Cố Biệt Đông nghĩ mãi vẫn không hiểu rốt cuộc vì sao mình bị mời phụ huynh? Cậu chỉ sai năm câu hỏi thôi mà! Hơn nữa gần đây cậu cũng rất thành thật, lên lớp nghiêm túc lắng nghe bài giảng, hoàn thành đầy đủ bài tập về nhà, không đi muộn cũng không về sớm, đạt đủ tiêu chuẩn ba tốt của học sinh, vì sao. lại bị mời phụ huynh!
Hơn nữa, không phải mấy ngày trước Chim Ưng mở họp lớp đã biểu dương cậu trước cả lớp, khen ngợi cậu có tiến bộ lớn sao? Tại sao chỉ nửa tuần trôi qua lại bị mời phụ huynh? Thật sự là trở: mặt còn nhanh hơn lật sách... Haizz, phụ nữ đúng là thay đổi thất thường!
Thế nhưng, trứng không chọi lại đá, giáo viên chủ nhiệm đã đưa ra lời vàng miệng ngọc, nói mời phụ huynh thì phụ huynh nhất định phải đến.
Tối thứ năm, Cố Biệt Đông trốn trong phòng vệ sinh trong phòng ngủ, dùng di động mình lén lút mang đến trường gọi điện thoại cho cậu của cậu.
Cố Kỳ Châu vừa kết thúc huấn luyện ban đêm trở về phòng ngủ, bắt máy rất nhanh, nói ngắn gọn: “Nói.”
Cố Biệt Đông khẽ liếm môi: “Cháu muốn thông báo một chuyện.”
Cố Kỳ Châu: “Phạm lỗi nữa rồi à? Muốn đến thăm nhà?”
Cố Biệt Đông: “...”
Nghe mấy lời này đi, từng chữ tràn ngập không tin tưởng cậu!
Cậu trả lời một cách chính đáng: “Không ạ, lần này không nghiêm trọng lắm, cậu đừng suy nghĩ nhiều, không phải thăm nhà.”
Cố Kỳ Châu: "À.” Anh thế nhưng lại có chút thất vọng, tức giận hỏi một câu, “Vậy rốt cuộc là có chuyện gì?”
Cố Biệt Đông: “Trưa thứ bảy tuần này sau khi tan học, cô Trần của con hy vọng có thể gặp mặt cậu để thảo luận sâu hơn về công cuộc đào tạo trụ cột tương lai của tổ quốc.”
Cố Kỳ Châu: “…”
Mẹ nó, không phải là bị mời phụ huynh sao?
Anh mệt lòng thở dài: "Đông Tử, sau này không thi đậu trường cảnh sát thì thử thi đài truyền hình đi, làm phóng viên báo chí cũng được.”
Cố Biệt Đông: “...”
Cố Biệt Đông theo lý tranh đấu: “Chuyện này thật sự không thể trách con được, con chỉ sai có năm câu hỏi mà Chim Ưng đã vô tình mời phụ huynh, Triệu Béo sai chín câu lại không bị mời! Thậm chí còn thông báo cho con bằng văn bản kẹp trong cuốn sách bài tập về nhà của con, lần này mợ đúng là hơi gây chuyện vô lý!"
Giờ mới biết cô thích gây chuyện vô lý sao? Nhưng trọng điểm Cố Kỳ Châu chú ý tới vẫn là: “Đừng có gọi lung tung." Nhẫn còn chưa đưa, son môi cũng chưa tặng, anh cũng không biết tặng khi nào mới thích hợp.
Cố Biệt Đông: "Ôi giào, cả thế giới còn có ai không biết quan hệ giữa hai người nữa? Với lại con còn phải sống dưới tay mợ ấy, không thể ghẻ lạnh quá được.”
Cố Kỳ Châu: “...” Thằng nhóc thúi này cũng hiểu đối nhân xử thế đấy!
Có Biệt Đông hỏi: “Cuối cùng là trưa thứ bảy cậu có tới không?”
Cố Kỳ Châu: "Tới." Cuối tuần này anh không có nhiệm vụ, có thể nghỉ phép bình thường được. Anh nói: "Nói giáo viên của cháu chọn một quán ăn, cậu mời cô ấy ăn tối, vừa ăn vừa trò chuyện.”
Cố Biệt Đông: “!" Sau khi cúp điện thoại, đầu tiên cậu rất vui mừng: Cậu của cậu thật sự nghĩ thông rồi, biết mời giao viên chủ nhiệm lớp bọn cậu đi ăn cơm, như vậy mới đúng. Phải "nã nhân thủ đoản, cật nhân chủy nhuyễn”, có như: vậy sau này cậu mới dễ sống dưới tay cô được. Nhưng nghĩ lại, cậu chợt nhận ra việc ông cậu mời ăn cơm rất có thể không phải vì cậu: Dạ dày của Chim Ưng không tốt, không thể bị đói.
(*Nã nhân chủy đoản nghĩa là lấy thứ gì đó của người khác thì cũng phải rụt tay với người ta. Cật nhân chủy nhuyễn nghĩa là ăn đồ của người khác thì nói chuyện với họ cũng phải mêm mỏng hơn => Nhận được lợi ích từ người ta nên phải nể mặt họ.)
Sáng thứ sáu, sau giờ học Cố Biệt Đông đi tìm Trần Nhiễm Âm, thay cậu truyền đạt lời mời. Trần Nhiễm Âm nghe xong, phản ứng là: “Sao em liên lạc được với cậu của em? Điện thoại di động ở đâu?”
Cố Biệt Đông: “...” Vị giáo viên này đúng là rất khó chơi! Nhưng là mợ tương lai của cậu, cậu tạm thời không so đo nhiều như vậy... Sắc mặt không chút thay đổi trả lời: "“Trưa hôm qua em sử dụng điện thoại công cộng của tòa nhà ký túc xá.”
Trần Nhiễm Âm từ chối cho ý kiến: “Sao không đến mượn điện thoại của cô?”
Cố Biệt Đông bắt đầu trốn tránh trách nhiệm: "Cậu em nói là bớt gây phiền phức cho cô được chừng nào hay chừng đó."
Trần Nhiễm Âm không trả lời ngay mà dùng ánh mắt tràn ngập áp lực nhìn cậu ba giây. Cố Biệt Đông kiên trì ngẩng đầu ưỡn ngực, cố gắng bày ra dáng vẻ không thẹn với lương tâm, nhưng Trần Nhiễm Âm không tin cậu sẽ thành thật như vậy, có điều không bắt được chứng cứ, chỉ đành tạm thời buông tha cho cậu, nhưng cũng không quên nghiêm túc cảnh cáo cậu: “Cô đã nhắc nhở rnhiều lần rồi, đi học không được mang theo điện thoại di động, bắt một lần thu một cái."
Cố Biệt Đông gật đầu, son sắt cam đoan: "Cô yên tâm, em tuân thủ kỷ luật của nhà trường.”
Trần Nhiễm Âm: “..." Lời cậu nói ra còn không đáng tin bằng chuyện heo nái biết leo cây. Khẽ thở dài, cô trả lời: “Cô biết rồi, trở về lớp học đi.”
Có Biệt Đông lo lắng dặn dò: “Cô đừng quên nhắn tin cho cậu em đấy.” Sau đó mới bỏ chạy.
Trần Nhiễm Âm nhếch khóe môi, mang theo tâm tình vui vẻ trở lại văn phòng. Sau khi ngồi xuống, chuyện thứ nhất cô làm chính là gửi wechat cho Cố Kỳ Châu: [Đội trưởng Cố ngày nào cũng bận rộn, sao bỗng nhiên lại mời tôi ăn cơm?]
Cố Kỳ Châu thường huấn luyện vào buổi sáng, mãi đến mười hai giờ rưỡi trưa mới trả lời tin nhắn: [Chuyện vui của cô Trần sắp tới, tôi nên mời khách chúc mừng.]
Trần Nhiễm Âm đang ăn cơm ở căng tin trường học: [...]
Đúng là lòng dạ hẹp, đã gần hết tuần rồi mà vẫn còn so đo việc này?
Cô bát lực trả lời: [Ái phi, trẫm nói đùa thôi, đừng suy nghĩ lung tung. ]
Cố Kỳ Châu: [...]
Tôi là ái phi, người kết hôn mới là chính thất đúng không?
Trần Nhiễm Âm hồi âm: [Haizz, để đáp lại lòng nhớ nhung của khanh, trẫm đành miễn cưỡng chấp nhận lời mời này.]
Cố Kỳ Châu: [Miễn cưỡng lắm sao?]
Trần Nhiễm Âm cố ý chọc giận anh: [Đúng vậy, trẫm có tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần, chân đạp nhiều thuyền, rất bận rộn.]
Cố Kỳ Châu: [Vậy, không gặp nữa, ngài cứ bận đi.]
Trần Nhiễm Âm: [...] Sao lại bắt đầu giận dỗi trẫm rồi?
Trần Nhiễm Âm: [À, có chuyện muốn nói mà! Trẫm chỉ đùa thôi]
Ái phi phớt lờ cô.
Hiển nhiên, tên lòng dạ hẹp hòi vô địch thủ lại bắt đầu ghen tuông, Trần Hoàng vô cùng mệt mỏi, chỉ đành tiếp tục dỗ dành người ta: [Trong lòng trẫm chỉ có khanh, trẫm chỉ yêu khanh, trẫm cũng không thể rời xa khanh, núi không góc cạnh, trời đất giao hoà, quân vương phải can đảm!] Cô còn không chút ngại ngùng gửi một tin nhắn thoại tràn đầy cảm xúc: "Một người nhìn ra thế giới không chỉ dừng lại ở những điều nhỏ nhặt.”
Cố Kỳ Châu: [...]
Lên làm giáo viên rồi đúng là khác hẳn, lúc rót mê hồn canh cho anh cũng dùng thơ ca văn vẻ để vẽ bánh cho anh.
Anh thở dài, trả lời: [Cô Trần, nếu cô không bận thì có thể nói chuyện trực tiếp với tôi bằng WeChat, thứ Bảy không cần gặp mặt cũng được]
Trần Nhiễm Âm không cần suy nghĩ đã trả lời: [Không! Không! Em đang bận lắm! Chúng ta phải gặp nhau!] Lại gửi thêm một câu: [Không phải chỉ có chuyện của Có Biệt Đông!]
Cố Kỳ Châu có chút bất ngờ: [Còn chuyện gì nữa?]
Trần Nhiễm Âm bắt đầu nói lung tung: [Em mang thai, hơn một tháng rồi, chính là lúc hôn trong hang động đấy, đứa bé này anh phải chịu trách nhiệm!]
Cố Kỳ Châu bật cười: [ Chín tháng sau em không sinh ra đứa bé cho anh thử xeml]
Trần Nhiễm Âm: [...]
Chậc, hung dữ quá đi mắt! Nhưng trẫm yêu chết đi được!
Trẫm vô cùng thích dáng vẻ tức đến hộc máu này của khanh!
Đồ ăn trong căng tin trường trung học số 2 không quá ngon, giá cả cũng rẻ hơn quán ăn Hoa Minh ở cổng trường, cho nên phần lớn học sinh trung học cơ sở không về nhà vào buổi trưa đều lựa chọn đến quán ăn Hoa Minh bên kia đường ăn trưa, thậm chí còn có không ít giáo viên trong trường cũng đến quán ăn Hoa Minh ăn cơm.
Cố Biệt Đông, Triệu Béo và Ngô Nguyên ở cùng phòng ngủ 309, tuy rằng là phòng bốn người nhưng trong phòng ngủ này chỉ có ba người bọn họ ở. Ba người còn chưa đến căng tin trường học bao giờ, nhất là Triệu Béo, cậu ta cảm thấy căng tin trường học ngày nào cũng bán đồ ăn giảm cân, khó ăn lại quá thanh đạm, ăn không đủ no, hoàn toàn không thể thỏa mãn nhu cầu dinh dưỡng của các chàng thiếu niên đang trong giai đoạn thanh xuân phát triển này. Cho nên mỗi buổi trưa các bạn nam đều kéo bè kéo lũ đến quán ăn Hoa Minh ăn cơm.
Quán ăn Hoa Minh nằm trong tòa nhà nhỏ màu trắng ba tầng, tầng trên là hiệu sách, có không ít học sinh ở trường trung học số 2 đến cửa hàng này mua tư liệu học tập. Lối vào hiệu sách nằm ở" phía bên trái của cổng quán ăn. Diện tích bên trong quán ăn không nhỏ, nhưng không có nhà vệ sinh, hoặc là nói nhà vệ sinh bên trong không mở cửa cho thực khách, chỉ dành cho nhân viên nội bộ. Mặc dù quy định này không quá nhân văn, nhưng đại đa số thực khách đến đây ăn cơm đều là học sinh và giáo viên của trường đối diện, cũng không cần dùng nhà vệ sinh của quán ăn, hơn nữa cách đó không xa còn có một nhà vệ sinh công cộng.
Nhà vệ sinh công cộng ở phía sau quán ăn, ra khỏi cửa quán ăn rẽ phải, cách đó chưa đến hai mươi mét có một con hẻm kéo dài về phía sau quán ăn. Con hẻm dài hẹp, là khe hở ngăn cách giữa tòa nhà nhỏ màu trắng của quán ăn Hoa Minh và tường viện màu đỏ gạch của tiểu khu cũ bên cạnh. Dọc theo con hẻm này khoảng 40 mét sẽ có một nhà vệ sinh công cộng tường trắng nhỏ. Nhưng nhà sinh công cộng này không sạch sẽ, bốc mùi làm cả con hẻm trở nên hôi thối. Hơn nữa ở giữa hẻm còn bày ba bốn thùng rác lớn màu xanh lá cây, bên trong chất đầy rác thải sinh hoạt, càng thêm đuổi khách đi. Cho nên nếu không phải tình thế gấp gáp, học sinh và giáo viên trường trung học số 2 tuyệt đối sẽ không đến nhà vệ sinh công cộng kia giải quyết vấn đề cấp bách.
Trưa thứ sáu, phòng 309 do Cố Biệt Đông cầm đầu lại đến quán ăn Hoa Minh, Cố Biệt Đông gọi một phần mì gà lớn, Ti Béo gọi một phần bánh mì gà cay và thịt kẹp, Ngô Nguyên thì gọi bún gà.
Lúc gọi đồ ăn, Cố Biệt Đông nhắc nhở: Triệu Béo: “Ông Béo, tiêu chảy thì ăn thanh đạm một chút đi, vì danh dự của phòng ngủ.”
Ngô Nguyên đồng tình sâu sắc, thở dài nói: “Ông Béo, sáng nay ông ngồi chiếm bồn cầu nửa giờ làm chúng ta đến trễ tập thể, còn bị ghi chép kiểm tra, mặt Chim Ưng biến xanh luôn rồi.” Cậu ta thở dài nói, “Ngày mai anh Đông bị mời phụ huynh, vậy mà bây giờ còn xảy ra chuyện này, cậu của cậu ấy còn lạnh lùng vô tình như vậy... Haiz... Nghĩ mà sầu."
Cố Biệt Đông: “...”
Thôi nào, được rồi, đừng nói nữa!
Triệu Béo nhíu chặt mày, do dự giữa vinh dự của phòng ngủ và thức ăn ngon khoảng ba giây đồng hồ, cuối cùng vẫn lựa chọn... thức ăn ngon. Không thể phụ lẩu cay và bánh kẹp thịt được! Hơn nữa, một ngày con người chỉ có một bữa trưa thôi, bỏ lỡ thì phải đợi đến ngày hôm saul
Cố Biệt Đông và Ngô Nguyên lại khuyên, có thể là bởi vì sự thật: Bọn họ có thể khuyên ông Béo vận động đầu óc, nhưng không thể khuyên ông Béo giảm cân.
Trường học yêu cầu bắt đầu giờ tự học buổi trưa là 12 giờ 50 phút, ba tên cầm đầu sợ đến trễ lại chọc giận người phụ nữ không thể chọc vào là Chim Ưng, cho nên ăn cơm trưa như hổ đói, nhưng vừa mới ra khỏi cửa quán ăn, bụng Triệu Béo bắt đầu ùng ục vang lên: “Ôi không được rồi, đến rồi, tớ phải đi nhà vệ sinh thôi, hai cậu đi trước đi!" Nói xong cậu ấy lập tức chạy về phía con hẻm bên cạnh, chuẩn bị đi nhà vệ sinh công cộng để giải quyết vấn đề cấp bách. Cố Biệt Đông và Ngô Nguyên cũng choáng váng.
Ngô Nguyên nhìn bóng lưng Triệu Béo. rời đi như cơn gió, không khỏi cảm thán một câu: “Á đậu, không ngờ ông Béo này chạy cũng nhanh đấy chứ?” Mọi người đều biết, mỗi lần Triệu Béo chạy bền một ngàn mét thì đều là bạn nam đứng đầu từ dưới đếm lên.
Cố Biệt Đông trả lời: "Có thể bình thường lúc thi cử kìm nén lại cũng nên.”
Ngô Nguyên chậm rãi gật đầu, cảm thầy có lý, sau đó hỏi: “Vậy hai chúng ta có chờ cậu ấy không?”
Cố Biệt Đông: “Chờ đi," Từng câu từng chữ chắc chắn nói, “Phòng 309 của chúng ta không thể bỏ bắt kỳ người anh em nào!” Thật ra là cậu không muốn về lớp học sớm như vậy.
Danh dự của phòng ngủ và tinh thần đồng đội trong lòng Ngô Nguyên đang hừng hực thiêu đốt, nhưng vẫn nhắc nhở trưởng phòng ngủ một câu: “Anh Đông, nếu cậu lại đến trễ thì người mợ không dễ chọc vào nào đó có thể sẽ đại nghĩa diệt thân thật đấy."
Có Biệt Đông cười nhạt: "Không sao, tội có nhiều thêm nữa cũng không đè chết người.”
Cậu nghĩ rất thoáng, thêm chút này nữa cũng không ăn thua gì.
Ngô Nguyên đột nhiên sinh ra lòng kính nể: “Anh Đông, cậu đúng là đàn ông đích thực!" Rồi lại nói, “Vậy thì tớ cũng chờ, kẻ hèn này nguyện cùng tồn vong với phòng 309!” Thật ra cậu ta cũng không muốn về học sớm như vậy.
Cố Biệt Đông không nói toạt ra suy nghĩ của cậu ta, chỉ vỗ vai nói: “Nguyên đệ cũng là một người trọng tình trọng nghĩa.”
Trong lúc hai tên học sinh dở hơi này không ngừng tâng bốc lẫn nhau, ông Béo đang ngồi xổm trong ngăn nhà vệ sinh chật hẹp chảy mồ hôi đầm đìa, bởi vì chất lượng không khí bên trong nhà vệ sinh công cộng thật sự quá kém, cho nên cậu ấy không thể không dùng hai tay bịt chặt miệng mũi, cố gắng nín thở.
Đột nhiên, cậu ấy nghe thấy giọng nói của một người đàn ông, giọng nói vang dội thô ráp mang theo sự tức giận, dùng từ cực kỳ không văn minh, hàm lượng từ "Mẹ nớ" có thể đạt tới 70%.
Nhà vệ sinh công cộng này vô cùng nhỏ, bắt kể là nhà vệ sinh nam hay nhà vệ sinh nữ cũng chỉ có một gian phòng vệ sinh, nam trái nữ phải, bên ngoài nhà vệ sinh nam không xa chính là thùng rác.
Người đàn ông bên ngoài nhà vệ sinh mắng rất hùng hổ, không nghe tiếng người đáp lại hắn ta, Triệu Béo suy đoán hắn đang gọi điện thoại, nên ngẩng đầu lên, hướng về cửa sổ quạt thông gió ở trên vách tường bên cạnh.
Quạt thông gió đã sớm hỏng, ánh sáng xuyên qua ba mảnh quạt dính đầy bụi bặm chiếu vào, đồng thời còn mang theo tiếng nói chuyện điện thoại của người đàn ông kia.
“Mẹ nó, đừng có giả vờ giả vịt với tao! Lúc ông đây đi theo anh Thanh lăn lộn thì mày còn đang bú sữa mẹ đấy!"
“Tiền tiền tiền, mẹ nó, không phải là mấy đồng bạc lẻ sao? Ông đây có nói tiền của mình không?”
“Ông đây là người của anh Thanh, là tổ tông! Nếu anh Thanh còn ở đây, cả Đông Phụ này còn đến lượt mày lên tiếng?”
“Ông đây nợ chút tiền hàng thì sao? Giục mẹ nó chứ giục?! Ép ông nóng lên là ông chết chung với đám buôn ma túy chúng mày đó!”
Sau khi nghe được ba chữ "Buôn ma túy, Triệu Béo cứng đờ người, hoảng sợ không dám tiếp tục ở lâu, cố gắng hạ thấp sự tồn tại của mình, sợ bị người đàn ông bên ngoài phát hiện, sau đó bị diệt khẩu, diệt cả nhà... Cậu ấy tuy là học sinh cấp 2, nhưng cũng biết bọn buôn lậu ma túy đều là người độc ác tàn nhẫn. Bà nội của cậu ấy từng kể, khi cậu ấy còn nhỏ, Đông Phụ đã xảy ra một vụ án diệt môn cực kỳ thảm khốc, nguyên nhân chính là bọn buôn ma túy trả thù cảnh sát phòng chống ma túy, giết toàn bộ người trong nhà của cảnh sát phòng chống ma túy đó, ngay cả trẻ con sáu tuổi cũng không buông tha!
Mãi đến khi nghe được tiếng bước chân rời đi của người đàn ông kia, Triệu Béo mới vội vàng lau mông, đứng lên khỏi mặt đất, lặng lẽ mở cửa nhà vệ sinh liếc mắt một cái, nhìn thấy bóng lưng tháp bé dần dần xa của người đàn ông kia, lúc này hắn ta đã đi đến đầu ngõ, đi lướt qua Có Biệt Đông và Ngô Nguyên.
Triệu Béo cũng không để ý đôi chân đã tê dại, lê lết chạy ra khỏi nhà vệ sinh, nhảy nhót lao ra khỏi ngõ, hoảng hốt nói với Cố Biệt Đông và Ngô Nguyên: “Đậu xanh! Ông Béo tớ đi ị cũng có thể tìm ra tội phạm.”
Cố Biệt Đông bị chọc cười: “Vậy ông đi ị cũng thật chính nghĩa.”
Ngô Nguyên cười không chịu được.
Triệu Béo gấp muốn chết: “Đậu! Tớ thật sự không nói đùa với hai cậu!” Cậu ấy im lặng hất cằm về hướng phía nam đường cái, nhỏ giọng nói:
“Chính là người đàn ông kia, vừa rồi tớ nghe được hắn ta nói chuyện điện thoại với ai đó, vừa hùng hổ không trả lại tiền hàng, vừa nói nếu lại thúc giục thì sẽ chết chung với bọn buôn bán ma túy.”
Cố Biệt Đông: “...”
Ngô Nguyên: “...”
Cố Biệt Đông không khỏi trợn to hai mắt: “Bọn buôn bán ma túy?”
Ngô Nguyên nhắc lại: “Bọn buôn bán ma túy?!”
Bọn họ chỉ là một đám trẻ choai choai, chỉ biết những kẻ buôn bán ma túy qua tin tức truyền thông và phim truyền hình, thật sự chưa tiếp xúc với bọn buôn bán ma túy trong cuộc sống thực, nên không khỏi khiếp sợ và kinh ngạc.
Triệu Béo sốt ruột: “Đậu mé, hai cậu nói nhỏ một chút! Bị hắn nghe thấy chúng ta sẽ chết đó!”
Ngô Nguyên cũng hoảng hốt theo: "Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?”
Cố Biệt Đông phản ứng nhanh nhát: “Nhảm nhí! Báo cảnh sát!”
Triệu Béo gật đầu: “Đúng! Báo cảnh sát! Phải báo cảnh sát!” Cậu ấy lập tức lấy, điện thoại trong túi ra, nhanh chóng gọi 110, tuy sợ hãi tràn ngập nhưng vẫn chính nghĩa báo cảnh sát.
Cảnh sát nghe máy, trước khi cúp điện thoại còn cố ý ra lệnh cho ba người bọn họ phải lập tức trở về trường học, không được nhúng tay vào chuyện này nữa. Nhưng ba thiếu niên này đang ở độ tuổi bốc đồng, không chút sợ hãi và tràn ngập chính nghĩa anh hùng, bọn họ. đã xem nhiều bộ phim hành động bom tấn, đều là phim hành động Mỹ.
Triệu Béo: "Chúng ta cứ thế quay về trường học sao? Hắn chính là tội phạm ma túy, còn quen biết bọn buôn lậu ma túy, có khả năng cảnh sát chưa đến đã sợ tội bỏ trốn không?”
Ngô Nguyên: “Hắn ở xa, chúng ta không đối mặt chính diện thì cũng có thể theo dõi đúng không? Còn có thể cung cấp manh mối cho cảnh sát bắt cứ lúc nào!”
Cố Biệt Đông cảm thấy mình là con liệt sĩ, nhất định phải có trách nhiệm với xã hội, cuối cùng vỗ tay nói: “Đi theo! Tớ cũng không tin ba chúng ta không làm gì được hắn!”
Triệu Béo: “309 cố lên!”