anh: "Chúc Trầm Ngâm, có ai từng nói anh giở trò lưu manh vô cùng thành thạo chưa!?"
Trong chốc lát xuân dược, trong chốc lát đổ mồ hôi.
Không lường trước được.
Chúc Trầm Ngâm: "Trước kia không có."
Ngừng một chút, anh mới chậm rãi nói thêm: "Nhưng hôm nay thì có."
Ý anh là, cô là người đầu tiên nói anh giở trò lưu manh.
Nói cách khác, trước đây anh chưa từng thân thiết với bất kỳ người phụ nữ nào như vậy, sẽ nói với đối phương lời nói như thế này sao?
Cao Gia Tiện càng nghĩ đến đây, sắc mặt càng nóng, vì vậy quay mặt hẳn về hướng cửa sổ xe.
Cô cũng càng ngày càng phát hiện ra tài hùng biện của mình, thứ mà cô luôn tự hào, đã bắt đầu bị anh triệt tiêu khi ở với anh!
Là một nhà ngoại giao chuyên nghiệp, cô rất không hài lòng với việc mình bị trù dập vì nói chuyện.
Người này thật là vừa chó vừađen đủi, cô nên bớt nói chuyện với anh thì hơn!
Chỉ là, ngay cả khi cô không nói chuyện với anh, mùi hương từ quần áo của anh vẫn phả vào hơi thở của cô - cứ như thể anh đang ôm cô vậy.
Vì vậy, chiếc áo khoác này cô cởi không được, không cởi cũng không được, khiến cô như ngồi trên kim châm trong suốt mười phút lái xe.
Điều cô không nhìn thấy là khóe miệng của Chúc Trầm Ngâm hơi cong lên, toàn bộ quá trình đều không hạ xuống.
Về đến nhà, Cao Gia Tiện lập tức cởi chiếc áo khoác đang mặc đưa lại cho anh.
Có thể là do cô mặc đã lâu, ngay cả khi cởi ra, cô dường như cũng ngửi thấy mùi thơm từ quần áo của anh khiến cô khó chịu.
"Em xin lỗi vì đã suýt đánh thuốc ngủ anh tối nay, cũng cảm ơn anh đã đưa em đến đó."
Sau đó đứng ở phòng khách, cô cố nặn hai câu này ra khỏi miệng, xoay người trở về phòng.
"Chờ một chút." Anh nhẹ giọng mở miệng sau lưng cô.
Cao Gia Tiện khó chịu quay lại: "Gì ạ?"
Anh nhất thời không nói, chỉ nhẹ nhàng đưa tay ra cho cô.
Cô nhìn bàn tay trắng trẻo xinh đẹp, khớp xương rõ ràng của anh, khẽ nuốt nước bọt.
Sau một lúc, cô nói với một giọng rất căng thẳng: "Anh muốn tống tiền em?"
"Chúc Trầm Ngâm, dù gì thì chúng ta trên danh nghĩa cũng là vợ chồng, mong anh chừa chút tình cảm nào đó. Em không có tiền, cũng không muốn chết."
Chúc Trầm Ngâm: "...?"
Mạch não của cô gái này thực sự rất tuyệt vời.
Chúc Trầm Ngâm cảm thấy dòng logic của anh thực sự không hoạt động trước cô gái này, khiến anh không nói nên lời được.
Anh một chút biện pháp với cô đều không có.
Anh nhất thời chống lại dục vọng được cô làm cho vui vẻ, sau một hồi im lặng, anh bình tĩnh nói: "Anh không muốn tiền của em, cũng không muốn tính mạng của em."
Vẻ mặt của Cao Gia Tiện vẫn rất cảnh giác: "Vậy anh muốn thế nào? Định đưa em đến đồn cảnh sát tự thú?"
"Chúc Trầm Ngâm, mặc dù lẽ ra em không nên cho anh uống thuốc, nhưng không phải em đã kịp thời ngăn anh uống rồi sao, vậy nên em vẫn có cơ hội cải tạo không?" Khi nói vẻ mặt cô trở nên vô cùng đau khổ, "Ai cũng xứng đáng có cơ hội được tha thứ, sinh ra là người ai mà không mắc sai lầm?"
Anh xoay người treo áo khoác lên mắc áo bên cạnh, nhưng cuối cùng cũng không kìm được nữa, quay đầu cười nhẹ một tiếng.
Thực sự đã bắt đầu diễn, diễn một cách nghiêm túc.
Sau đó dưới cái nhìn chằm chằm của cô, anh chậm rãi đi về phía cô, nhìn cô dưới ánh đèn ấm áp: "Vì em cảm thấy có lỗi với anh, có phải nên nhận lỗi không?"
Cao Gia Tiện nhìn chằm chằm vào anh một cách đề phòng: "Nhận lỗi kiểu gì?"
Anh bình tĩnh nói: "Thuốc."
Cô giật mình, mất vài giây sau cô mới nhận ra, nhận lỗi mà anh nói là bảo cô đưa cho anh thuốc ngủ.
Có ai bắt đền là muốn người ta đưa cho mình thuốc ngủ không??
Dù còn đang bối rối nhưng cô vẫn về phòng ngủ trước, lấy lọ thuốc ngủ ra đưa cho anh.
Anh khép bàn tay cầm lọ thuốc lại, trong mắt hiện lên một tia sáng: "Thật ra em muốn cùng bạn bè đi chơi không cần vất vả như vậy, em đã là người trưởng thành rồi, em có đầy đủ quyền tự do và không cần sự giám hộ của người khác, cũng có ý thức tự bảo vệ mình."
Sau một giây, anh chậm rãi nói thêm: "Hay là nói, trong lòng em, anh là một ác quỷ khủng khiếp không thể giao tiếp?"
Cô nghe xong câu này, khóe miệng giật giật: "Chuyện này không phải vẫn còn trong ấn tượng thuở nhỏ của em sao?"
Khi còn nhỏ, anh là "con nhà người ta" đối với cô, và là tấm gương của cô trong mọi việc mình làm.
Cố Ninh bọn họ thường nhờ anh đến phụ đạo cô làm bài tập về nhà hoặc dạy cô cách đối nhân xử thế, anh giống như nửa gia trưởng vậy, có uy lực áp chế nhất định đối với cô.
Bởi vì Cố Ninh bọn họ cảm thấy rằng những ý tưởng và cách làm của anh là đúng, họ đương nhiên hy vọng rằng cô sẽ noi theo anh.
Chúc Trầm Ngâm sẽ không đến hộp đêm và quán bar chơi, Chúc Trầm Ngâm sẽ không uống rượu và đánh bạc, Chúc Trầm Ngâm sẽ không bị nhiễm tất cả những thói hư tật xấu, Chúc Trầm Ngâm sẽ tự giác và nghiêm khắc, cô nên trở thành như thế này.
Không nói đến quan hệ hôn nhân của bọn họ, anh cũng coi như là chồng của cô, cho nên trong tiềm thức cô nghĩ rằng anh nhất định sẽ phản đối việc cô đi chơi đêm.
Xét cho cùng, trong một nhà, họ không phải là những người hoàn toàn xa lạ, và hành vi của đối phương hoàn toàn không thể không nhìn thấy được.
"Nếu lần sau em muốn đi." Anh nhìn cô, đột nhiên nói nửa thật nửa đùa, "Em có thể dẫn anh đi cùng."
"Khi đến đó, anh vẫn sẽ đợi em như ngày hôm nay."
Cao Gia Tiện nghẹn lời, ngay lập tức đỏ mặt: "Ai muốn đưa anh đến đó chứ!? Em sẽ không đi quẩy nữa, từ giờ trở đi em sẽ không bao giờ đi..."
Nói đùa gì vậy, đưa lão phật gia này đi quẩy, sau đó nhìn anh bị sói đói ăn thịt, nửa giờ sau phải về nhà, cô thỏa mãn sao??
Đôi mắt anh hơi cong lên: "Thật ra, anh quan tâm đến việc em dùng thuốc ngủ cho dễ ngủ hơn là em cùng bạn bè đi bar."
Nghe xong lời này, cô sững sờ một chút, cắn môi nhìn anh: "Tại sao?"
"Vì không có loại thuốc nào một trăm phần trăm không có tác dụng phụ trên thế giới," anh nói, "Nên nếu có thể, hãy dùng càng ít thuốc càng tốt, nó sẽ khiến cơ thể em bị tổn thương. Nếu dì Cố bọn họ biết em đã dùng thuốc để giúp mình ngủ, họ sẽ rất lo lắng."
Trái tim Cao Gia Tiện có chút cứng ngắc, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Anh thực sự quan tâm đến cô ư?
Mặc dù cô đã cố gắng mọi cách để cho anh một cái cớ mà không phải xuất phát từ quan tâm, nhưng cô thấy rằng nếu anh thực sự đang đạo đức giả, thì anh không cần thiết phải tịch thu thuốc ngủ của cô, tùy ý để cô tự sinh tự diệt không phải rồi sao?
Hay là gần đây anh đã bắt đầu rời khỏi giai đoạn trả nợ, đắm chìm trong việc nhập vai "đại ca" khi còn bé, vì tôn trọng tình nghĩa của Cố Ninh bọn họ, dưới một mái nhà nên chăm sóc cô một chút?
Nghĩ đến đây, niềm vui vừa mới bùng lên trong lòng cô phút chốc lại biến mất trên mặt nước phẳng lặng như những tia sáng và gợn sóng.
Cô đã là người trưởng thành, biết rằng không có hy vọng thì sẽ không có thất vọng.
Nhưng ai biết được, người đàn ông trước mặt cô dường như có khả năng đọc được suy nghĩ, cô còn chưa kịp trả lời thì anh đã nói: "Anh lấy thuốc của em không phải là đứng ở góc độ người lớn hơn em mấy tuổi, hay là vì tình nghĩa của dì Cố bọn họ."
Tay cô run run: "... Vậy là?"
Chúc Trầm Ngâm: "Là đứng trên lập trường rằng anh lo lắng cho em hơn bất kỳ ai khác."
Lời vừa dứt, anh hơi cúi người cất lọ thuốc ngủ vào hộp thuốc ở nhà.
Cao Gia Tiện nhìn anh, tim đập thình thịch như sấm. Cô mở miệng, đột nhiên nói: "Chúc Trầm Ngâm, sau này em không ngủ được thì phải làm sao?"
Chúc Trầm Ngâm tiện tay đặt hộp thuốc vào tủ.
"Trước đây em dùng thuốc, cũng sẽ không dùng tùy tiện. Có thể ngủ được em nhất định không dùng thuốc, nhưng có đôi khi em thực sự không thể ngủ được." Cô ngước mắt lên nhìn thẳng vào anh, "Bây giờ anh tịch thu thuốc của em, sau này em không ngủ được chẳng lẽ anh phụ trách?"
Lúc này anh đứng thẳng dậy từ tư thế nửa ngồi xổm, sau đó quay lại nhìn cô.
Mặc dù Cao Gia Tiện có chút lo lắng, nhưng ngoài mặt thì cô vẫn như một con hổ.
Không khí trong phòng khách lúc này phảng phất khó tả, ánh mắt anh lặng lẽ rơi vào trên mặt cô, nhất thời không thể nhận ra được nông sâu.
Không biết đã qua bao lâu, vừa lúc cô còn tưởng rằng anh sẽ không trả lời câu này, cô đột nhiên nghe thấy anh thì thào: "Ừm, anh phụ trách."
Cô chưa kịp nói thì anh đã nói thêm đầy ẩn ý: "Đừng lo, không phải bồi ngủ đâu."
Cao Gia Tiện: "...?"
...
Cao Gia Tiện không quá coi trọng câu "Anh phụ trách" này.
Thành thật mà nói, ngoài việc uống thuốc và bồi ngủ, cô thực sự không nghĩ ra cách nào tốt và nghiêm túc để anh có thể giúp cô chìm vào giấc ngủ.
Sau khi trở về phòng tẩy trang và tắm rửa, cuối cùng cô thoải mái nằm trên giường.
Cô đã ở trong ngôi nhà này nhiều ngày, và cô đã quen với nó. Cô cảm thấy mình đã cải thiện rất nhiều so với tình trạng hồi hộp mới gặp trong hai ngày đầu, chỉ cần nằm thế này thôi cũng khiến người ta uể oải rồi.
Cao Gia Tiện ngáp một cái, vươn tay tắt đèn pha và trùm chăn bông lên.
Một giây tiếp theo, đột nhiên nghe thấy chiếc điện thoại cô vừa đặt trên tủ đầu giường rung lên hai lần.
Sợ giám đốc Lư có thông báo tin tức công việc quan trọng nào đó, cô mở mắt ra, vội vàng sờ điện thoại.
Nhưng khi cô mở nó ra, cô đã choáng váng.
Bởi vì người gửi tin nhắn cho cô lúc này đang ở phòng đối diện với cô lúc này.
Cô mở to mắt không tin, lại nhìn vào màn hình điện thoại của mình dưới ánh đèn ngủ - đúng vậy, đúng là do Chúc Trầm Ngâm gửi, còn là giọng nói.
Một tin nhắn thoại dài 60 giây!
Cơn buồn ngủ trên đầu cô vừa rồi đã biến mất trong tích tắc.
Có chuyện gì anh không thể nói trực tiếp vào ngày mai sao, vì sao phải nói bây giờ? Chuyện này phức tạp như thế nào mà phải gửi giọng nói 60 giây để làm cho rõ ràng?
Cao Gia Tiện trở mình, trong tất cả các loại cảm xúc thấp thỏm, cô mở giọng nói với đôi tay run rẩy.
Đầu tiên chỉ có hai giây im lặng, sau đó một giọng nói trầm thấp, dễ chịu và quen thuộc vang lên trong phòng cô.
"Chú chuột nhỏ và chú cá sấu nhỏ đang ở trên một vùng biển vô tận. Chú chuột nhỏ hỏi chú cá sấu nhỏ rằng nó có gặp ác mộng khi ngủ vào ban đêm không. Chú cá sấu nhỏ nói mình có gặp ác mộng. Trong giấc mơ, nó đã bị mất phương hướng trên biển."
"Chú chuột nhỏ lo lắng nói bây giờ chúng ta mất phương hướng trên biển, cậu không sợ sao?"
"Chú cá sấu nhỏ nói, mình không sợ."
Lúc đầu khi anh nói về những lời này, cô vẫn còn hơi bối rối và không hiểu anh đang làm gì.
Nhưng về sau, nghe đi nghe lại, cô dần dần tỉnh táo lại, dần dần hiểu được ý tứ của anh.
Đây hẳn là một câu chuyện cổ tích gối đầu giường.
Giọng anh từ tính và dễ chịu, được truyền qua sóng vô tuyến của điện thoại di động, không giống như khi giáp mặt, phá lệ trầm thấp và quyến rũ, khiến người ta nhịn không được muốn nghe nhiều hơn.
"Chú chuột nhỏ hỏi, tại sao?"
"Chú cá sấu nhỏ nói vì trong cơn ác mộng mình chỉ có một mình, nhưng giờ mình đã có cậu ở bên, ở bên cậu mình không sợ gì cả, hơn nữa chúng ta có thể ăn pizza, đó là một giấc mơ đẹp trở thành sự thật."
"Vào lúc này, trên biển xuất hiện những bọt nước ùng ục, một con cá voi nhỏ đột nhiên xuất hiện."
"Cá voi nhỏ nói, tôi nghe ai đó nói có bánh pizza. Như vậy đi, tôi sẽ đưa các bạn về nhà, các bạn chỉ cần chia sẻ một miếng bánh pizza với tôi là được."
"Chú cá sấu nhỏ đương nhiên nói đồng ý.". Truyện Đông Phương
Khi câu chuyện nhỏ ấm áp và đáng yêu này kết thúc, trái tim cô mềm đi từng chút một.
Vừa rồi cô vẫn đang tự nhắc nhở bản thân rằng mình đã là người lớn, không nên có những hy vọng vô nghĩa và yêu cầu những thứ xa hoa mà mình không thể có được.
Dù phải thừa nhận rằng sau nhiều năm gặp lại nhau, thái độ của anh đối với cô lúc này thực sự đã lệch khỏi quỹ đạo và khác biệt rất lớn so với trước đây, nhưng cô vẫn không dám nghĩ đến sự siêu việt đó.
Cô không còn là một đứa trẻ, nếu cho hai viên kẹo, cô sẽ cảm thấy đối phương thực sự đối xử tốt với mình, vì vậy cô có thể dựa mình qua hài lòng, không sợ bị tổn thương hay thất vọng.
Nhưng ai ngờ đêm nay anh lại đột nhiên dùng loại chuyện người lớn dỗ dành trẻ con như thế này khiến cô cảm thấy mình chưa lớn, còn có thể dựa dẫm vào người khác.
Sau khi nghe toàn bộ câu truyện ngắn, cô nhìn chằm chằm vào giao diện trò chuyện với anh một lúc, lại bấm vào giọng nói không chút tiền đồ.
Khi cô nghe xong lần thứ hai, cô phát hiện ra rằng anh vừa gửi đến một giọng nói mới dài hơn năm giây.
Lông mi Cao Gia Tiện khẽ run, đưa tay nhẹ nhàng mở ra.
"Anh sẽ phụ trách, về sau mỗi ngày đều như vậy, cho dù em có thể tự mình ngủ được hay không."