Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Em Nói Xem Có Trùng Hợp Không?

Cố Biệt Đông đột ngột ngất xỉu khiến mọi người có mặt đều hốt hoảng. Trong lúc luống cuống, Trần Nhiễm Âm nhanh chóng gọi cấp cứu, sau đó gọi cho Cố Kỳ Châu. Có thể vì anh đang dẫn đội huấn luyện hoặc đang chấp hành nhiệm vụ nên không nhận điện thoại của cô, thế nên cô đành gửi tin nhắn Wechat cho anh. 

Trần Nhiễm Âm không thể để Cố Biệt Đông một mình trên xe cấp cứu, vì vậy cô đi theo Cố Biệt Đông đang hôn mê lên xe cấp cứu, nhưng trước khi đi, cô vẫn không quên xử lý hai đứa học sinh đang u oán: Ngô Nguyên và Triệu Tử Khải. 

Trong thời gian đợi xe cấp cứu đến, cô nhanh chóng gọi cho phụ huynh của hai học sinh này, giải thích ngắn gọn sự việc, thông báo họ nhanh chóng đến đồn cảnh sát khu vực một chuyến. Ngô Nguyên và Triệu Béo được cảnh sát đưa về đồn để làm công tác giáo dục tư tưởng, phải có người giám hộ mới được bảo lãnh, còn tên nghiện kia thì bị áp giải đi. 

Có thể nói cảnh sát chẳng tốn bao nhiêu công sức đã tìm được tên nghiện kia rồi: Họ vừa xông vào tòa nhà khám bệnh, tên kia đã chạy ra khỏi hành lang bên trái, khắp người đều là lửa, chẳng khác nào một người lửa đang chạy, trong lúc chạy còn không ngừng hét lớn "cứu với”. Cảnh sát buộc phải dập lửa trên người hắn trước rồi sau đó mới còng tay hắn lại. 

Lúc xe cấp cứu đến thì xe cứu hỏa cũng đến. Lúc lên xe cấp cứu, Trần Nhiễm Âm đau đầu, cảm thấy lần này ba thằng nhóc gây ra rắc rối không hề nhỏ, đốt luôn cả bệnh viện của người ta dù nơi này chỉ là một bệnh viện bỏ hoang. 

Thế nhưng cô không ngờ rằng, hậu quả nghiêm trọng nhất còn chưa tới... 

Trong phòng bệnh yên tính, Trần Nhiễm Âm thả rèm cửa sổ xuống rồi ngồi xuống một chiếc giường khác, đau lòng nhìn cậu nhóc đang say giấc nhưng vẫn chảy nước mắt, cô không khỏi thở dài. 

Nửa tiếng trước, cậu nhóc tỉnh lại sau cơn mê, cảm xúc rất không ổn định, nước mắt không ngừng rơi, lại hét lớn đầy cuồng loạn, như thể thế giới tinh thần đã sụp đổ. Dù cô có khuyên thế nào, an ủi làm sao thì cậu cũng không thể bình tĩnh lại được. Không còn cách nào khác, bác sĩ chỉ đành tiêm thuốc an thần cho cậu. 

Thuốc dần có công hiệu, cậu nhóc điên cuồng dần bình tĩnh lại, lần nữa chìm vào giấc ngủ say.

Thực ra sức khỏe chàng thiếu niên không có vấn đề gì lớn, nhưng tỉnh thần lại chịu đả kích không nhỏ. Cậu nhớ lại đoạn ký ức phủ bụi đã lâu, nhớ lại cái đêm bi thảm tám năm trước, nhớ lại những điều thê thảm mà bố mẹ cậu đã trải qua. 

Trần Nhiễm Âm có thể hiểu nỗi đau đớn và tuyệt vọng trong lòng chàng thiếu niên, thậm chí cô có thể đồng cảm với cậu, bởi vì họ đều là nạn nhân của chuyện tám năm trước, nhưng cô không biết mình nên làm thế nào mới có thể kéo cậu ra khỏi vực sâu, mặc dù cô cũng từng rơi vào vực sâu. 

Nhưng cô có thể thoát ra khỏi vực sâu đó hoàn toàn không phải dựa vào sức của bản thân cô, cô có Lâm Vũ Đường liều cả mạng sống để mở đường cho cô, có ba mẹ vô cùng yêu thương cô, có bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, họ đã hợp sức với nhau để kéo cô ra khỏi vực sâu. 

Hơn nữa, tội ác năm đó dường như không khiến cô mt gì cả. Cô vẫn còn ba mẹ, vẫn có thể gặp lại Lâm Vũ Đường sau tám năm, nhưng Cố Biệt Đông thì sao? Cậu không thể gặp lại ba mẹ mình nữa... 

Cô không cứu được cậu, cũng không chữa lành cho cậu được. Sau khi nhận thức rõ sự thật, Trần Nhiễm Âm bỗng cảm thấy vô cùng bất lực, bởi vì cô nhận ra mình không phải một giáo viên đạt chuẩn, cô không giúp được học sinh của mình, cô còn từng cho rằng mình là một người trọng sinh từ Niết Bàn, cho rằng mình đã can đảm và mạnh mẽ hơn trước rất nhiều, còn cảm thấy nội tâm mình có thêm sức mạnh rồi. Nhưng ngay lúc này đây cô mới phát hiện, cô chỉ là một người được cứu rỗi rất đỗi bình thường, cô không thể nào đi cứu người khác sau khi bản thân được cứu. Cô thoát ra khỏi vực sâu mà lại không thể cứungười vẫn đang ở trong vực sâu, chỉ có thể đứng trên bờ, bất lực nhìn họ đớn đau vùng vẫy. 

Chàng trai đang ngủ say chợt mở mắt, vẻ mặt nặng nề lại mệt mỏi. Trần Nhiễm Âm giật mình, sợ cậu lại trở nên cuồng loạn nên lập tức đứng lên, vừa đi tới giường bệnh đối diện vừa “Đừng sợ, cậu em sẽ đến ngay. 

Cô muốn để cậu biết trên thế giới này cậu không hề lạc lõng, cậu còn có cậu của mình, còn cả những người thân họ hàng: “Em còn có cậu, còn cả họ hàng, còn cả..." Cô vốn muốn nói còn “mẹ” nữa, nhưng lời đến bên miệng lại ngại nói ra, vì quan hệ của cô vẫn chưa đến bước đó. Cố Kỳ Châu không nói muốn quay lại với cô, thế nên hiện tại hai người không có quan hệ gì cả, sao cô có thể dùng đại từ đầy mập mờ như “còn có mợ” này được? Họ vẫn chưa phải là người nhà mà... Vì vậy cô chỉ đành tạm thời đổi thành: “Còn có cô, cô sẽ không vứt bỏ em, cô sẽ luôn bên cạnh em.” 

Điều khiến cô không ngờ là sau khi Cố Biệt Đông lần nữa tỉnh lại đã không còn cuồng loạn như trước đó, nhưng lại rơi vào trạng thái cực đoan khác: cậu trở nên khép mình. 

Cho dù Trần Nhiễm Âm có nói gì thì cậu cũng hệt như không nghe thấy, vẻ mặt thẫn thờ nhìn chằm chằm lên trần nhà, tự ngăn cách mình với thê giới. 

Hiện tại cậu không muốn gì cả, chỉ muốn ba mẹ của cậu, muốn ba mẹ quay lại. 

Cậu nhớ ánh mắt yêu thương của mẹ, nhớ xiên thịt nướng của ba, nhớ căn nhà nhỏ chất đầy xe đồ chơi kia. 

Cậu nhớ khoảng thời gian lúc nhỏ, trước sáu tuổi, ba mẹ vẫn còn sống. 

Nhưng mất rồi, mất hết rồi... Cậu không biết mình nên làm thế nào. 

Trần Nhiễm Âm đau lòng, hốc mắt đỏ lên, cô không biết mình nên làm gì để giúp cậu. Biết rõ mình không đủ khả năng, nhưng vẫn muốn cố hết sức để kéo lấy cậu. Cho dù không có Cố Kỳ Châu, cô cũng nên làm vậy, bởi vì cô là cô giáo của cậu, cô không thể vứt bỏ học sinh của mình. 

Cô cắn môi, im lặng, cố gắng lấy hết can đảm, cuối cùng cô nói bằng giọng bình tĩnh: “Ông ngoại em là một cảnh sát chống ma túy rất giỏi, những tên côn đồ đó là kẻ buôn ma túy đến để trả thù ông ngoại em. Tối đó, không chỉ bố mẹ em bị trả thù mà còn có cả ông ngoại em, cậu em, họ đều phải chịu sự trả thù tàn bạo.” 

Cố Biệt Đông chưa từng nghe đến những chuyện này, cậu chỉ biết ông ngoại mình là một cảnh sát hình sự cực kỳ giỏi giang, chỉ biết ông đã hi sinh vì sự nghiệp cảnh sát, không ai nói với cậu ông hi sinh như vậy. Cậu từng hỏi bà ngoại và cậu mình, nhưng bà ngoại và cậu của cậu đều trả trời rất chung chung: “Sau này cháu lớn lên rồi sẽ hiểu thôi.” 

Cuối cùng trong mắt cậu đã có một chút cảm xúc tức giận, cậu chầm chậm nhìn về phía Trần Nhiễm Âm. 

Trần Nhiễm Âm hít sâu một hơi, tiếp tục kể chuyện tối đó bằng giọng điệu bình tĩnh: “Lúc đó cô với cậu em đang yêu nhau, nhưng cô là một học sinh rất nổi loạn, còn nổi loạn hơn em nhiều. Tối hôm đó, cô xúi cậu em trốn học với cô, sau đó bọn cô bị hai tên côn đó đó bắt đi, bọn chúng nhét cô với cậu em vào một chiếc xe van cũ kỹ, chở bọn cô đến một nhà máy bỏ hoang hẻo lánh.” Cô khóc, chợt nhớ ra gì đó rồi lại nói với Cố Biệt Đông: “Thế nên tối hôm em và Hàn Kiều trốn khỏi ký túc xá cậu em mới giận dữ như vậy, cậu em chỉ là "một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng thôi, em sợ em sẽ giẫm lên vết xe đỗ của cô và anh ấy." 

Với Cố Biệt Đông mà nói, mỗi chữ cô thốt ra đều khiến cậu chấn động và kinh ngạc, cậu không khỏi mở lớn mắt, ngây như phỗng nhìn Trần Nhiễm Âm. 

Vẻ mặt Trần Nhiễm Âm vẫn vậy, tiếp tục kể, giọng điệu chậm rãi, tốc độ nói từ từ nhưng trong lòng vẫn hoảng hốt sợ hãi, bởi vì chuyện quá khứ như hiện rõ trước mắt. Lòng cô vẫn sợ, nhưng cô kể vô cùng chỉ tiết, bao gồm cả chuyện bản thân suýt bị tên gầy cưỡng hiếp. Cô không muốn giấu chàng trai này, bởi vì cô muốn cậu biết rằng những kẻ buôn ma túy đó hung ác cỡ nào, cô muốn cậu biết bố mẹ, ông ngoại và cậu của cậu đã anh dũng và kiên cường thế nào trước cái chết. 

Nhưng... mỗi một chữ nói ra, trong lòng cô lại thấy giày vò, chuyện quá khứ hiện rõ mồn một ngay trước mặt, hệt như quay lại cái đêm tối tăm chẳng chút ánh sáng đó. Nhưng cô không từ bỏ, vẫn kiên trì kể xong những chuyện cô và Cố Kỳ Châu đã trải qua tối hôm đó, bởi vì trong lòng cô rất rõ, chỉ khi cô nhẫn tâm đào bới linh hồn mình ra thì mới có thể kéo cậu thiếu niên lên bờ. 

“Sau đêm đó, cô không gặp lại cậu em nữa.” Kể đến cuối cùng, mặt Trần Nhiễm Âm đã cắt không còn giọt máu, tái nhợt đi, trán cũng rịn lớp mồ hôi lắm tắm: “Sụn chêm đầu gối bị rách, về sau cô không chơi bóng được nữa. Cô cũng từng không gượng dậy nổi như em rất lâu, sau này bạn cô đã đánh thức cô.” Mặc dù giờ đây cô vẫn không thể nào tha thứ cho sự phản bội của Mạnh Mục Thừa, nhưng cô phải thừa nhận rằng chính anh ta đã cứu rỗi cô trong quãng thời gian đó: “Ai ai cũng là anh hùng cô độc trong cuộc sống, em phải bình an xán lạn sống tiếp, nếu không cô sẽ có lỗi với cậu em, có lỗi với ba mẹ em, cô phải mạnh mẽ.” Cô nhìn vào mắt cậu thiếu niên, nhấn mạnh từng chữ: “Em là... em là người thân duy nhất của cậu em trên thế giới này, là hy vọng của anh ấy, là động lực để anh ấy kiên trì bước tiếp, là hy vọng của ba mẹ em. Tối hôm đó họ liều mình chiến đấu không chỉ vì sứ mệnh mà còn vì bảo vệ em, họ muốn em sống tiếp. Người nhà em đều là người kiên cường, em không thể níu chân họ, không thể phụ hi vọng của họ. Em nên bình an mà sống tiếp.” 

Cả gia đình em đều là những người kiên cường... Lòng cậu thiếu niên bỗng vô cùng phức tạp, hốc mắt lần nữa đỏ lên, cậu từng tự hào vì mình sinh ra trong một gia đình cảnh sát, nhưng giờ đây, trong sự tự hào này đột nhiên có thêm đôi phần tủi thân: Họ bảo vệ được người dân nhưng lại không bảo vệ được bản thân, không bảo vệ được người nhà của mình. Ai cũng cho rằng cảnh sát là người vạn năng, có sức mạnh vô địch, nhưng được bao nhiêu người từng nghĩ, cảnh sát cũng là người, là người bình thường, cũng làm từ máu thịt, cũng dao đâm là chết. 

Cậu lại nghĩ: Giá như mẹ không kiên cường đến thế, có phải mẹ sẽ không xách rìu lao đến không? Có phải mẹ có thể bế mình chạy trốn không? Nhưng trên đời này không có giá như, cũng không có giả sử, cho đến chết mẹ cậu vẫn kiên cường, ba cậu cũng vậy, họ đã dùng cả tính mạng để đưa ra lựa chọn.

Cậu lại khóc không thành tiếng, cậu nhớ ba mẹ. 

Trần Nhiễm Âm khẽ thở dài, lục khăn giấy trong túi ra lau nước mắt cho cậu thiếu niên, dịu dàng nhưng kiên quyết nói với cậu: “Em cứ khóc đi, cứ khóc thoải mái đi, khóc là cách biểu đạt cảm xúc của con người, không phải yếu đuối. Nhưng khóc xong rồi thì em phải kiên cường, nghĩ đến ba mẹ em, ông bà ngoại và cả cậu em nữa, không ai trong số họ hi vọng em gục ngã cả.” 

Chàng trai không nói gì, cứ khóc mãi, nhưng ít nhiều cảm xúc cũng đã ổn định, không còn cuồng loạn, cũng không khép mình lại nữa. 

Trần Nhiễm Âm biết, cậu chỉ đang giải tỏa cảm xúc tiêu cực bằng cách khóc. Mặc dù khóc không giải quyết được vấn đề, nhưng như vậy tốt hơn nhiều so với việc kiềm nén tất cả cảm xúc trong lòng, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ có vấn đề tâm lý. 

Cô thầm thở phào, lúc này, điện thoại đặt trên tủ chợt rung lên, cô cầm lên xem: Cố Kỳ Châu gọi đến, cô lập tức bắt máy. Còn chưa áp điện thoại lên tai thì giọng Cố Kỳ Châu trong điện thoại đã vang lên: "Anh đến rồi.” 

Giọng anh nôn nóng, mặc dù nói rất ngắn gọn nhưng lại toát ra sự căng thẳng và lo lắng khó tả, "Phòng nào? Tầng máy?” 

Trần Nhiễm Âm: "Phòng 1224, tầng mười hai khoa nội trú.” 

“Ừm.” Nói xong, Cố Kỳ Châu cúp điện thoại. 

Trần Nhiễm Âm đặt điện thoại xuống, lại nhìn cậu nhóc trên giường bệnh. Mặc dù vẫn đang khóc nhưng tiếng khóc đã dần chậm lại, có vẻ chẳng mấy chốc nữa sẽ ngừng được. 

Cậu nhóc im lặng, đôi mắt ngấn nước mờ mịt nhìn chòng chọc lên trần nhà, không biết đang nghĩ gì. 

Trần Nhiễm Âm suy nghĩ, cảm thấy nên dành cho cậu không gian riêng, cô bèn nói với cậu: "Cậu em sẽ đến ngay, cô ra ngoài đón anh ấy.” 

Bệnh viện này rất gần trường trung học cơ sở 2, là bệnh viện có quy mô lớn nhất khu vực, thường xuyên có bệnh nhân và người nhà bệnh nhân ra vào. 

Chẳng dễ tìm được chỗ đậu xe, Cố Kỳ Châu vừa bất lực vừa nóng ruột chạy vài vòng trong bãi đậu xe mới tìm được chỗ trống. Đỗ xe xong, anh chạy thẳng vào khoa nội trú. Thang máy không tiện nên anh dứt khoát chọn chạy thang bộ lên đến tầng mười hai, đẩy cửa lối thoát hiểm ra, anh thấy Trần Nhiễm Âm. 

Trần Nhiễm Âm sớm đã đoán được anh sẽ chọn đi thang bộ, vì cô rất hiểu tính anh, càng hiểu anh quan tâm đế cháu trai của mình thế nào, cho nên cô không đến chỗ thang máy mà đi thẳng đến chỗ thang bộ. 

Cố Kỳ Châu thở hổn hển, nhưng anh chẳng màng bình ổn lại hơi thở mà vội hỏi: "Bây giờ thằng bé thế nào rồi?” 

Trần Nhiễm Âm do dự rồi vẫn chọn nói thật: "Đang khóc.” Mặc dù đã nói trước qua wechat rồi nhưng cô vẫn đánh tiếng với anh lần nữa: “Em ấy nhớ lại hết tất cả mọi chuyện rồi.” 

Cố Kỳ Châu lo lắng nhíu mày, thở dài một hơi. 

Trần Nhiễm Âm mím môi, nhìn anh với vẻ đầy áy náy: “Xin lỗi, em không chăm sóc tốt cho em ấy.” 

Cố Kỳ Châu biết cô đang tự trách, nhưng chuyện này thực sự không thể trách cô: “Không liên quan đến em.” Anh lại bất lực nói: "Chuyện sớm muộn thôi..." 

Anh đã sớm đoán được sẽ có ngày này, chỉ không ngờ lại đến nhanh như vậy. 

Anh sợ hãi, thậm chí có chút hoảng hốt: “Anh sợ thằng bé... không chấp nhận được.” 

Mặc dù cháu anh nghịch ngợm, nhưng cũng chưa được mười lăm tuổi, vẫn là một đứa trẻ, anh lo cậu sẽ không gượng dậy nổi, lo cậu không chấp nhận được hiện thực tàn khốc, lo cậu sẽ bị sốc tâm lý không chữa được... Tương lai của cậu còn dài, không thể bị hủy hoại thế này được. 

Trần Nhiễm Âm nhìn Cố Kỳ Châu, trái tim cô đau nhói. 

Trong suy nghĩ của cô, anh luôn là người đàn ông rất mạnh mẽ dũng cảm, có thể nói là mạnh mẽ không gì sánh bằng. Hiếm khi anh lộ ra cảm xúc yếu đuối trước mặt cô, ngoài đêm tám năm trước, khi anh lo cho người nhà mình. 

Thế nhưng giờ đây, vẻ mặt anh lần nữa toát ra vẻ căng thẳng và bất an, giọng điệu hoang mang khiến cô chợt nhận ra anh không phải người sắt, anh không phải người luôn luôn vô địch, anh là người trần mắt thịt, cũng có mặt yếu đuối, nhưng anh không có bố mẹ, không có người thân, mọi thứ đều phải tự đối mặt. Thế nên dù anh không muốn mạnh mẽ thì cũng buộc phải mạnh mẽ, phải cắn răng mà chống đỡ, bởi vì anh không có đường lui, không có chỗ dựa, anh chỉ có thể dựa vào bản thân mà thôi. 

Ông trời không hề công bằng với anh. 

Trần Nhiễm Âm đau lòng như bị dao cắt, mắt cô chợt đỏ ửng, nước mắt rơm rớm. 

Cố Kỳ Châu sững sờ, vội lau nước mắt cho cô: “Sao em lại khóc?” 

Anh khẳng định thêm lần nữa: “Em không sai, anh thật sự không trách em. 

Nhưng anh càng nói vậy thì trái tim Trần Nhiễm Âm càng khó chịu, anh chưa từng trách cô, một lần cũng chưa, bao gồm cả chuyện tám năm trước. 

Còn chẳng bằng trách cô cho rồi, ít nhất trong lòng cô có thể dễ chịu hơn... Trần Nhiễm Âm khóc càng dữ dội hơn, vừa khóc vừa nói với anh: “Em... em sẽ ở bên anh, em sẽ luôn ở bên anh.” 

Cố Kỳ Châu thở phào, bất lực nói: “Vậy em đừng khóc nữa.” Làm anh sợ chết khiếp. 

Trần Nhiễm Âm hít mũi, cố nén kích động muốn khóc tiếp, mặc dù mắt vẫn còn ngân ngấn nước nhưng lại nhìn anh bằng vẻ vô cùng kiên định, nhắn mạnh từng chữ với anh: “Cho dù Đông Tử có thể vượt qua thử thách này hay không, cho dù sau đó xảy ra chuyện gì thì anh cũng không phải sợ, không phải cô đơn, anh còn có em, em sẽ luôn bên anh, mãi mãi không rời xa anh.” 

Cố Kỳ Châu nhìn thấy vẻ kiên định trong mắt cô, không ngờ cô lại quyết tâm đến thế. Anh cảm động, hạnh phúc, nhưng phản ứng đầu tiên không phải đáp lại sự kiên định của cô mà lại rút lui... Ngọn lửa bất ngờ đã đánh thức ký ức của Đông Tử, ai mà biết liệu sẽ có “ngọn lửa” thứ hai cháy đến cô hay không? 

Quyết tâm mà anh có được khi lần đầu tiên mua nhẫn lại bắt đầu lung lay.

Cuộc đời anh dường như luôn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hết chuyện này đến chuyện khác cướp đi những người anh quan tâm. Giờ đây, trên thế giới này, người anh quan tâm chỉ còn hai người họ, anh không thể chịu nổi thêm một tai nạn ngoài ý muốn nào nữa cả. 

Có lẽ đẩy cô ra xa mới là lựa chọn tốt nhất? Như vậy lửa sẽ không lan đến chỗ cô nữa. 

Trần Nhiễm Âm nhận ra vẻ do dự của anh, cô có thể hiểu cho anh, nhưng thái độ của cô vẫn kiên quyết như trước: “Em mặc kệ anh nghĩ thế nào, dù sao em đã quyết sẽ theo anh cả đời, em không sợ.” 

Nhưng anh sợ. 

Anh lại không đành lòng đẩy cô ra, anh không thể nhìn cô khóc được. 

Cô khóc khiến lòng anh rất khó chịu. 

Cố Kỳ Châu muốn nói lại thôi, cuối cùng bất lực thở dài, không tỏ rõ ý kiến gì, nói: “Anh đi xem Đông Tử.” 

Nói không thất vọng là nói dối, nhưng Trần Nhiễm Âm chỉ đành đáp: “Được, em đưa anh đi.” 

Trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, Cố Biệt Đông đã không còn khóc nữa, nằm thẳng trên giường bệnh, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, không biết đang nghĩ gì. 

Cố Kỳ Châu đẩy cửa đi vào, Trần Nhiễm Âm không vào theo, vì cô rất rõ, trong lòng cậu nhóc cô vẫn là người ngoài, có vài lời không thể nói trước mặt người ngoài được. 

Cố Kỳ Châu kéo ghế, ngồi bên giường cậu thiếu niên. 

Cuối cùng Cố Biệt Đông cũng rời mắt khỏi trần nhà, nhìn về phía cậu mình. 

Cậu nhóc không lên tiếng, chỉ nhìn Cố Kỳ Châu bằng vẻ mặt mệt mỏi. 

Cố Kỳ Châu khẽ thở dài: “Muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi”. 

Việc đến nước này, anh không có gì để giấu nữa cả. 

Có Biệt Đông cắn răng, lại hít sâu rồi mới lên tiếng: “Ba mẹ cháu thật sự ở dưới mộ sao?” Thực ra, điều cậu muốn hỏi là thi thể của ba mẹ cậu còn không? Nhưng cậu không thốt ra được, chỉ có thể đổi cách biểu đạt khác. 

Nhưng hỏi xong câu này, mắt cậu đỏ lên, vì cậu biết rõ câu trả lời. 

Cố Kỳ Châu biết Có Biệt Đông thật sự muốn hỏi điều gì, nhưng anh im lặng, vì anh không dám bóc trần sự thật với cậu thiếu niên, sợ cậu không chịu nổi. 

Cố Biệt Đông muốn biết đáp án: “Cậu nói thật với cháu, cháu có quyền được biết, cháu là con trai họ!" 

Cố Kỳ Châu không thể phản bác được câu này, chỉ đành lựa lời nói sự thật cho cậu: “Mộ chôn quần áo và di vật." 

Vụ nổ đó quá lớn, thi thể chị gái và anh rể anh hoàn toàn không thể nguyên vẹn, đặc biệt là anh rể, xương cũng không còn. 

Mặc dù đã lường được đáp án này từ trước nhưng Cố Biệt Đông vẫn chịu đả kích rất lớn, cậu lần nữa bật khóc, khóc đến nỗi run người. 

Cố Kỳ Châu đau lòng cho cháu mình, hối hận vì đã nói sự thật cho cậu, không biết nên khuyên cậu thế nào. Anh vừa lo lắng vừa sốt ruột. Sau khi cân nhắc, anh quyết định kể với cậu một vài chuyện liên quan đến chị gái và anh rể: "Ba cháu thật sự rất giỏi đấy, giỏi hơn cậu nghĩ. Trước lúc đó cậu còn rất coi thường ông ấy.” 

Cố Biệt Đông sửng sốt, tạm thời thôi khóc, hai mắt đỏ hoe trừng cậu mình, nghẹn ngào nói: “Sao cậu coi thường ba cháu? Sao cậu lại dám coi thường ba cháu?” 

Cố Kỳ Châu do dự rồi vẫn quyết định nói thật: “Vì ông ấy không đẹp trai, không có khí chất, tính tình còn cực kỳ yếu đuối, thực sự không xứng với mẹ cháu chút nào.” 

Cố Biệt Đông: “…” 

Cố Biệt Đông lại muốn sụp đổ thêm lần nữa. 

Cố Biệt Đông vừa khóc vừa lên án cậu mình: “Sao cậu lại trông mặt bắt hình dong chứ? Cậu hoàn toàn không biết ba cháu tốt cỡ nào!” Nói xong lại bắt đầu khóc lớn. 

Cố Kỳ Châu lúng túng trước tiếng khóc của cháu trai: “Cậu thừa nhận phán đoán có sai sót, cậu sai rồi, cậu xin lỗi mà.” Nhưng anh vẫn giải thích cho bản thân: “Nhưng lúc đó cậu thực sự còn nhỏ tuổi, lần đầu mẹ cháu dẫn ông ấy đến gặp gia đình, cậu cũng chẳng lớn hơn cháu bây giờ bao nhiêu, mới vừa lên lớp bốn thôi, cậu có thể hiểu được gì chứ? Chỉ biết trông mặt bắt hình dong thôi.” 

Cố Biệt Đông vẫn không phục: “Ba cháu có xấu lắm đâu.” 

Cố Kỳ Châu nghĩ ngợi: “Không xấu, nhưng đứng với mẹ cháu thì quả thực là xấu đấy. Tên của bố cháu lại chẳng hay, Triệu An Bình, quê thật sự, không xứng với mẹ cháu chút nào.” 

Cố Biệt Đông: … 

Cháu biết rồi, cậu coi thường bố cháu mọi mặt. 

Cố Kỳ Châu lại nói tiếp: “Còn nữa, ba cháu lùn quá.” 

Cố Biệt Đông kiên quyết không tin: “Không thể nào!" Trong trí nhớ của cậu, mặc dù ba cậu không cao nhưng chắc chắn không lùn. 

Cố Kỳ Châu hỏi lại cậu: “Cháu biết mẹ cháu cao bao nhiêu không?” 

Cố Biệt Đông thật sự không biết mẹ mình cao bao nhiêu, nhưng trong ấn tượng của cậu thì đúng là mẹ rất cao. 

Cố Kỳ Châu: “Mẹ cháu cao một mét bảy lăm, cao hơn cả Trần Hoàng.” 

Anh nhận ra mình buột miệng theo thói quen, vội sửa lại: “Còn cao hơn cả cô Trần của bọn cháu đấy, ba cháu có mang giày vào thì mới cao qua đầu mẹ cháu. Ông ngoại cháu nói ba cháu cao nhất chỉ một mét bảy ba thôi, lúc cậu học lớp sáu thì đã cao hơn ba cháu rồi.” 

Cố Biệt Đông không tin, mắt rơm rớm nước nhìn cậu mình: “Ba cháu thật sự lùn vậy à? Không thể nào đâu, vậy sao cháu cao thế này?” 

Cố Kỳ Châu nghĩ đến chuyện quá khứ mà không khỏi xót xa: “Bà ngoại từng lo lắng cháu sẽ giống ba, thế nên ngày nào cũng ép cháu uống sữa chơi bóng rổ, may mà cháu giống mẹ 

cháu.” 

Cố Biệt Đông: “...” 

Cậu khen mẹ cháu nhưng đừng có dìm ba cháu thế được không? Như vậy sẽ khiến cháu thấy rất phức tạp, thậm chí sẽ làm cháu thấy mắt thẩm mỹ của mẹ không ổn cho lắm... 

Cố Kỳ Châu vừa nhớ lại vừa kể: “Mẹ cháu từ nhỏ đã không thiếu người theo đuổi lấy lòng, thậm chí cậu còn được thơm lây, ngày nào cũng có người tặng cậu đồ ăn thức uống, mua đồ chơi. Vả lại trong mấy người theo đuổi mẹ cháu hoàn toàn không thiếu cậu ấm đẹp trai giàu có, người tệ nhất cũng hơn ba cháu rồi, nhưng cuối cùng mẹ cháu lại chọn ba cháu, một người đàn ông trông vô cùng bình thường, lúc nhỏ cậu thật sự không thể hiểu nổi.” Bố mẹ rất chiều chị gái, thế nên từ nhỏ anh đã cảm thấy chị là một công chúa cao quý, công chúa thì nên kết hôn với hoàng tử, như vậy mới xứng đôi, nếu không sẽ là bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu, “Lúc đầu cậu rất không thích ba cháu, cảm thấy ông ấy không xứng với mẹ cháu, lần nào gặp ba cháu cậu cũng làm khó ông ấy, nhưng ba cháu chưa từng thù cậu, đối xử với cậu tốt như đối xử với em trai ruột, sau này cậu lớn lên...” Cụ thể mà nói, trong suốt ba năm chạy trốn khỏi bọn buôn ma túy, “Cậu mới hiểu tại sao mẹ cháu lại chọn bố cháu.” 

Có Biệt Đông: “Tại sao ạ?” 

Cố Kỳ Châu nghiêm túc trả lời: “Vì ba cháu đáng tin, có thể mang lại an toàn cho mẹ cháu.” 

Anh rể không sợ sẽ bị chị gái làm liên lụy, lại còn dốc hết khả năng để bảo vệ chị gái. Trước khi nhà họ định cư ở Đông Phụ, bố mẹ anh từng rất nhiều lần do dự, lo rằng sẽ liên lụy đến chị gái và anh rể, nhưng anh rể chẳng chút chần chừ, rất kiên định ủng hộ họ đến Đông Phụ, còn khuyên ngược lại bố mẹ anh rằng đừng băn khoăn quá nhiều, đảm bảo rằng anh rể sẽ chăm sóc tốt cho họ. 

Nhưng cuối cùng sự thật lại chứng minh, nhà họ vẫn liên lụy đến anh rể, thế nhưng đến chết người đàn ông này chưa từng oán trách chị anh, còn cùng chị anh chiến đấu đến cùng. 

“Cậu hiểu tại sao cuối cùng mẹ cháu lại quay lại, bà ngoại cháu cũng hiểu.” Hốc mắt Cố Kỳ Châu bỗng chua xót, anh lập tức cắn răng hít sâu rồi lại thở ra, nhưng lần nữa lên tiếng thì giọng đã khàn đặc: “Ba cháu chưa từng bỏ rơi mẹ cháu, mẹ cháu cũng sẽ không bỏ rơi ba cháu, dù phải đối mặt với cái chết thì bọn họ vẫn ở cùng nhau.” 

Nước mắt Cố Biệt Đông lại rơi lã chã, cuối cùng cậu cũng hiểu lựa chọn cuối cùng của mẹ, nhưng vẫn khó mà buông bỏ, cậu khóc nói với cậu mình: “Cuối cùng mẹ cháu có nói với cháu một câu, bảo cháu bình an trưởng thành, sau đó bà ấy đi, không quay đầu lại nhìn cháu nữa.” 

Mắt Cố Kỳ Châu đỏ hoe: "Mẹ cháu không thể quay đầu nhìn cháu, chỉ cần mẹ cháu quay đầu thì sẽ đổi ý.” 

Anh lại nói, “Nếu cháu yêu mẹ cháu thì nghe lời bà ấy, bình an trưởng thành, đừng khiến bà ấy thất vọng.” 

“Cháu không muốn làm bà ấy thất vọng, nhưng trong lòng cháu khó chịu..” 

Cố Biệt Đông khóc đến nỗi không khống chế được, cậu đã không tìm được bố mẹ mình nữa rồi, cho dù thế nào cũng không tìm được nữa, lúc này đây, ngoài khóc ra thì cậu chẳng làm được gì khác. 

Cố Kỳ Châu không lên tiếng nữa, để mặc cậu thiếu niên khóc lớn. 

Mặc dù anh biết khóc là thứ vô dụng nhất trên đời này, nhưng với một chàng trai chỉ mới mười bốn tuổi mà nói, khóc là cách duy nhát để giải tỏa. 

Khóc ra được là tốt. 

Việc duy nhất mà người cậu là anh đây có thể làm là lặng lẽ ở bên, làm chỗ dựa cho cậu nhóc. 

Rất lâu sau đó, chàng trai dần thôi khóc, đôi mắt xinh đẹp đã sưng lên thành đỏ hoe. 

Sau khi ổn định lại cảm xúc, cậu lần nữa nhìn cậu mình, nghẹn ngào hỏi anh: “Cậu sẽ luôn bên cháu đúng không?” Cậu đã không còn bố mẹ nữa, chỉ có cậu ruột thôi. 

Cậu thiếu niên làm Cố Kỳ Châu khó chịu, anh nén đau lòng, không vui nói: “Nói thừa!” 

Có Biệt Đông khịt mũi, hỏi tiếp: “Vậy... cô Trần thì sao? Sẽ ở bên cháu chứ?” 

Cố Kỳ Châu sửng sốt, nhìn chàng trai với vẻ khó hiểu. 

Cố Biệt Đông giải thích: “Cháu vừa nghe cô ấy kể vài chuyện quá khứ của hai người, cháu mới biết tối đó cô ấy bị bắt cóc cùng cậu... Cháu cảm thấy cô ấy là con châu chấu buộc cùng sợi dây của chúng ta.” 

Là người nhà.

Sớm muộn gì Cố Kỳ Châu cũng kết hôn, Cố Biệt Đông lo lắng Cố Kỳ Châu kết hôn rồi sẽ không cần cậu nữa, nhưng nếu cậu mình kết hôn với người nhà mình thì chắc chắn tình huống này sẽ không xảy ra. 

Cố Kỳ Châu hiểu ý của cậu thiếu niên, anh chỉ đành đáp: "Cô ấy có cuộc sống của cô ấy”. 

Cố Biệt Đông còn nhỏ tuổi, không hiểu ý anh, chỉ đành hỏi tiếp: “Vậy hai người vẫn sẽ bên nhau chứ? Cùng ở bên cháu?” 

Cố Kỳ Châu im lặng. 

Anh yêu Trần Nhiễm Âm, luôn yêu cô, tình yêu không do bản thân làm chủ. 

Nhưng anh không muốn khiến cô trở thành Triệu An Bình thứ hai. 

Hết chương 44 —

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!