Trần Nhiễm Âm không muốn nhìn anh nữa, dứt khoát mở cửa phòng làm việc ra, sau khi vào phòng làm việc của chi đội trưởng Hứa, cô nhanh chóng đóng cửa lại.
Nhìn cánh cửa đã đóng chặt, Cố Kỳ Châu thở dài một hơi, do dự trong chốc lát rồi vẫn xoay người rời đi.
Chi đội trưởng Hứa cũng đã nghe thấy hai người đấu võ mồm ở ngoài cửa, đợi Trần Nhiễm Âm đi vào phòng làm việc, anh ấy cười nói: “Cậu ta không hiểu chuyện, cô đừng so đo với cậu ta.”
“Tôi chẳng thèm so đo với anh ấy đâu.” Trần Nhiễm Âm đi tới trước bàn làm việc của chi đội trưởng Hứa, nhìn ghế rồi lại nhìn chi đội trưởng Hứa, hỏi: “Có thể ngồi không?”
Chi đội trưởng Hứa có dự cảm rằng cô gái này sẽ nói rất nhiều với anh ấy, anh ấy không khỏi bất ngờ, nhưng vẫn vội nói: “Được, tất nhiên là được chứ! Cô ngồi đi.” Nhưng anh ấy lại đứng dậy, định đi pha trà cho Trần Nhiễm Âm.
Trần Nhiễm Âm vội nói: “Anh cũng ngồi đi, tôi không uống, tôi muốn hỏi anh chút chuyện thôi.” Cô nói thẳng vào vấn đề, “Chuyện liên quan đến Lâm Vũ Đường.”
Chi đội trưởng Hứa ngạc nhiên nhìn cô, vẻ mặt nghiêm nghị xen lẫn chút cảnh giác và đề phòng.
Trần Nhiễm Âm đã sớm đoán được chi đội trưởng Hứa sẽ phản ứng như vậy, cô bình tình giải thích: “Tôi là bạn cấp ba của anh ấy, lúc tôi quen anh ấy thì anh ấy tên Lâm Vũ Đường.” Cô nói tiếp, “Trưa hôm qua tôi nhìn thấy anh nói chuyện với một học sinh nữ của lớp tôi ở trước ký túc xá nữ, học sinh nữ đó nói anh tưởng em ấy đó là lớp trưởng, hỏi em ấy tình hình của Cố Biệt Đông, em ấy còn nói anh rất quan tâm đến Cố Biệt Đông, tôi đoán chắc chắn anh biết thân phận thật sự của họ.”
Chi đội trưởng Hứa im lặng ngồi lại ghế, vẻ mặt vẫn nghiêm túc lạnh lùng.
Trần Nhiễm Âm lại nói: “Anh không cần căng thẳng, tôi sẽ không hại anh ấy, càng không tiết lộ thân phận của anh ấy, tôi chỉ muốn hỏi một vài chuyện liên quan đến anh ấy.”
Chi đội trưởng Hứa nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén, một lúc sau mới chậm rãi lên tiếng, nói như chém đinh chặt sắt: “Tôi không biết Lâm Vũ Đường, cũng chưa từng gặp người tên Lâm Vũ Đường.”
Trần Nhiễm Âm là người thông minh, cô lập tức gật đầu: “Tôi biết, Lâm Vũ Đường đã chết lâu rồi, vậy chúng ta trò chuyện về Cố Kỳ Châu.”
Chi đội trưởng Hứa im lặng giây lát: “Cô muốn hỏi gì?”
Trần Nhiễm Âm: “Tôi muốn biết sau tối đó, Cố Kỳ Châu đi đâu, trong tám năm qua đã xảy ra chuyện gì?”
Chi đội trưởng Hứa biết ‘tối hôm đó’ mà cô nói là tối hôm nào, nhưng lại không thể trả lời thẳng vào vấn đề mà cô hỏi: “Tại sao cô muốn biết? Có liên quan gì đến cô?”
Trần Nhiễm Âm mím môi, hít sâu một hơi rồi mới trầm giọng nói: “Bởi vì tôi là cô gái cùng bị bắt cóc với anh ấy tối đó.”
Chi đội trưởng Hứa mở lớn mắt, nhìn chằm chằm Trần Nhiễm Âm với ánh mắt không thể tin được.
Trần Nhiễm Âm siết chặt hai tay đặt trên đùi, lấy hết can đảm thẳng thắn về tội ác của mình với chi đội trưởng Hứa: “Lúc đó chúng tôi vẫn đang yêu nhau, tối hôm đó là tôi xúi anh ấy trốn học nên mới khiến anh ấy gặp nguy hiểm. Sau đó chúng tôi hợp sức chống trả, không đúng, không phải chúng tôi hợp sức, mà là anh ấy dùng tính mạng để mở đường cho tôi ra ngoài, anh ấy cứu tôi nhưng tôi lại vứt bỏ anh ấy vì sợ hãi, vì tôi sợ anh ấy sẽ liên lụy đến tôi…” Giọng cô bất giác run rẩy, ngay cả đôi gò má cũng đang run lên, cô lần nữa hít sâu mới có thể nói tiếp: “Sau tối hôm đó tôi không gặp lại anh ấy nữa, bao năm qua tôi luôn hối hận, áy náy, cũng không thể quên được anh ấy… Còn cả Triệu Hòa Lâm, không phải, nên nói là Cố Biệt Đông, tôi từng gặp thằng bé lúc nó còn rất nhỏ, thế nên anh không cần giấu tôi đâu, tôi biết hết cả.”
Hứa Kiến Thành hoàn toàn không thốt nên lời.
Anh ấy biết tối đó có một cô gái vô tội bị liên lụy, nhưng anh ấy chưa gặp cô bao giờ, vả lại với nguyên tắc bảo vệ người bị hại, tư liệu của cô gái cũng được bảo mật.
Cho dù thế nào thì anh ấy cũng không ngờ hôm nay cô gái đó lại đột ngột xuất hiện trước mặt anh ta, chủ động hỏi anh ta chuyện liên quan đến Lâm Vũ Đường, càng không ngờ cô lại trở thành chủ nhiệm lớp của Triệu Hòa Lâm.
Là trùng hợp hay là ý trời?
Suy cho cùng thì giấy không gói được lửa…
Hứa Kiến Thành thầm cười khổ một tiếng rồi lại thở dài, bất lực nói với Trần Nhiễm Âm: “Tôi với cục trưởng Châu vẫn luôn không cho cậu ấy về Đông Phụ, sợ cậu ấy bị người quen nhận ra, nhưng cậu ấy không nghe, cực kỳ cố chấp, giấu tôi và cục trưởng Châu đăng ký thi công chức của hệ thống cảnh sát Đông Phụ. Bây giờ phỏng vấn cũng nghiêm ngặt lắm, người phỏng vấn được chọn từ hệ thống cảnh sát khắp mọi nơi trên cả nước, không ai can thiệp vào được. Lúc tôi và cục trưởng Châu biết thì cậu ấy đã được hệ thống chọn rồi, muốn đuổi cũng không đuổi được.”
Trần Nhiễm Âm khẽ nhíu mày: “Tại sao anh ấy lại muốn về Đông Phụ như vậy?”
Hứa Kiến Thành: “Vì cậu ấy không cam tâm. Thằng nhóc này kiên cường lắm, không chịu thua, không chịu chấp nhận số phận, ngã ở đâu thì muốn đứng lên ở đó.” Anh ấy lại thở dài: “Ba cậu ấy, chị gái cậu ấy, anh rể cậu ấy nữa, đều chết ở Đông Phụ, sao cậu ấy có thể nuốt được cơn tức này?”
Hốc mắt Trần Nhiễm Âm đau xót, đồng thời cô cũng nắm bắt được một tin: “Vậy mẹ anh ấy đâu?”
Hứa Kiến Thành: “Số lớn, hôm đó được sắp xếp đi công tác, may mắn tránh được một kiếp. Nhưng chúng tôi không công khai tin này, cũng không thể công khai được. Để bảo vệ họ, chúng tôi nói với bên ngoài là thảm án cả gia đình, một nhà sáu người đều mất mạng. Về sau bọn họ được bí mật đưa đến nơi khác, bao năm qua luôn sống ở Tây Phụ.”
Trần Nhiễm Âm gặng hỏi: “Vậy bây giờ mẹ anh ấy vẫn ở Tây Phụ sao?”
Hứa Kiến Thành lắc đầu, trầm giọng nói: “Không, bị ung thư, năm cậu ấy tốt nghiệp đại học đã mất rồi. Vốn dĩ sức khỏe của mẹ cậu ấy không tốt lắm, từng bị ung thư vú, về sau chữa khỏi, nhưng chuyện đó lại là cú sốc không nhỏ cho bà ấy, khiến bệnh ung thư tái phát… Thực ra sức khỏe bà ấy đã không ổn từ lâu, cố chịu đựng đến lúc cậu ấy tốt nghiệp đại học rồi mới đi. Cả nhà họ đều rất kiên cường.”
Trái tim Trần Nhiễm Âm đau như bị dao đâm, tầm mắt bỗng chốc mờ mịt… Cô cảm thấy số mệnh thật không công bằng với Lâm Vũ Đường, không đúng, là tàn nhẫn. Hết lần này đến lần khác cướp đi thứ vốn thuộc về anh, những thứ này đều là những thứ rất bình thường với người khác, nhưng anh lại không thể có được, chỉ có thể nhìn mà không thể với tới.
Cảm giác áy náy và tội lỗi càng mãnh liệt hơn.
Cô thấy mình đúng là tội nhân tội ác tày trời.
“Nếu mẹ cậu ấy còn sống, chắc chắn sẽ không để cậu ấy quay lại Đông Phụ nữa. Thằng nhóc này bướng bỉnh, chết cũng không chịu thua.” Hứa Kiến Thành lại thở dài: “Tôi cũng hiểu tại sao khi đó cậu ấy lại quyết tâm thi vào đại học cảnh sát, là bởi vì cậu ấy muốn trở thành người giống với bố cậu ấy. Vốn dĩ cậu ấy muốn thi vào đội cảnh sát hình sự, nhưng tôi điều cậu ấy đi, cố ý điều cậu ấy đến đội cảnh sát đặc nhiệm.”
Trần Nhiễm Âm sửng sốt: “Tại sao?” Rõ ràng bố anh là cảnh sát hình sự, tại sao muốn anh làm cảnh sát đặc nhiệm chứ?
“Tâm lý trả thù quá mạnh. Khi đó cậu ấy còn quá trẻ, vừa tốt nghiệp, không khống chế được cảm xúc cá nhân.” Hứa Kiến Thành bất lực nói: “Làm cảnh sát, nhất là cảnh sát hình sự, lúc phá án không thể mang theo bất kỳ cảm xúc cá nhân nào, nếu không sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến năng lực phán đoán. Cậu ấy luôn muốn trả thù, muốn thể hiện bản thân, muốn lập công, muốn nhanh chóng mạnh lên, chứng minh cậu ấy không thua gì bố cậu ấy, nhưng nào có thể làm được trong một sớm một chiều chứ? Bố cậu ấy làm cảnh sát hình sự còn lâu hơn cả số tuổi của cậu ấy, hơn nữa đám người đó… Haiz…” Hiện tại không ai biết Lang Gia đang ở đâu, trừ khi ông ta chủ động xuất hiện, nếu không chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi: “Thứ đang đè lên tư tưởng của cậu ấy quá nặng, thế nên tôi điều cậu ấy đi, để cậu ấy mài giũa lại tính cách trong đội cảnh sát đặc nhiệm.”
Nói đến đây, chi đội trưởng Hứa lại nghĩ đến gì đó, không nhịn được cười: “Đội cảnh sát đặc nhiệm đúng là một nơi tốt để rèn luyện, đội trưởng trước đó của Biệt đội Báo Đen còn hung dữ và tàn nhẫn hơn cậu ấy bây giờ. Tôi còn cố ý dặn dò đội trưởng đó ‘quan tâm’ đến cậu ấy nhiều vào, giày vò cậu ấy đến nỗi cậu ấy không nổi nóng nữa, cũng không có thời gian và sức lực nghĩ đến chuyện trả thù nữa.”
Trần Nhiễm Âm cắn môi dưới, cuối cùng vẫn không kìm được mà hỏi: “Đúng vậy, ai mà không biết cách giày vò một người chứ, anh ấy cũng không phải làm bằng sắt, giày vò nhiều lần sẽ có nề có nếp.”
Hứa Kiến Thành biết cô đau lòng, thầm cười một tiếng rồi kể tiếp: “Lúc cậu ấy ở đội cảnh sát đặc nhiệm được gần hai năm thì được chuyển sang đội gìn giữ hòa bình. Người có thể được điều sang đội gìn giữ hòa bình đều là đội viên có kỹ năng xuất sắc ở các mặt, sau khi về thì con đường làm quan chắc chắn sẽ thuận buồm xuôi gió. Lúc đó tôi còn nghĩ, xem như đã cho thầy của tôi một lời giải thích rồi, ai mà ngờ kết quả chưa được nửa năm thì bên kia đột nhiên truyền tin về bảo cậu ấy trúng đạn, sắp không xong rồi, làm tôi sợ chết khiếp, quỳ trước mộ thầy tôi khóc cả đêm, hối hận vô cùng, còn chẳng bằng để cậu ấy ở lại đội cảnh sát hình sự cho rồi.” Nói mãi nói mãi, hốc mắt anh ấy đỏ lên, giọng nói cũng nghẹn ngào: “May mà cậu ấy mạng lớn, vượt qua được, nếu không thì tôi đúng là… Haiz…”
Trần Nhiễm Âm nhớ đến vết thương do súng gây ra ở phía sau vị trí tim, cô lại bắt đầu đau lòng rơi nước mắt.
Hứa Kiến Thành tiếp tục kể: “Cậu ấy đi gìn giữ hòa bình gần một năm rưỡi, lúc về thì trùng hợp được nhậm chức đội trưởng, cậu ấy vừa có lý lịch và kinh nghiệm, thuận theo tự nhiên mà tiếp nhận chức đội trưởng biệt đội Báo Đen. Năm cậu ấy đi, Đông Tử vừa lên lớp sáu, tôi lại độc thân, thế nên quãng thời gian đó Đông Tử luôn ở với tôi. Thằng bé này nghịch chết đi được, thường làm tôi tức đến nỗi muốn tẩn nó, nhưng tôi lại không nỡ… Thằng bé thật sự rất đáng thương.”
Trần Nhiễm Âm khẽ cau mà: “Bố mẹ thằng bé…” Cô nhớ tới buổi tối tám năm trước, những lời ác độc đến cùng cực tên mập đó nói lúc bóp chặt cổ Lâm Vũ Đường. Cô không biết những lời này là thật hay giả, nhưng chính vì mấy câu này mới khiến cô bộc lộ sức mạnh mạnh chưa từng thấy, đánh vào đầu hắn.
Hứa Kiến Thành im lặng hồi lâu, hắng giọng nói bốn chữ: “Đi rất thê thảm.”
Mũi Trần Nhiễm Âm cay xè, trái tim như bị đâm, hốc mắt lại rơm rớm.
Hứa Kiến Thành lại thở dài: “Bố mẹ thằng bé cũng là người kiên cường, kiên trì đến giờ phút cuối cùng. Lúc phòng hình sự đến khám hiện trường, phán đoán là nổ khí gas, bố thằng bé là điểm phát nổ, mẹ thằng bé vốn đã thoát ra ngoài rồi, nhưng cuối cùng lại quay vào, để thằng bé ngoài cửa rồi khóa cửa lại. Ba tên côn đồ đều bị nổ chết, bố mẹ thằng bé cũng vậy, haiz… Lúc chúng tôi tìm được thằng bé thì nó đang đứng bên đường, ngẩn người nhìn ngọn lửa bừng bừng trước mắt, hỏi gì nó cũng không nói, đã sợ đến chết lặng rồi, nghe không hiểu tiếng người nữa, lay hai cái mới đột ngột ngất đi… Lúc đó thằng bé còn nhỏ mà đã trải qua những chuyện này, tôi với cục trưởng Châu đều rất lo lắng sẽ tạo thành ám ảnh tâm lý cho thằng bé, cuối cùng sau khi tỉnh lại thì mất trí nhớ, thằng bé không nhớ gì cả, bác sĩ nói là chịu kích thích quá lớn, não bộ đã khởi động chế độ tự bảo vệ. Cũng may, nếu không cuộc đời thằng bé thật sự tiêu tan rồi.”
Đúng là trong cái rủi có cái may… Trần Nhiễm Âm thở dài một hơi rồi bỗng nhớ ra gì đó, nói với chi đội trưởng Hứa: “Chắc là sau khi tên mập kia đi mới xảy ra vụ nổ.” Sợ anh ấy không hiểu, cô lại bổ sung: “Tối đó có hai người bắt cóc tôi và Lâm… Cố Kỳ Châu, một gầy một mập, giữa chừng tên mập có ra ngoài một lúc.”
Chi đội trưởng Hứa gật đầu: “Tôi biết, nhưng hắn không đến chỗ bố mẹ Triệu Hòa Lâm.”
Trần Nhiễm Âm cứng đờ cả người.
Chi đội trưởng Hứa mấp máy môi: “Hắn đến chỗ thầy tôi.”
Trần Nhiễm Âm hiểu ra gì đó, lập tức nín thở, run giọng nói: “Hắn… Hắn giết bố anh ấy?”
Chi đội trưởng Hứa chầm chậm gật đầu: “Dùng thủ đoạn rất tàn nhẫn.”
Trần Nhiễm Âm bỗng rơi nước mắt lã chã. Tối hôm đó rốt cuộc sau khi anh một mình về nhà thì đã trải qua những gì? Đã nhìn thấy những gì? Nhìn thấy thi thể máu me bê bết của bố sao?
Cô lại rơi vào tự trách: Mình nên về cùng anh ấy, mình không nên xuống xe, mình đúng là đáng chết…
Chi đội trưởng Hứa lại thở dài: “Hung thủ giết thầy tôi tên Triệu Thanh Hổ, từng làm lính đánh thuê ở Miến Điện, thủ đoạn độc ác, là thuộc hạ của Lang Gia. Nhưng chẳng ai trong chúng tôi nghĩ hắn lại chết trong tay hai người. Có lẽ, tất cả đều là ý trời.”
Trần Nhiễm Âm nghẹn ngào nói: “Không phải hai chúng tôi, là anh ấy.” Cô không muốn chiếm lấy hào quang của anh nữa: “Anh ấy đâm một nhát dao vào tên Thanh Hổ gì đó, còn thu hút sự chú ý của hắn nên tôi mới có cơ hội đánh lén hắn.” Cô khóc nức nở không thành tiếng, nghẹn ngào không thôi: “Anh ấy còn nói, nếu… nếu không có cơ hội thắng thì tôi cứ chạy đi, đừng lo cho anh ấy, anh ấy sẽ kéo chân tên mập lại giúp tôi. Là anh ấy cứu tôi, tôi là một kẻ vô dụng…”
Chi đội trưởng Hứa nhìn cô, nghiêm túc nói: “Nhưng cô không hề bỏ mặc cậu ấy, cô vẫn ở lại, đánh lén tên côn đồ đó.”
Trần Nhiễm Âm khóc nói: “Nhưng tối hôm đó tôi làm ra chuyện như vậy… Cuối cùng tôi vẫn xuống xe, tôi không về nhà cùng anh ấy, không đi đến cuối cùng với anh ấy…”
Chi đội trưởng Hứa biết cô đang áy náy, nhưng anh ấy có thể thông cảm cho lựa chọn và hành động của cô lúc đó. Dù sao thì khi đó cô mới chỉ là một học sinh cấp ba mười bảy tuổi, khi tính mạng đang bị đe dọa, sợ hãi là điều rất bình thường. Đừng nói là học sinh, ngay cả người trưởng thành cũng còn sợ nữa là.
Chi đội trưởng Hứa nghĩ ngợi rồi khuyên cô:”Có một gậy kia là đủ rồi, cô đã thay cậu ấy giải quyết kẻ thù giết cha, cậu ấy sẽ không trách cô. Về sau cậu ấy cũng đã nói, là một gậy kia của cô đã cứu cậu ấy, nếu không cậu ấy đã bị Triệu Thanh Hổ bóp chết rồi.”
Trần Nhiễm Âm vẫn nghĩ quẩn, vẫn tự trách, vẫn khóc.
Chi đội trưởng Hứa lại nói: “Nếu cô thật lòng thích cậu ấy thì lau khô nước mắt đi, khóc cũng chẳng có ích gì, mạnh mẽ lên mới đúng. Hơn nữa cậu ấy hoàn toàn chưa từng trách cô, còn rất thích cô đấy.”
Trần Nhiễm Âm sững sờ, lập tức thôi khóc, nhìn thẳng vào Hứa Kiến Thành: “Sao anh biết?”
Chi đội trưởng Hứa bị chọc cười: “Mấy năm qua cậu ấy chưa từng tìm bạn gái, hỏi cậu ấy thích cô gái thế nào thì cậu ấy không nói, giới thiệu cho cậu ấy thì cậu ấy cũng chẳng muốn, có cô gái chủ động theo đuổi cậu ấy thì cậu ấy chẳng quan tâm gì đến người ta. À phải rồi, cậu ấy còn không biết thế nào là thương hoa tiếc ngọc, tiêu chuẩn cư xử giữa nam với nữ nữa ấy chứ. Không tin cô đi hỏi đội viên nữ trong đội cảnh sát đặc nhiệm xem, không có ai là không trợn trắng mắt khi nhắc đến cậu ấy, ai cũng nói cậu ấy không có tính người, uổng phí vẻ ngoài đẹp trai như thế.” Anh ấy cười rồi thở dài, nhìn Trần Nhiễm Âm nói: “Nhưng mà với cô cậu ấy đối xử rất khác. Cậu ấy quan tâm cô, cô bệnh cậu ấy sẽ đau lòng, vội vã bế cô đến phòng y tế, tôi chưa từng thấy cậu ấy lo lắng đến thế cho cô gái nào cả. Nếu cậu ấy không thích cô, cậu ấy có thể làm như vậy à?”
Nói đến nỗi Trần Nhiễm Âm thấy hơi ngại, nhưng cô lại không kìm được mà trộm vui trong lòng.
Hứa Kiến Thành lại mở ngăn kéo, lấy vài tờ giấy viết chi chít chữ bên trong ra, đặt trước mặt Trần Nhiễm Âm rồi nói: “Đây là giấy đảm bảo cậu ấy vừa nộp, đảm bảo sau này sẽ tốt với cô, chắc chắn không hai lòng, bạc tình bội nghĩa. Cô nhận đi, một nghìn chữ đấy! Nếu cậu ấy không tốt với cô thì cô cứ lấy giấy đảm bảo này đến tìm tôi, tôi phân xử cho cô!”
Trần Nhiễm Âm lập tức đưa tay lau nước mắt: “Thật sao?”
Hứa Kiến Thành cười gật đầu, đảm bảo: “Thật! Nếu cô cảm thấy tôi không có bản lĩnh này thì tôi có thể gọi cục trưởng Châu đến cho cô!”
“Cái đó thì không cần đâu, có câu này của anh là đủ rồi.” Cuối cùng Trần Nhiễm Âm thôi khóc mỉm cười, vui vẻ nhận lấy giấy đảm bảo.
Sau khi quay về phòng, cô nằm trên giường, dựa vào chăn, đọc giấy đảm bảo Cố Kỳ Châu viết hết lần này đến lần khác mà không biết chán, mỗi lần đều đọc kỹ từng chữ từng chữ, kỹ đến mức khắc sâu vào tim, còn kích động lăn lộn trên giường.
‘Ting ting’, điện thoại vang lên, cô cầm lên xem, là Cố Kỳ Châu gửi tin nhắn wechat, cô lập tức mở màn hình, kết quả tin nhắn nhận được lại à: “Cô ơi, em viết xong kiểm điểm rồi, bây giờ có thể đến tìm cô không?”
Không cần nghĩ nhiều, chắc chắn là Cố Biệt Đông gửi rồi.
Tâm trạng Trần Nhiễm Âm lại đột ngột nặng nề: Cô cũng rất đau lòng cho đứa trẻ này, còn nhỏ tuổi đã mất cả bố lẫn mẹ, hơn nữa bố mẹ thằng bé còn ra đi thảm như vậy… May mà thằng bé không nhớ gì cả, nếu không cuộc đời của thằng bé thật sự tiêu tùng.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thằng bé thật sự đúng như chi đội trưởng Hứa đã nói: Nghịch chết đi được, đôi khi còn có thể làm người ta tức đến ngứa cả răng!
Haiz… Cô thở dài, trả lời: “Được, cô ở cổng ký túc xá nữ đợi em.”
Ba phút sau, cô đi ra tòa nhà ký túc xá, chẳng bao lâu sau thì Cố Biệt Đông chạy một mạch tới.
Cố Biệt Đông mặc đồng phục trường, cung kính dâng bảng kiểm điểm bằng hai tay.
Trần Nhiễm Âm nhận lấy bảng kiểm điểm, nhìn sơ qua, cơ bản có thể đưa ra một phán đoán: Của Baidu. Trước đây cô cũng từng làm chuyện này rất nhiều lần, không chỉ chép bảng kiểm điểm trên Baidu mà còn chép cả các loại bài nêu cảm nghĩ. Nếu thật sự là bảng kiểm điểm do chính mình viết ra thì nét chữ sẽ không thoăn thoắt thế này, dấu câu cũng sẽ không cẩu thả như vậy. Hơn nữa, với tư tưởng giác ngộ và trình độ viết văn như tiểu học của Cố Biệt Đông, chắc chắn sẽ không viết ra được những lời văn ý nghĩa sâu sắc kiểu này.
Học sinh cá biệt hoàn lương không đáng sợ, cái đáng sợ là sau khi học sinh cá biệt hoàn lương lại đi làm giáo viên. Bây giờ chị Trần chính là người đáng sợ nhất trên đời này, Trần Nhiễm Âm thầm kiêu ngạo, lạnh lùng liếc nhìn Cố Biệt Đông: “Tự viết?”
Cố Biệt Đông không đổi sắc mặt, tim không đập nhanh: “Vâng, tự viết ạ.”
Trần Nhiễm Âm không vui: “Em xem cô là kẻ ngốc à?”
Cố Biệt Đông vẫn đấu tranh: “Em… em tự viết ạ!”
Trần Nhiễm Âm: “Hay là bảo cậu em đến xem?”
Cố Biệt Đông: “…”
Cái đó thì không cần đâu.
Cậu hết cách thở dài, bắt đầu nài nỉ: “Mợ, cầu xin mợ đấy, cháu thật sự muốn tham gia diễn tập.”
Chậc, sao lại tùy tiện gọi mợ vậy chứ? Còn chưa đâu vào đâu cả mà… Trần Nhiễm Âm cắn môi dưới, khóe mắt đuôi mày đều lộ vẻ vui sướng, nhưng cô vẫn cố gắng giữ vẻ nghiêm khắc của giáo viên: “Em gọi mợ cũng vô ích thôi, tại sao cô bảo em viết bản kiểm điểm? Là để em kiểm điểm lại lỗi sai của mình, em chép trên mạng thì có thể kiểm điểm được gì chứ?”
Cố Biệt Đông lo lắng vô cùng, sợ cô không cho cậu tham gia diễn tập. Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, cậu đưa ra một quyết định đầy bất lực: “Em… Em… Em tố giác với cô được không?”
Trần Nhiễm Âm: “Tố giác ai?”
Cố Biệt Đông chẳng chút do dự: “Cậu em.”
Trần Nhiễm Âm: “…” Khá đấy, bắt đầu vì nghĩa nước quên tình nhà rồi?
Cô bình tĩnh hỏi: “Em muốn tố cáo việc gì?”
Cố Biệt Đông cắn răng, hạ quyết tâm: “Cậu ấy bảo khi nào cô hỏi em là trước đây cậu ấy yêu mấy người bạn gái thì trả lời là mười.”
Trần Nhiễm Âm choáng váng: “Mấy người?”
Cố Biệt Đông: “Mười người, nhưng cậu ấy khoác lác thôi, thực ra chẳng có ai cả.”
Đúng là chính thất cả đời hiếu thắng, Trần Nhiễm Âm không nhịn được cười, nhưng cô nhanh chóng thôi cười, nghiêm mặt hỏi: “Còn gì nữa không?”
Cố Biệt Đông nghiêm túc nhớ lại: “Tạm thời hết rồi, nếu có thì em sẽ tiếp tục báo cáo cho cô.”
Trần Nhiễm Âm vẫn giữ vẻ uy nghiêm, chẳng ừ hử gì.
Cố Biệt Đông quan sát sắc mặt cô, cẩn thận dè dặt hỏi: “Em có thể tham gia buổi diễn tập không?
Trần Nhiễm Âm liếc nhìn cậu: “Được thôi, nể mặt em viết bản kiểm điểm cũng ổn.” Để chứng minh mình là một giáo viên chính trực, cô kiên quyết không nhắc đến chuyện tố cáo.
Cố Biệt Đông cực kỳ vui vẻ, nhưng cũng không quên tiếp tục thể hiện lòng trung thành: “Vâng, cảm ơn mợ, sau này cháu nhất định sẽ hành động theo ý mợ!”
Nịnh nọt rất là tích cực.
Trần Nhiễm Âm không vui trả lời: “Sau này em bớt gây chuyện lại là được rồi!”
Cố Biệt Đông gật đầu lia lịa: “Vâng vâng! Nếu không còn chuyện gì nữa thì em đi trước đây nhé cô?” Đợi Trần Nhiễm Âm đồng ý rồi cậu mới vui vẻ quay về phòng mình, trong lòng còn nghĩ: Có mợ tốt thật, cậu mình lại trở nên quan trọng hơn, có thể tố cáo cậu để lấy lòng giáo viên chủ nhiệm.
Gần sáu rưỡi chiều, bài huấn luyện của tất cả các lớp đều kết thúc, bảy giờ ăn cơm, tám giờ bắt đầu văn nghệ.
Địa điểm biểu diễn được sắp xếp trong hội trường lớn của cơ sở huấn luyện đội cảnh sát đặc nhiệm, phụ trách biểu diễn là các học sinh và giáo viên của trường trung học số 2, các đội viên của đội cảnh sát đặc nhiệm được mời đến xem biểu diễn. Nhưng chỉ có các đội viên cũ của trung đội 1 và trung đội 3 là có thể đến tham gia hoạt động, còn các đội viên cũ của trung đội 2 vẫn phải tiếp tục phụ trách nội dung huấn luyện đêm của các tân binh.
Cố Kỳ Châu hoàn toàn không định đến xem biểu diễn, ăn cơm tối xong, anh đến tòa nhà huấn luyện.
Nội dung huấn luyện dành cho các tân binh tối nay không phải huấn luyện thể lực mà là tập trung giải thích điều cần chú ý và yêu cầu đạt tiêu chuẩn của buổi diễn tập ngày mai, không đạt yêu cầu thì sẽ bị trừ điểm.
Cố Kỳ Châu đi tới trước bậc thềm tòa nhà, đột nhiên nhận được tin nhắn thoại wechat của Trần Nhiễm Âm gửi cho anh: “Khoảng chín giờ rưỡi tôi lên sân khấu.”
Ý tứ vô cùng rõ ràng: Anh có thời gian đến không?
Cố Kỳ Châu gõ chữ trả lời, ngắn gọn súc tích: “Không rảnh.” Thực ra là anh không muốn đi, nói cách khác là muốn tránh nguy hiểm, nguy hiểm bị cô mê hoặc. Anh biết rất rõ, cô lên sân khấu sẽ có sức hấp dẫn lớn thế nào.
Trần Nhiễm Âm hơi thất vọng: “Vậy được rồi, anh bận đi.” Sau đó lại nói thêm: “Vốn dĩ tôi còn cảm thấy bài hát này rất hợp với anh nữa chứ, nếu anh không đến thì thôi vậy, tôi đổi bài khác cũng không sao.”
Cố Kỳ Châu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc, không kìm được hỏi: “Bài gì?”
Trần Nhiễm Âm: “Anh có đến đâu, biết nhiều như vậy làm gì?”
Cố Kỳ Châu: “…”
Trần Nhiễm Âm lại hung hăng nói một câu: “Bớt nghe ngóng chuyện trong xã hội lại, cẩn thận tôi tìm người đánh anh!”
Cố Kỳ Châu: “Cô đoán xem tôi làm gì?”
Trần Nhiễm Âm: “…”
Cố Kỳ Châu: “Thuê người giết người, ba năm trở lên.”
Trần Nhiễm Âm: “Vậy anh bắt tôi đi, mau lên, muộn nữa là tôi chạy với người khác đấy.”
Cố Kỳ Châu: “…” Uy hiếp ai thế hả?
Trần Nhiễm Âm: “Không đến thật à? Vậy tôi đổi bài thật đấy.”
Cố Kỳ Châu: “Tùy.”
Trần Nhiễm Âm: “Xía!”
Trần Nhiễm Âm: “Nhàm chán!”
Trần Nhiễm Âm: “Không thích anh nữa, tôi phải đi tìm thêm một hoàng hậu nữa, tìm một người thú vị, vừa thú vị vừa đẹp trai, thích mặc đồ trắng, thích uống coca, chơi game giỏi, hay hẹn tôi ra ngoài chơi.”
Trần Nhiễm Âm: “Bye nhé.”
Sau khi gửi liên tiếp bốn tin, chị Trần quả quyết tắt máy, nói bye là bye thật luôn.
Cố Kỳ Châu bất lực thở dài, lần nữa cất điện thoại vào túi quần, đẩy cửa tòa nhà dạy học rồi đi vào trong.
Phòng học vốn lộn xộn bỗng chốc yên tĩnh hẳn, các tân binh đều căng thẳng nhìn anh, tiếng hít thở cũng trở nên nhỏ nhẹ.
Ngô Thương, trung đội trưởng của trung đội 2 đứng phía sau bục phát biểu chỉnh màn hình chiếu, Cố Kỳ Châu không cảm xúc đi qua lối đi phía Tây, khí thế không giận mà vẫn uy nghiêm.
Các tân binh ngồi bên kia lập tức căng cứng người, ai nấy cũng ngồi thẳng tắp.
Cố Kỳ Châu đến hàng cuối cùng tìm một chỗ rồi ngồi xuống.
Trong phòng học yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, Ngô Thương chuẩn bị xong giáo án, chuẩn bị lên lớp.
Cố Kỳ Châu vốn muốn nghe anh ta giảng xem thế nào, nhưng nghe mãi nghe mãi anh lại bất giác thất thần.
Vừa thú vị vừa đẹp trai, thích mặc đồ trắng, thích uống coca, chơi game giỏi, thích hẹn cô ra ngoài chơi… Tiêu chuẩn rất chi tiết, dựa theo từng đặc điểm của người đàn ông đó mà nói nhỉ?
Còn nói không thích anh nữa, muốn bye anh.
Tối qua còn thề thốt bảo sẽ đi bên anh đến cùng, giờ đổi mục tiêu rồi?
Được đấy, khá lắm.