Ba người Cố Biệt Đông xuống xe, nhanh chóng chạy về phía trung tâm chỉ huy tạm thời.
Dương Kính kinh ngạc dò hỏi: “Ba nhóc xuống thế nào vậy?”
Ba người bắt đầu mồm năm miệng mười trả lời câu hỏi, Dương Kính nghe mà đau cả đầu: “Chọn một người đại diện nói thôi!”
Triệu Béo và Ngô Nguyên cùng nhìn về phía Cố Biệt Đông, cậu cũng không phụ sự kỳ vọng của bọn họ, súc tích kể lại những chuyện mới xảy ra.
Dương Kính đã rõ hơn chút: "Thế là bây giờ trong xe có ba tên cướp?”
Tiền Thiên Trì: “Đều có súng?”
Cố Biệt Đông gật đầu: “Đúng vậy, cô chủ nhiệm lớp cháu còn bị bắt cóc.
Triệu Béo bổ sung như thật: “Họng súng để trên thái dương.”
Ngô Nguyên nhắc tay phải lên làm hình khẩu súng, nhắm vào huyệt thái dương của mình, ngón tay cái cong lại: “Còn uy hiếp bọn cháu là nếu dám hành động thiếu suy nghĩ thì sẽ bắn chết cô Trần của bọn cháu.”
Dương Kính cẩn thận dò hỏi: "Ai bắt cóc cô chủ nhiệm của các cháu?”
Cố Biệt Đông cũng ngại nói là cậu mình: “Đội trưởng của các chú...”
Dương Kính: "...”
Là cảnh sát.
Tiền Thiên Trì là đội viên mới, không biết nhiều uẫn khúc bên trong, toàn tâm toàn ý làm nhiệm vụ: “Vị trí đứng trong xe của họ như nào?”
Cố Biệt Đông vừa nhớ lại vừa nói: “Đội trưởng Cố bắt cóc chủ nhiệm của bọn cháu đứng ở phía lái xe, Ngô Thương ở giữa, gần phía cửa xe, Triệu Đông Nam đứng ở sau cùng.”
Tiền Thiên Trì: "Nói cách khác, đầu xe không có ai?”
Anh ấy bắt đầu suy nghĩ xem có nên mạnh mẽ tấn công về phía đầu xe, nhưng ngay lúc ấy, di động anh bỗng đổ chuông, cầm lên thì thấy là một số điện thoại xa lạ.
Dương Kính: “Nhận đi, có thể là bọn cướp gọi tới.”
Tiền Thiên Trì do dự một lát rồi vẫn không kìm được hỏi âu: "Sao bọn cướp lại biết số điện tới của cảnh sát trước?” Ý bảo: Thế này là gian lận rồi còn gì.
Dương Kính bắt đắc dĩ thở dài: "Họ đến vì cậu, chẳng nhẽ không điều tra cậu từ trước?” Anh ta lại nói: "Đừng coi tội phạm là lũ ngu, trước khi hành động bọn chúng đều đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Với cả, cậu cũng không nghĩ xem những người trên xe kia là ai? Tra thông tin của cậu chẳng dễ như trở bàn tay?”
Tiền Thiên Trì xấu hổ gật đầu, sau đó nhanh chóng ấn nghe điện thoại, mở: loa ngoài. Ban đầu không ai nói gì cả, sau vài giây mới nghe thấy tiếng cười khẽ vang lên qua điện thoại, giọng điệu cà lơ phất phơ: “Đã lâu không gặp, đội trưởng Tiền.”
Dương Kính vừa nghe đã biết đây là giọng của diêm vương Cố, nhưng anh ta không nói gì mà chỉ nhìn về phía Tiền Thiên Trì, chuẩn bị quan sát phản ứng tại chỗ của anh ấy.
Quả thực Tiền Thiên Trì cũng được xem như một tuyển thủ khá có thực lực, tố chất tâm lý rất mạnh, cũng không bị “bọn cướp" làm cho hoảng loạn. Anh ấy quát lớn vào điện thoại: “Ngô Pháp, bây giờ các cậu đã bị bao vây, trên trời có trực thăng, dưới đất có đội đột kích, trừ khi cậu biết độn thổ, nếu không chỉ có đường chết. Tôi khuyên các cậu nên nhanh chóng đầu hàng, đừng giãy giụa vô ích!”
Giọng điệu “Ngô Pháp” vẫn chậm rì rì như cũ, trong sự lạnh lẽo lại pha chút hài hước: “Cậu đừng dọa tôi sợ, tôi không sợ cậu, càng chẳng sợ chết. Mục tiêu của tôi hôm nay rất kiên định, chính là xử chết cậu.”
Tiền Thiên Trì hít sâu một hơi, não bộ nhanh chóng xoay chuyển, tự hỏi xem nên đàm phán với bọn cướp như nào: “Nếu là tư thù thì cứ nhắm vào tôi là được? Cần gì phải bắt cóc một nhóm trẻ con?” Anh áy lại tiếp tục nói vô cùng quả quyết, “Một mình tôi lên xe, cậu thả đám học sinh xuống xe!”
“Ngô Pháp” như bị chọc cười: “Đại đội trưởng Tiền, cậu đừng có đánh giá bản thân mình quá cao. Cậu còn chẳng đổi được người trong lòng tôi, còn mơ đổi cả một xe học sinh? Chuyện mua bán lỗ vốn như này sao tôi làm được?”
Tiền Thiên Trì hơi nhíu mày, nghĩ thầm: Sao lại nói là "người trong lòng tôi”? Đại đội trưởng sao mà nói chuyện ngả ngớn thế? Dù là diễn tập thì cũng đâu được giở trò lưu manh với giáo viên nữ?
Anh ấy bỗng nổi lòng chính nghĩa: “Tôi cảnh cáo cậu, dù là giáo viên hay học sinh, cậu không được động vào một cọng lông của họ. Nếu không, dù cậu có chạy tới chân trời góc bể tôi cũng vẫn sẽ bắt được cậu!”
“Ngô Pháp” vẫn cười như trước: “Cậu biết giáo viên và học sinh quan trọng thì tốt. Tôi nhắc cho cậu nhớ, đừng có hành động lỗ mãng, chỉ cần tôi phát hiện có cảnh sát đến gần xe buýt, tôi sẽ nổ súng quét một vòng. Cả một xe học sinh thế này, kiểu gì cũng bắn chết được hai ba đứa. Đúng rồi, cô Trần còn đang ở trong lòng tôi, nếu cậu dám mạnh mẽ tiến công, tôi bắn cô ta trước."
Tiền Thiên Trì biết anh nói đúng, mạnh mẽ tấn công sẽ dẫn đến cá chết lưới rách, thế nhưng... Anh ấy lại nhíu mày, không kìm được chửi thề: Sao lại nhắc tiếp chuyện người ta ở trong lòng anh thế? Còn cố tình nhắc cả họ người ta. quen thân lắm à? Thế này là có tình gi trò lưu manh rồi còn gì? Dù anh có là đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm cũng đâu có được làm vậy...
Để đảm bảo sự an toàn của giáo viên, cũng để ngầm cảnh cáo đội trưởng, anh ấy lạnh lùng nói với điện thoại: “Giáo viên đó là bạn gái tôi, nếu cậu dám động tay động chân với cô ấy, nhất định tôi sẽ không tha cho cậu!”
Người ở hai đầu điện thoại đều im lặng. Tiền Thiên Trì vốn thấy kế hoạch của mình đỉnh chóp, nhưng vừa ngẩng đầu đã nhận ra, tất cả mọi người xung quanh đều nhìn anh chằm chằm, nhìn đến mức khiến anh dựng tóc gáy...
“Ngô Pháp” ở đầu bên kia điện thoại hít sâu một hơi, lạnh lùng mở miệng: “Lên xe trong vòng ba phút, một mình cậu tới, không được mang theo vũ khí, nếu không tôi sẽ thẳng tay giết năm học sinh.” Rồi lại ẩn ý bổ sung thêm một câu, "Tôi thích nhất là chia rẽ uyên ương đó.” Sau đó cúp luôn điện thoại.
Tiền Thiên Trì ngây người, trong lòng hơi thấp thỏm: Sao lại bảo thích chia rẽ uyên ương? Bị tình yêu làm tổn thương nên hận mấy đôi yêu nhau à? Chẳng nhẽ mình không nên nói người ta là bạn gái mình?
Anh ấy bất an mím môi, đưa mắt dò hỏi Dương Kính.
Dương Kính yên lặng một lát, nghiêm túc hỏi: "Tiểu Tiền, cậu không biết thật à?”
Tiền Thiên Trì đơ mặt: “Biết gì cơ?"
Dương Kính: “...” Nhiệm vụ vốn chẳng đơn giản gì giò lại khó càng thêm khó.
Cố Biệt Đông đứng ở một bên yếu ớt nói tiếp một câu: “Cô Trần là mợ cháu...”
Tiền Thiên Trì bừng tỉnh: Ò, thì ra cô ấy đã có bạn trai. Sợ bị hiểu lầm, anh ấy lại giải thích thêm một câu: "Mưu kế của tôi thôi mà, là giả thôi, khiến bọn cướp kiêng kỵ thôi mà”
Anh ấy lại không nhịn được nói thêm một câu: “Với cả đại đội trưởng còn đang ôm người ta trong lòng kìa, không thích hợp lắm đâu nhỉ...”
Cố Biệt Đông uyễn chuyển nói: “Ờm, chú có nghĩ là có thể, cháu bảo có thể thôi nhé... Cậu của cháu có thể cũng ở trên xe."
Tiền Thiên Trị: "..."
Tiền Thiên Trì có một dự cảm không lành: “Cậu, cậu của nhóc là ai?”
Cố Biệt Đông: "Là cái người chú mới gọi điện ấy.”
Triệu Béo bổ sung thêm: “Là cái người vô cùng hung ác cầm đầu bọn cướp.”
Ngô Nguyên bổ sung: “Là cái người đại đội trưởng lạnh lùng vô tình không ai bằng.”
Tiền Thiên Trị: “..."
Tiền Thiên Trì: °......”
Tiền Thiên Trì: …
Dương Kính thở dài, bất đắc dĩ nhìn anh ấy: “Đó là vợ người ta! Không thì ai mà dám ôm ấp giáo viên nữ trong quá trình diễn tập? Thế là giở trò lưu manh rồi còn gì?”
Tiền Thiên Trì khóc không ra nước mắt: “Tôi không biết mà!" Biết thì sao anh dám nói vậy?
Dương Kính thở dài, dạy dỗ anh ấy: “Dù là diễn tập hay là thực chiến, trước hết cần phải làm rõ ân oán, thân phận, bối cảnh và những mối quan hệ xung quanh rồi mới bắt đầu đàm phán, nếu không rất dễ chọc giận kẻ bắt cóc, làm con tin bị thương. Còn nữa, mấy người kia nhắm tới cậu, cậu bảo giáo viên là bạn gái cậu, không sợ chúng tổn thương cô ấy à?”
Vừa rồi Tiền Thiên Trì chỉ muốn ngăn đại đội trưởng giở trò lưu manh, thật sự không nghĩ được nhiều đến vậy.
Anh ấy không khỏi ảo não và sợ hãi May mà chỉ là diễn tập, nếu là thật chắc con tin đã bị mình hại chết...
Dương Kính thấy anh ấy hơi thất thần nên lập tức nhắc nhở: “Bây giờ nghĩ xem nên làm gì tiếp trước đi, chuyện khác đợi diễn tập kết thúc hẵng nói!”
Tiền Thiên Trì gật đầu, hít sâu một hơi, nhanh chóng ổn định lại tâm trạng: “Cậu ta bảo tôi lên xe, tôi thấy không thể lên.”
Dương Kính gật đầu đồng ý, hỏi: “Nói xem vì sao cậu thấy vậy?”
Tiền Thiên Trì: “Người trên xe không ít, dù tôi có mang vũ khí hay không thì cũng không thể tùy tiện nổ súng, nếu không có thể ngộ thương con tin, tôi cũng không thể khống chế một lúc ba người. Khi tôi lên xe có thể cậu ta sẽ bắn tôi một phát chết luôn hoặc bắt cóc tôi, nhưng con tin vẫn ở trong tay cậu ta, cậu ta vẫn có thể áp chế cảnh sát. Hơn nữa, tôi là tổng đội trưởng phụ trách đội hành động chống khủng bố, càng không được để bọn cướp dắt mũi."
Dương Kính khen ngợi gật đầu: “Cho nên mục đích cuối cùng của việc cậu ta bắt cóc chiếc xe buýt chắc chắn không phải cậu, hoặc không hoàn toàn là cậu. Nếu chỉ muốn trả thù cậu, bọn chúng hoàn toàn có thể ra tay với chính cậu hoặc bạn bè người thân của cậu, không cần phải phô trương thanh thế đi bắt cóc xe buýt trường học.”
Tiền Thiên Trì nghe thấy “ra tay với bạn bè người thân của cậu” lại càng sầu não hơn vì hành động to mồm bảo giáo viên là bạn gái của mình vừa rồi, đúng là nhiệt tình cộng ngu dốt mà. Lúc sau lại cảm thán hành động không dễ dàng chút nào, nếu bị tội phạm ghi hận thì ngay cả bạn bè người thân cũng sẽ bị liên lụy... Khẽ thở dài, anh ấy lại hỏi thêm một câu: “Bây giờ chờ bọn chúng gọi điện cho tôi à?”
Anh ấy lại bắt an nói thêm: “Liệu bọn họ có bắn học sinh thật không?”
Dương Kính: “Bọn chúng không dám, nỗ súng có nghĩa là chúng ta phải mạnh mẽ tiến công, mà khi ấy bọn chúng chắc chắn phải chết.” Anh ta lại nói thêm, “Đến bây giờ bọn chúng vẫn không nổ súng bắn con tin, có thể thấy chúng vẫn còn cố kỵ điều gì. Bọn cướp cũng có cướp lý trí và phi lý trí.”
Bên trong xe, Ngô Thương vẫn luôn cầm điện thoại, sau khi cuộc gọi kết thúc, anh ta mới điện thoại rồi cẩn thận liếc nhìn đại ca nhà mình một cái, nhận ra có vẻ anh không vui vẻ gì lắm. Vì thế, Ngô Thương ngoan ngoãn ôm súng đứng xa một chút.
Trần Nhiễm Âm cũng rất cạn lời, tự dưng lòi đâu ra một ông bạn trai... Nhưng cô không nói gì, cũng không giải thích, chỉ muốn xem xem Cố Kỳ Châu cái tên lòng dạ hẹp hòi này có phản ứng gì không.
Thật ra Cố Kỳ Châu biết mình không nên nghĩ nhiều, nhưng anh không khống chế được. Chính là hắn? Người thích uống coca, thích mặc đồ trắng, thích chơi game, còn thích hẹn em đi chơi?
Anh bỗng xoay xoay cổ tay, nhẹ nhàng dùng họng súng gõ mũ giáp của cô, thờ ơ nói: "Có bạn trai từ bao giờ thế?”
Triệu Đông Nam và Ngô Thương lặng lẽ liếc nhìn nhau... Tiểu Tiền chết chắc rồi!
Trần Nhiễm Âm thầm thở dài: Ôi, bình giấm lại đổ rồi, chua chết mất thôi. Nhưng cô rất thích nhìn chính cung nương nương của mình ghen tị, anh càng ghen cô lại càng mừng. Thế nên cô lại trả lời vòng quanh: “Chuyện này thì liên quan gì đến việc diễn tập?”
Cố Kỳ Châu: “Mấy người bọn tôi nhắm đến cậu ta, nếu cô là bạn gái của cậu ta thật thì bọn tôi lại “chăm sóc” cô kiểu khác.”
Trần Nhiễm Âm: “..." Nghe cũng có lý ghê.
Nhưng Trần Nhiễm Âm còn chưa trả lời Cố Kỳ Châu lại nhìn về phía Ngô Thương: “Mấy phút rồi?”
Ngô Thương vẫn luôn tính giờ, nhìn đồng hồ: “Còn một phút nữa.”
Triệu Đông Nam: “Hẳn là cậu ấy không lên xe đâu nhỉ?”
Cố Kỳ Châu lạnh lùng nói: “Dám lên xe thì bắn luôn.” Quá trình diễn tập cũng là quá trình khảo hạch tân binh, bây giờ. anh đang kiểm tra khả năng phân tích và phán đoán của Tiền Thiên Trì.
Ngô Thương: "Đúng vậy, có ngu mới lên xe, chỉ cần cậu ta lên xe là chúng ta chiến thắng.”
Trần Nhiễm Âm nhìn nhìn, rồi lại ngó ngó, thật sự không hiểu nổi họ: Ủa, rõ là mấy người uy hiếp người ta lên xe mà? Xong giờ lại không muốn người ta lên xe? Chẳng phải nếu người ta không lên xe thì mấy người sẽ bắn học sinh à?
Một phút sau, Có Kỳ Châu hất cằm với Ngô Thương: “Gọi một cuộc.” Điện thoại kết nối, anh cười lạnh nói: “Đội trưởng Tiền, cậu cũng bình tĩnh ghê nhỉ, không sợ tôi bắn học sinh thật à?”
Giọng nói Tiền Thiên Trì không hề yếu thế: “Ngô Pháp, đừng có ra vẻ, tôi cũng không muốn lãng phí thời gian với cậu, muốn làm gì cứ nói thẳng, kiên nhẫn của tôi có hạn. Hơn nữa, bây giờ xung quanh đây toàn là người của tôi, nếu cậu vẫn muốn lòng vòng thì tôi sẽ hạ lệnh tổng tấn công, ba người các cậu đừng hòng trốn!”
Gắt đấy, vừa ép được bọn cướp, vừa lưu lại đường lui... Cố Kỳ Châu nhướng mày, trong ánh mắt hiện lên vài phần khen ngợi: “Nếu đội trưởng Tiền đã nói như này, vậy thì tôi không khách khí nữa. Trong vòng nửa giờ chuẩn bị cho. tôi một chiếc máy bay ra nước ngoài, 300 vạn tiền mặt, quá hạn tôi sẽ giết con tin.”
Trần Nhiễm Âm kinh ngạc nghĩ thầm: Vừa máy bay vừa tiền mặt, anh chơi sư tử ngoạm đấy à!
Tiền Thiên Trì thản nhiên nói: “Không thể chuẩn bị máy bay, điều tiết hàng không trong ngoài nước đâu có dễ như vậy? Cậu chỉ cho tôi nửa giờ, tôi không làm được.”
Cố Kỳ Châu: “Vậy cho tôi một chiếc xe bảy chỗ, cậu lái xe, đặt tiền ở ghế phụ, trên kính xe phải dán màng chống nhìn trộm, cửa số cũng phải dán. Nhớ đấy, tôi chỉ có nửa tiếng, quá thời gian tự
cậu chịu.”
Nói xong, anh lại liếc Ngô Thương một cái.
Ngô Thương hiểu ý, lập tức cúp điện thoại.
Triệu Đông Nam vẫn rất hiếu thắng: “Có phải mình chạy vào máy bay trực thăng trong sân huấn luyện là thắng?”
Ngô Thương: “Hình như thế, chỉ cần đảm bảo trên đường chạy trốn không gặp chuyện ngoài ý muốn là được.”
Cố Kỳ Châu tức giận: “Đấy là không dùng bom sáng thôi, dùng bom sáng thử xem.” Bom sáng trong nháy mắt sẽ tạo thành rào cản nghe nhìn cho những người xung quanh, là vũ khí tốt nhất để giải cứu con tin trong hoàn cảnh cô lập, nhưng vì lần này tham gia diễn tập đều là học sinh nên bọn họ không dám dùng, thế nên “bọn cướp” mới có vẻ có ưu thế hơn “cảnh sát”.
Ngô Thương được nhắc nhở, ôm súng nói: "Ờ ha, tôi quên xừ nó mất là cảnh sát còn có bom sáng với bom khói.”
Có Kỳ Châu: “...” Ủa cảnh sát?
Triệu Đông Nam quay qua liếc Ngô Thương một cái: "Tỉnh táo lại đi người anh em, cậu là cảnh sát cơ mài”
Ngô Thương giật mình: “Trời má... Diễn hơi sâu, tôi quên mất mình là cảnh sát.”
Nhóm học sinh lớp 9/2 muốn cười mà không dám cười, Trần Nhiễm Âm cũng cắn môi dưới lặng lẽ cười. Cố Kỳ Châu vô cảm nhìn Ngô Thương: “Sau khi diễn tập kết thúc đi báo cáo cho chỉ đạo Lâm, học một khóa tư tưởng, viết hai nghìn chữ cảm nghĩ.”
Ngô Thương mặt như khóc tang: “Đại ca...”
Cố Kỳ Châu: “Mẹ nó, ai là đại ca của cậu?”
Ngô Thương vội sửa miệng: “À không! Đội trưởng Cố Đội trưởng Cố!”
Đám học sinh cười đến điên lên được, đến cả Triệu Đông Nam cũng phì cười. Trần Nhiễm Âm cũng cười đến mơ hồ, ỷ nằm trong lòng Cố Kỳ Châu, cơ thể run lên không ngừng.
Ngày hè trời nóng, ai cũng mặc rất mỏng. Cơ thể mềm mại thơm ngát ở ngay bên người, đội trưởng Cố không khỏi nghĩ linh tinh, nhưng chỉ có thể cắn răng cản lại. Anh dùng súng gõ gõ mũ giáp của Trần Nhiễm Âm, cảnh cáo: “Đừng cười, nghiêm túc lên.”
Trần Nhiễm Âm vô cùng không phục: “Mọi người đều đang cười mà.”
Cố Kỳ Châu nhàn nhạt nói: “Nhưng cô không được cười.”
Trần Nhiễm Âm giận: “Anh cố ý nhắm vào tôi à?”
Có Kỳ Châu lạnh nhạt trả lời một câu: “Bạn trai cô đắc tội tôi, tôi không nên nhắm vào cô?”
Hai chữ “bạn trai” gằn rất mạnh.
Trần Nhiễm Âm cạn lời: Đồ hẹp hòi! Quá là hẹp hòi! Đúng là hẹp hòi nhất trên đời!
—— Hết chương 32——