Buổi tối, cả nhà quây quần bên bàn gỗ ăn cơm. Tôi có chút dè dặt, chỉ dám gắp rau trước mặt.
Bà nội kéo tạp dề, nói bằng tiếng phổ thông không chuẩn: “Sao vậy, Giản Chi, đồ ăn không hợp khẩu vị à? Ngày mai nội sẽ giết một con gà.”
Tôi vội vàng lắc đầu: “Dạ không phải.”
Bà gật đầu, vẻ mặt hơi áy náy: “Vậy là tốt. Có cần gì thì con cứ nói.”
Tôi đồng ý.
Nơi này cũng khá tốt, nhưng ban đầu có chút không quen.
Buổi tối, Bùi Doanh Khê gọi video cho tôi. Cô nằm trên giường, chống cằm:
“Gái quen chưa?”
Tôi nói: “Từ từ sẽ quen.”
Cô thở dài: “Khi nào tui mới học được cách trả lời với EQ cao như thế này?”
Tôi cười: “Chị thông minh, nhất định sẽ học nhanh thôi.”
“Nói chuyện dễ thương quá. Gái nè, hôm nào chúng ta cùng đi cắt cỏ phấn hương đi.”
Tôi gật đầu: “Được đó.”
Khi đang trò chuyện về cuộc sống hiện tại, Bùi Doanh Khê chợt chuyển chủ đề: “Sao em chặn em rể của tui?”
“Em rể?” Tôi do dự, “Ai vậy?” “Tần Du Lễ đó.”
Hiện giờ, cho dù EQ cao cũng không biết nên nói gì.
Bùi Doanh Khê mới vừa trở về nhà họ Bùi, có vẻ như cô không biết chuyện này.
Tôi nói: “Đề cập tới anh ta làm gì?”
Cô nói: “Anh ta nhờ tui nhắn với em. Ui chà, tui nói tiếng Anh bị giọng địa phương, để tui chụp hình rồi gửi qua.”
Là một đoạn trong 《Chúa tể của những chiếc nhẫn》:
Anh tình nguyện trải qua một cuộc đời trần thế ngắn ngủi cùng em, chứ không muốn một mình chứng kiến những thăng trầm trên thế giới này.
“Gái, em có gì muốn nói không?”
Tôi ngẫm nghĩ, nhất thời không thể giải thích được nhiều.
“Sáng mai ăn cháo khoai lang đỏ, còn thêm cải muối nữa.”
Bùi Doanh Khê cười cong cả mắt: “Em biết ăn ghê.” 5.
Sáng sớm hôm sau , gà gáy rộn rã.
Tôi thức dậy, ăn một tô cháo khoai lang đỏ nóng hổi, kèm với cải muối.
Sau đó cõng cái sọt lên núi cắt cỏ phấn hương.
Bà nội nói: “Con ở nhà nghỉ ngơi đi, không cần làm việc đâu.”
Tôi kiên trì: “Con muốn làm những việc mà Bùi Doanh Khê đã từng làm.”
Bà xoa đầu, có chút hoang mang.
Tôi cõng cái sọt, cầm cái liềm, lên núi theo lộ trình do Bùi Doanh Khê đưa ra.
Ở trên núi, cây cối rậm rạp, thảm thực vật tươi tốt, thật lâu cũng không thấy một bóng người.
Chỉ có tiếng gió thổi và lá cây đung đưa.
Vùi đầu cắt nửa tiếng đồng hồ, tôi hơi sợ.
Ngay từ nhỏ, mẹ nuôi đã nói với tôi, đừng đến những nơi như thế này một mình.
Nếu bị giết cũng rất khó tìm thấy.
Tôi càng nghĩ càng sợ, cõng một sọt cỏ chạy như bay xuống núi.
Chạy quá nhanh, bị ngã.
Về đến nhà, tôi rất chật vật.
Tóc tai rối bù, dính rất nhiều lá cây.
Tôi nhớ đây là những gì Bùi Doanh Khê đã từng phải chịu đựng, càng áy náy hơn.
Sau khi có tín hiệu, tôi gửi một tin nhắn cho cô ấy: 【Xin lỗi.】
Bùi Doanh Khê: 【?】
【Gái, em sao thế?】
Tôi có chút nghẹn ngào: 【 Em không ngờ trước đây chị sống khổ cực như thế……】
Bùi Doanh Khê: 【Tui không có khổ, em đã làm gì vậy?】 Tôi trả lời: 【Cắt cỏ phấn hương.】
Cô ấy: 【Hóa ra tui mới là thánh thể cắt cỏ phấn hương bẩm sinh! Đưa cái liềm cho tui.】
Tôi bị chọc cười.
Tâm trạng bỗng nhẹ nhàng rất nhiều. 6.
Tôi tưởng mình sẽ rất nhớ Tần Du Lễ.
Nhưng đến lúc cho gà ăn thì không còn thời gian để suy nghĩ nữa.
Tôi thật sự yếu đuối.
Sau khi biết mình không phải là con ruột, tôi gần như suy sụp.
Nhưng công việc nhà nông đã bù đắp cho điều này. Khi bận rộn sẽ quên mọi thứ trong một thời gian.
Trong hơn một tháng, tôi và Bùi Doanh Khê đã trao đổi kinh nghiệm làm việc.
Tần Du Lễ tìm mọi cách để gửi tin nhắn cho tôi. Tôi thật khó đối phó.
Một bên là EMO, một bên là nước đổ đầu vịt.
Giữa tháng 12, như thường lệ, Tần Du Lễ sẽ nghỉ Giáng sinh.
Thông thường vào lúc này, tôi sẽ bay qua Luân Đôn để nghỉ lễ cùng anh.
Nhưng hiện giờ, tôi sợ anh sẽ nướng gà của tôi như gà tây. Đùa thôi mà.
Hoàn cảnh gia đình quá khác nhau, không thể ở bên nhau. Đã có đợt tuyết đầu tiên trong thôn.
Tôi quay video gửi cho Bùi Doanh Khê, cô rất hào hứng nói rằng phải về xem.
Cô cũng nhớ gia đình cũ.
Trong lúc trò chuyện, cô vô tình nhắc tới: “Tần Du Lễ đã về nước.”
Tôi giật mình: “Vậy à……”
Cô nói: “Anh ấy sẽ tới tìm em.”
Nếu anh tới tìm tôi, vậy tôi sẽ nấu thêm cháo khoai lang đỏ cho một người nữa.
7.
Buổi tối, tôi mơ thấy Tần Du Lễ.
Anh mặc áo khoác màu nâu nhạt, đi dưới ánh đèn thiên thần.
Tuyết trắng rơi xuống lả tả.
Đôi mắt anh đong đầy ánh đèn đường vàng ấm áp: “Khi nào anh tốt nghiệp, chúng ta kết hôn nhé.”
Tôi nhớ câu trả lời của tôi là “Ừ”.
Nhưng trong mơ, tôi thành thật chà xát tay: “Không được, heo nái nhà tui sắp đẻ rồi, tui phải về nhà trước đã.”
Sau đó tôi bị tiếng gà gáy đánh thức.
Tôi đứng dậy, mặc áo bông có in hoa mẫu đơn đỏ thật lớn. Sau đó lấy thức ăn, đi về phía chuồng gà.
Cho gà ăn một lát, rồi trở về ăn cháo nóng hổi.
Cuộc sống giản dị và khiêm tốn như thế.
Đến gần trưa, Bùi Doanh Khê tới. Xe ngừng ở trong sân.
Cô mở cửa xe, cầm váy bước xuống, chạy vào nhà như chú chim non về tổ gọi “Bà nội ơi”.
Mẹ nuôi từ từ đi ra.
Vừa nhìn thấy tôi, bà nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia đau lòng: “Giản Chi, con gầy rồi.”
Bà đi đến bên cạnh tôi, nắm tay tôi như thường lệ: “Chịu khổ đủ rồi thì trở về đi, Doanh Khê không ngại có thêm một đứa em gái đâu.”
Doanh Khê là người rất tốt.
Tôi biết cô ấy không ngại, nhưng sẽ không công bằng cho cô nếu tôi quay lại.
Tôi lắc đầu: “Thôi. Chị ấy đã trải qua cuộc sống thế này hơn hai mươi năm.”
Tôi biết Bùi Doanh Khê phải mất một thời gian dài để hòa hợp với gia đình.
Còn tôi gần gũi với mẹ nuôi hơn và giống bà hơn.
Nguồn tài chính của nhà họ Bùi đủ để cho hai đứa con gái ăn sung mặc sướng.
Nhưng tôi không thể yên tâm lấy đi phần vốn nên thuộc về Bùi Doanh Khê.
Tôi đã thay cô ấy sống hơn hai mươi năm sung sướng.
Mẹ nuôi thở dài, không hề nhiều lời, nhìn về phía dãy núi xa xa.
8.
Buổi trưa, bà nội giết một con gà.
Hai cái đùi gà, tôi và Bùi Doanh Khê mỗi người một đùi.
Trước đây tôi rất ít khi ăn thịt có xương, bởi vì ăn sẽ không đủ thanh nhã.
Bùi Doanh Khê không có gánh nặng, vùi đầu gặm. Mẹ nuôi nhíu mày, liếc nhìn cô không hài lòng.
Trước mặt nhiều người, bà mím môi, nhưng vẫn không nói gì.
Sau khi ăn xong, Bùi Doanh Khê dọn chén đũa đi vào bếp.
Mẹ nuôi thì thầm vào tai tôi: “Doanh Khê không bằng con. Mẹ đã tự tay nuôi con, con hiểu chuyện hơn nó nhiều.”
Tôi do dự một chút, vẫn lựa chọn gọi là dì: “Dì Vân, nếu Doanh Khê nghe thấy sẽ rất buồn. Trước đây, chị ấy không cần học. Sau này, chị ấy sẽ làm càng ngày càng tốt hơn.”