Edit+beta: LQNN203Nghe thấy tiếng cô mở cửa, Chúc Trầm Ngâm cũng ngẩng đầu nhìn cô: "Em về rồi."
Cao Gia Tiện đứng bất động ở cửa, dùng hết sức che giấu sự thất vọng và bực bội khi nhìn thấy anh.
Sau đó cô bước vào phòng, đóng cửa và "ừm" có lệ.
"Em ăn tối chưa?" Anh đặt cuốn sách trên tay xuống, đứng dậy khỏi ghế sô pha.
Cao Gia Tiện đặt túi lên tủ, dửng dưng nói: "Em nói không ăn, chẳng lẽ anh định làm cho em sao?"
Chúc Trầm Ngâm sau khi nghe xong, niềm nở đáp: "Em muốn ăn gì?"
Cô giật mình ngước nhìn anh.
Tuy nhiên, thấy vẻ mặt của anh vẫn bình tĩnh như thường, không giống như đang nói đùa chút nào.
Cô im lặng hai giây, sau đó nghiến răng nghiến lợi: "Em muốn ăn mì."
Anh gật đầu, quay người đi vào bếp mà không nói một lời.
Thật ra Cao Gia Tiện chỉ nói bừa, muốn lợi dụng tình hình để tát cho anh một cái, nhưng không ngờ rằng anh lại thực sự nấu bữa tối cho cô.
Thế nào.
Anh nói để cô không nghĩ rằng mọi việc anh làm là trả nợ, nên bây giờ dựng một người chồng tốt thật sự sao?
Cô đứng ở cửa bếp một lúc, xách túi trở lại phòng ngủ với cảm xúc lẫn lộn, cởi áo khoác treo lên, rửa tay rồi nhẹ nhàng đi vào bếp.
Màu sắc trang trí của phòng bếp đơn giản là màu trắng ấm, lúc này đèn được bật sáng, có hơi nước bốc lên từ nồi, cả không gian đều có cảm giác ấm áp và bừng sáng.
Còn Chúc Trầm Ngâm thì đang đứng bếp khéo léo làm mì, cả khuôn mặt điển trai của anh cũng được mạ một lớp ánh sáng dịu dàng.
Cảnh này là cảnh rất bình thường nhưng lại cảm động nhất trên thế giới.
Cô dựa vào tường nhìn chằm chằm cảnh tượng trong phòng bếp qua cánh cửa khép hờ, trong giây lát cảm thấy mơ mơ màng màng.
Có vẻ như kể từ giây phút cô quay lại gặp anh, cô đã phải vật lộn để tồn tại trong thực và mơ.
Chúc Trầm Ngâm gắp mì ra bát, khóe mắt bắt được cô đang nhìn anh chằm chằm.
Sau đó anh tạm thời dừng động tác hai tay, quay đầu nhìn cô.
Trong không gian yên tĩnh, anh nói: "Lập tức xong đây, em vào bàn ăn ngồi một lát đi."
Anh dường như biết cô đang vội, lo lắng cô đói, vì vậy thấp giọng nói thêm một câu "Rất nhanh".
Sau khi nghe lời này, Cao Gia Tiện lập tức thu hồi tầm mắt, xoay người ngay ngắn.
Cô bước lại bàn, hít thở sâu vài hơi.
Cô cảm thấy toàn bộ con người mình trở nên không ổn lắm.
Nói như thế nào nhỉ? Mặc dù cô đã không gặp anh mấy ngày, nhưng một khi gặp lại anh, từng cử động của anh đều có thể khiến cô dâng trào cảm xúc trong lòng.
Cho nên, cô chỉ có thể dựa vào lý trí còn sót lại của mình để kéo bản thân, cảnh báo bản thân - tất cả những điều này, ngay cả khi không phải là bề ngoài, thì nhiều nhất cũng chỉ là vì đạo đức, sự cảm thông. Hành vi xuất phát từ một loạt các cảm xúc trung tính.
Hẳn là... không thể có những yếu tố tình cảm cá nhân khác.
Đối với cô, nên tàn nhẫn vẫn phải tàn nhẫn, nên bỏ thuốc vẫn phải bỏ thuốc.
Cao Gia Tiện rửa sạch não lần nữa, cầm đũa mà Chúc Trầm Ngâm đưa, cảm ơn, cúi đầu bắt đầu ăn mì.
Mặc dù mì chỉ là mì Dương Xuân cực kỳ đơn giản nhưng ăn rất ngon, là loại có hương vị dẻo mà cô thích ăn, không tệ chút nào, lại rất thơm.
Cô đã phát hiện ra gần đây ăn rất nhiều bữa sáng mà anh đã làm.
Anh chàng này nấu ăn rất ngon.
Món ăn từ bậc thầy tối cao so với món ăn cho lợn của cô, đó hoàn toàn là khoảng cách chênh lệch giữa trời và đất.
Chúc Trầm Ngâm rũ mắt xuống nhìn cô ăn bất giác trở nên vui vẻ, trong mắt thoáng hiện một nụ cười, kéo ghế ngồi bên bàn ăn ra, ngồi xuống: "Hôm nay em bận không?"
"Cũng được." Cô cắn mì, lời nói có chút mơ hồ, "Cũng gần giống như khi ở nước ngoài, quen rồi."
Anh dường như không muốn kết thúc cuộc trò chuyện, quan tâm hơn hỏi: "Trước đây em ở nước ngoài, đã làm việc ở bao nhiêu nước rồi?"
Cao Gia Tiện cảm thấy ăn không của người ta, không trả lời nửa câu cũng không lịch sự nên chỉ có thể kiên nhẫn trả lời câu hỏi của anh.
Anh hỏi lại: "Vậy trong số đó em thích quốc gia nào nhất?"
Cô suy nghĩ một lúc: "Em không đặc biệt thích quốc gia nào. Mỗi quốc gia đều có ưu và nhược điểm riêng. Dù ở lâu em cũng không thể thực sự thích một nơi mà không có cảm giác thân thuộc... Nơi em yêu thích nhất chắc chắn là Trung Quốc. Mỗi ngày em ở nước ngoài, em đều nghĩ về Malatang*, tôm hùm đất, lẩu và BBQ, đói đến mức không thể ngủ được."
*Malatang: Tên một món lẩu đường phố phổ biến ở Trung Quốc có nguồn gốc từ Tứ Xuyên.
Chúc Trầm Ngâm nhận thấy chỉ mỗi khi nói về đồ ăn, cô sẽ vô tình bộc lộ tính khí thật và tính cách nghịch ngợm của mình, thay vì bật chế độ chiến đấu mỗi khi gặp anh - dựng gai ốc khắp người và cố tình kéo dãn khoảng cách.
Anh một tay chống cằm, lúc này điềm nhiên hỏi, "Vậy món ăn yêu thích của em là gì?"
Khi nghe đến đây, cô thậm chí không cần nghĩ: "Lẩu, trên đời này ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của lẩu chứ?"
Anh lại hỏi: "Em thích ăn lẩu có nguyên liệu gì?"
Cao Gia Tiện đếm trên đầu ngón tay, không ngừng nói: "Bò viên, sách bò, tôm nõn, xà lách, sủi cảo trứng..."
"Ơ," Cuối cùng, cô mới nhận ra mình có chút quá khích, "Không được, nói thêm nữa bây giờ em ra ngoài ăn lẩu mất."
Hơn nữa, cuối cùng cô cũng thấy cô đang thể hiện sự thả lỏng bất ngờ với anh.
Vì vậy, Cao Gia Tiện ngay lập tức trầm mặt xuống như ảo thuật, cô vùi mình vào những sợi mì cuối cùng trong bát rồi đặt đũa xuống.
Sau đó cô nhìn anh, lấy khăn giấy lau miệng, thản nhiên chuyển chủ đề: "Anh không phải trực ở bệnh viện tối nay sao?"
Chúc Trầm Ngâm vươn tay thu dọn bộ đồ ăn rồi đứng dậy khỏi bàn ăn: "Hiện tại không có kế hoạch đến đó."
... Cứu mạng.
Cô nghe thấy câu trả lời khẳng định trong miệng anh, cảm thấy hơi thở của mình như muốn ngừng lại.
Cô gần như muốn hét vào mặt anh - anh nên đi nhanh đi, bệnh viện và những bệnh nhân cần anh, bác sĩ Chúc à!
Trong khi Chúc Trầm Ngâm đang rửa bát trong bếp, cô quay trở lại phòng ngủ, đi đi lại lại trước tấm gương toàn thân.
Làm sao bây giờ!?
Thấy thời gian thống nhất với Uyển Tinh và những người khác đã sắp đến, cô vẫn ở nhà.
Xem bộ dáng này, đêm nay vị huynh đài này sẽ không ra ngoài, dưới cùng một mái nhà, cô ăn mặc khêu gợi ra cửa, anh nhất định sẽ hỏi. Suy cho cùng, anh đối với cô như một người anh trưởng, cô có linh cảm đến 99%, nếu anh biết chuyện, có lẽ cô sẽ không thể đi được.
Với EQ cao của anh, anh chắc chắn sẽ sử dụng một vài câu nói bâng quơ, chẳng hạn như "Đã trễ thế này con gái ra ngoài không an toàn", "Có quá nhiều người có ý xấu trong quán bar", "Sáng mai em còn phải đi làm" khiến cho cô tự mình lùi bước.
Cao Gia Tiện nghiến răng, sau đó mang túi của mình qua, lấy ra một lọ thuốc ngủ từ trong túi.
Bây giờ hoặc không bao giờ.
Người ở giang hồ, thân bất do kỷ, chính là anh chặn đường trước, trách cô không được!
Tiếng nước trong bếp chưa dứt, cô rón rén ra khỏi phòng ngủ, tựa vào khung cửa như kẻ trộm nhìn quanh vài giây rồi nhanh chóng cầm cốc uống nước của anh trên bàn cà phê vào phòng.
Cô đổ hết nước còn lại trong cốc vào phòng tắm, pha cho anh một cốc sủi.
Nước cam chẳng mấy chốc đã đầy cốc, sau đó cô bắt tay lấy một viên thuốc ngủ từ trong lọ thuốc ra, bẻ đôi, hòa tan vào trong sủi.
Sau khi làm điều này, cô cảm thấy lưng mình ướt đẫm mồ hôi.
Hơn nữa, cô thấy rằng tiếng nước trong bếp đã ngừng lại.
Cao Gia Tiện đưa tay lên lau trán, ném lọ thuốc vào túi xách rồi cầm cốc nước rời khỏi phòng ngủ.
Vừa bước ra khỏi cửa, cô đã nhìn thấy Chúc Trầm Ngâm từ trong bếp đi ra, tay cầm cốc của cô run lên bần bật, nước trong cốc gần như trào ra ngoài.
Chúc Trầm Ngâm đã thu vào trong mắt toàn cảnh những chuyển động hoảng loạn của cô, bình tĩnh theo dõi phần trình diễn tiếp theo của cô.
"Em... pha cho anh một cốc sủi."
Cô ngay lập tức nở một nụ cười chuyên nghiệp, thể hiện vẻ oai hùng của mình ở nơi làm việc như ngày thường, "Anh công việc vất vả, mỗi ngày bận như vậy còn làm bữa sáng cho em, về nhà còn xuống bếp nấu mì em, đây là điều em nên đáp lễ lại."
Vừa nói "có qua có lại", cô nhanh chóng đưa cốc nước vào tay anh như ném một quả lựu đạn, như thể nó sẽ nổ nếu để lâu hơn một giây.
Mặc dù bản thân cô đang chán ghét thái độ đạo đức giả và xu nịnh của mình lúc này, nhưng những hy sinh vì tự do là không đáng kể!
Anh nhìn cô và cốc nước bằng đôi mắt xinh đẹp đó vài giây, rồi đưa tay cầm lấy cốc nước.
Dưới cái nhìn của cô, anh nói "cảm ơn" và quay trở lại ghế sô pha với cốc nước.
Sau đó, anh đặt cốc nước xuống bàn cà phê, cầm cuốn sách bên cạnh lên tiếp tục đọc.
Hoàn toàn không có ý định uống ngay cốc sủi đó.
Cô cứng đờ đứng tại chỗ trong vài giây, cuối cùng kiên nhẫn hỏi: "Anh không định uống à?"
Đây là sủi mà bà đây đã đích thân pha cho anh, anh không phải nên cảm tạ Long vương mà uống ngay đi sao!?
Chúc Trầm Ngâm lịch sự nâng mắt lên khỏi cuốn sách vài giây: "Anh sẽ uống sau."
Cô nghiến răng nghiến lợi, để không đánh rắn động cỏ, cô chỉ có thể lựa chọn trở về phòng ngủ trước.
Cô đóng cửa lại, ngồi trên giường, mở điện thoại ra và gửi một tin nhắn cho Uyển Tinh và Lăng Mộc đã oanh tạc trong nhóm: Để được an toàn, mình sẽ đến muộn khoảng 45 phút, các cậu chơi trước đi.
Uyển Tinh: Cậu có chuyện gì vậy? Tiêu chảy?
Cao Gia Tiện: Đối tượng bị lừa không dễ lừa như vậy.
Lăng Mộc:... Mẹ nó, cậu thực sự đã cho bác sĩ Chúc uống thuốc!?
Lăng Họa: Cao Gia Tiện, mình thực sự đánh giá thấp cậu rồi, cậu mẹ nó thực sự là chó.
Cao Gia Tiện thở dài, đặt điện thoại xuống, tính toán ra ngoài trước.
Sau khi thay váy và trang điểm đậm, cô quấn một chiếc áo khoác ở nhà bên ngoài váy, lặng lẽ mở cánh cửa phòng ngủ một cách khe khẽ.
Chắc người nào đó đã ngủ quên rồi đúng không? Cô đã bắt taxi ngay bây giờ, có thể đến sớm hơn dự kiến vài phút.
Cô nghĩ như vậy với chính mình, nhìn về phía chiếc ghế sô pha.
...
Sau đó cô trợn tròn mắt.
Này mẹ nó hoàn toàn khác với kịch bản!
Đã ba mươi phút trôi qua, thấy người nào đó vẫn y như vậy trước khi cô đóng cửa, giống như một bức tượng, không một sợi tóc nào động đậy.
Mà cốc nước sủi đó, anh thậm chí còn chưa uống một ngụm!
Cao Gia Tiện lúc này rất đau lòng, nếu anh còn chưa uống, vậy đêm nay khi nào cô mới có thể ra ngoài? Vào lúc cô đến đó, Uyển Tinh và những người khác đã rời đi! Quả thực ông trời muốn giết cô!
Có thể là ánh mắt phẫn hận của cô sau cánh cửa quá nóng, Chúc Trầm Ngâm dường như cảm nhận được điều đó, liền từ trong sách quay đầu lại nhìn cô.
Ngón tay mảnh khảnh của anh gấp nhẹ một trang sách, nhìn cô đang ngẩng đầu ra khỏi cửa, cười như không cười nói: "Sao buổi tối em lại trang điểm đậm như vậy?"
Cao Gia tiện không có tiền đồ mà căng thẳng như một cậu học sinh bị giáo viên kiểm tra bài tập, cô quay lại với vẻ mặt bình thản: "Em đang vui, ở nhà trang điểm chơi không được sao?"
Anh lúc đầu không nói chuyện, sau vài giây bỗng thình lình nói: "Em tới kiểm tra?"
Cao Gia Tiện: "?"
"Kiểm tra xem anh đã uống quà đáp lễ em đưa chưa." Lúc này anh mới đặt sách xuống, cầm cốc nước sủi trên bàn lên lắc nhẹ, "Xin lỗi, anh mãi đọc sách nên quên, anh uống đây."
Cô mở miệng, nhìn anh đưa chiếc cốc lên miệng mình, như thể giây tiếp theo anh thực sự muốn uống.
Mặc dù đây là diễn biến mà cô muốn xem, không biết tại sao, khi thấy anh thật sự định uống thứ này, cô lại hoảng sợ.
Ngay khi Chúc Trầm Ngâm nâng cần cổ xinh đẹp của mình lên, chuẩn bị nâng nhẹ chiếc cốc lên, cô đột ngột lao ra khỏi phòng với tốc độ cực nhanh và giật chiếc cốc khỏi tay anh.
Do động tác cô quá gấp nên sủi trong cốc đã tràn ra sàn.
Chúc Trầm Ngâm choáng váng trước hoạt động đột ngột của cô, ngạc nhiên nhìn lên cô.
"Cạch" Cao Gia Tiện đặt cái cốc lại trên bàn cà phê, từ bỏ chính mình: "Quên đi, anh đừng uống."
Anh bị cô chọc cười: "Là em lúc trước lén lút hận không thể nhét vào miệng anh, hiện tại cũng là em liều mạng ngăn cản không cho anh uống."
Cô vừa mở miệng, còn chưa kịp lên tiếng thì lại nghe anh nói: "Sao, chẳng lẽ trong nước bỏ thuốc?"
Vừa nghe đến từ " bỏ thuốc", da đầu cô lập tức tê dại.
Dù không muốn lộ ra chút nào nhưng gương mặt cô không khỏi bán đứng cô, lộ ra nửa phần biểu cảm "Anh mẹ nó sao lại biết được".
Chúc Trầm Ngâm quan sát biểu hiện của cô, khóe miệng cong lên càng sâu: "Bỏ thật sao?"
Cô nghiến răng, giơ tay lên với khuôn mặt ửng hồng: "Chúc Trầm Ngâm, đừng ngậm máu phun người! Em có thể cho anh uống thuốc gì?"
Anh lúc này mới thay đổi tư thế, cả người dựa lưng vào sô pha, hai tay duỗi thẳng, toàn thân có cảm giác lười biếng: "Không biết."
Sau vài giây, anh trầm giọng trả lời: "Xuân dược chăng?"