Lái qua đoạn đường kẹt xe, Trần Nhiễm Âm cụp mắt nhìn bảng hiển thị, ngạc nhiên phát hiện thế mà chỉ còn hai mươi phần trăm điện.
Mặc dù tối qua đúng là cô quên sạc điện, nhưng lúc sáng lái xe đến trường vẫn còn bốn mươi phần trăm mà!
Trần Nhiễm Âm tức giận hỏi Mạnh Mục Thừa: “Có phải anh béo lên không?”
Mạnh Mục Thừa ở phía sau trả lời: “Không thể nào, vóc dáng anh đây chuẩn đến mức có thể bước chân vào showbiz đấy.”
Trần Nhiễm Âm không vui: “Có phải anh hiểu lầm gì giới showbiz rồi không?” Rồi lại cà khia thêm một câu: “Tập được mấy múi cơ bụng rồi mà dám đắc ý như vậy?”
Mạnh Mục Thừa: “Tạm thời chỉ có một múi, nhưng dáng anh không có thịt thừa, lại còn có tiền có sắc, đủ để kiếm sống trong showbiz rồi.”
Trần Nhiễm Âm nghẹn họng, nhận ra cô không phản bác lại anh ta được, bởi vì hình như trong showbiz thật sự chẳng được mấy ngôi sao nam có cơ bụng, chỉ có sao nữ là chăm chỉ ganh đua nhau.
Ày, rốt cuộc bao giờ sao nam mới biết cạnh tranh chút đây?
Mạnh Mục Thừa lại nói: “Showbiz chẳng phải ưu tiên giải trí à, tiền dùng để thúc đẩy giải trí, chỉ cần marketing đúng chỗ, hình tượng thế nào cũng có thể xây dựng được.”
Mặc dù có lý đấy, nhưng Trần Nhiễm Âm vẫn bĩu môi sau lớp áo chống nắng, tiếp tục cà khia: “Anh cũng hiểu biết quá ha.”
Mạnh Mục Thừa nhìn chằm chằm vào gáy cô, cười hỏi: “Biết Triệu Y Mộng không?”
Trần Nhiễm Âm: “Biết”
Tiểu hoa đán mới nổi trong showbiz, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi đã bật lên giữa các ngôi sao nữ, nổi tiếng một cách khó hiểu: "Sao vậy, hồng nhan tri kỷ mới của anh à?”
Mạnh Mục Thừa cũng không phản bác: “Anh lăng xê đó.”
Trần Nhiễm Âm không khỏi cảm khái: “Quả không hổ danh là đa tình.”
Mạnh Mục Thừa khẽ thở dài: “Thực ra cũng chưa đến mức hồng nhan tri kỷ, chỉ là thỉnh thoảng bàn chuyện nhân sinh trong lúc đêm khuya thanh vắng thôi.”
Trần Nhiễm Âm: "..."
Lần đầu tiên nghe thấy cách miêu tả tình một đêm" thành kiểu thanh tân thoát tục như vậy.
Mạnh Mục Thừa: “Có thể là vì dạo này anh đang luyện múi.”
Trần Nhiễm Âm sửng sốt, khó mà tin được: "Dạo này anh làm gì?”
Mạnh Mục Thừa: “Luyện múi.” Lo cô nghe không hiểu, anh ta còn đặc biệt giải thích, "Luyện cơ bắp ấy."
Trần Nhiễm Âm: “..." Hài hước thật đấy.
Cô cúi đầu nhìn gương chiếu hậu, cánh tay dưới lớp áo sơ mi trắng của Mạnh Mục Thừa hiện rõ trong gương, chẳng có chút dấu vết nào của cơ bắp cả.
Cô khẽ thở dài: “Mạnh Mục Thừa, anh đúng là giỏi đày đọa người khác.”
Mạnh Mục Thừa: “Ây, em không tin à? Anh sắp tập thành một người đàn ông cơ bắp vạm vỡ rồi." -
Trần Nhiễm Âm nói thẳng: "Như vậy khó coi chết đi được." Rồi cô lại tốt bụng nhắc nhở, “Anh bớt bớt lại, tập vừa phải mới hấp dẫn người khác phái, tập quá lố sẽ hấp dẫn người cùng phái đấy. Bây giờ giới showbiz biển Linh Đinh trải biết mấy lênh đênh.”
Mạnh Mục Thừa: "...”
Con mẹ nó, “biển Linh Đinh trải biết mấy lênh đênh.”
Trần Nhiễm Âm nhắc lại: “Cái kiểu cơ bắp cuồn cuộn đó thật sự rất khó coi.”
Mạnh Mục Thừa khiêm tốn xin chỉ bảo: “Vậy em nói cho anh nghe xem, đàn ông bọn anh dáng người thế nào mới được xem là đẹp?”
Trần Nhiễm Âm lập tức nghĩ tới dáng vẻ để trần thân trên của Cố Kỳ Châu: “Thì kiểu vừa cao vừa rắn rỏi ấy, có cơ bắp nhưng không phải kiểu cơ bắp cuồn cuộn như cố tập gym trong phòng tập, mà là kiểu cơ bắp rắn chắc do thực chiến và huấn luyện nhiều lần mà ra, như vậy vừa mạnh mẽ còn nam tính.”
Mạnh Mục Thừa hơi cau mày: “Anh hơi không hiểu, thế nào là cơ bắp do thực chiến và huấn luyện mà ra?"
Trần Nhiễm Âm: "Biết cảnh sát đặc nhiệm không? Kiểu vóc dáng như họ đấy." Nói cụ thể hơn chút nữa thì là kiểu như Cố Kỳ Châu, thật sự rất hoàn hảo.
Mạnh Mục Thừa: "...”
Trần Nhiễm Âm: “Cơ bắp luyện trong phòng tập trông yếu ớt lắm, không có cảm giác an toàn như mấy anh cảnh sát đặc nhiệm.”
Mạnh Mục Thừa cười: “Em còn cần cảm giác an toàn à? Cảnh sát đặc nhiệm gặp em còn muốn bỏ trốn đấy.”
Chọc trúng vào chỗ đau của Trần Nhiễm Âm, đúng là bây giờ Cố Kỳ Châu đang tránh cô, cô thẹn quá hóa giận: "Không biết nói chuyện thì ngậm miệng lại!”
Mạnh Mục Thừa: “...”
Đang yên đang lành nổi nóng gì chứ? Vít ga hết cỡ, chạy thêm máy trăm mét, Trần Nhiễm Âm dừng xe điện ở bên ngoài cổng của một tòa chung cư cao cấp nào đó: “Xuống xe.”
Mạnh Mục Thừa đứng bên đường, nhìn cô hỏi: “Không lên ngôi một lát à?”
Trần Nhiễm Âm vừa gật đầu vừa thảo mai đáp: "Không đem theo gì hết, nào dám lên chứ? Lần sau đi, lần sau mang theo quà đến thăm ngài.”
Mạnh Mục Thừa đút hai tay vào túi, cười biếng nhác: “Ôi, sự hiện diện của chị Trần là vinh hạnh của tôi, nào dám nhận quà chứ?”
Trần Nhiễm Âm lười tung hứng với anh ta, dứt khoát sang đường, quay lại con đường mới đến.
Mạnh Mục Thừa nhìn theo hướng cô đi, cho đến khi bóng dáng cô biến mắt mới xoay người về nhà.
Lái xe về chưa qua nổi hai ngã tư thì xe điện của Trần Nhiễm Âm đã hoàn toàn hết điện.
Đội cái nắng gay gắt, đẩy xe đi về phía trước hơn một trăm mét, cô tìm được. một tiệm sửa xe bên đường. Bên ngoài cửa tiệm treo một cột sạc xe điện màu vàng, quét mã thanh toán, một tiếng hai tệ.
Trần Nhiễm Âm cảm tháy sạc nửa tiếng chắc có thể trụ được đến nhà rồi.
Lúc đợi xe sạc điện, cô hỏi mượn chủ tiệm sửa xe một chiếc ghế đẩu, vắt chân ngồi dưới bóng cây bên đường, củi chỏ chống trên đầu gối, thầm mắng Mạnh Mục Thừa, nếu không phải vì anh ta thì xe cô cũng chẳng hết điện, có lẽ giờ này đã ngồi ở nhà hưởng điều hòa rồi, chứ không phải ngồi bên đường phơi nắng thế này!
Trên con đường nhựa trước mặt xe cộ tấp nập, một chiếc Buick SUV màu đen từ từ dừng bên đường cách cô không xa.
Cô càng nhìn càng thấy chiếc SUV này rất quen, nhưng không nhớ ra rốt cuộc đã thấy ở đâu?
Cửa xe bên ghế phụ mở ra, cậu nhóc mặc đồng phục mùa hè của trường trung học số Hai nhảy xuống xe, vẫy tay với cô: "Cô Trần! Trùng hợp thật đấy, sao cô lại ở đây?”
Trần Nhiễm Âm hơi ngắn ra: “Cô... cô sạc xe điện.” Lúc trả lời, cô lại nhìn chòng chọc về phía ghế lái.
“Em với cậu em đến đây ăn cơm." Cố Biệt Đông chỉ về phía quán cơm ở bên cạnh tiệm sửa xe, nói, “Quán này ngon lắm, cậu cháu em thường đến đây ăn."
Lúc Cố Kỳ Châu xuống xe thì vừa khéo nghe thấy câu này của cháu trai mình, thật sự cảm thấy thằng nhóc này ngày càng giỏi nói dối không chớp mắt.
“À." Trần Nhiễm Âm tháo kính râm và mũ xuống, cô bạo gan nhìn chằm chằm Cố Kỳ Châu, nói, “Cô cũng chưa ăn cơm nữa.”
Cô muốn ăn cơm với Cố Kỳ Châu, nhưng chắc chắn cô sẽ không chủ động đề nghị mà muốn Cố Kỳ Châu chủ động mời cô.
Thế nhưng Cố Kỳ Châu cứ như không nghe thấy những lời cô nói, anh đi thẳng đến cửa quán cơm, để lại cho cô một bóng lưng thẳng tắp.
Trần Nhiễm Âm bực bội, còn có chút thất vọng.
Cố Biệt Đông cũng cảm thầy ông cậu nhà mình đúng là không biết tốt xấu, người đẹp Trần đã nói vậy rồi, sao ông. cậu nhà mình có thể không ý nhị gì vậy chứ? Hơn nữa, chẳng phải vừa rồi ông cậu nhà mình còn lo lắng cho người đẹp Trần ư? Sao giờ lại ra vẻ lạnh lùng rồi?
Ôi, đúng là kỳ quặc. “Cô, cô ăn cùng bọn em nhé?” Cố Biệt Đông chỉ đành mời thay ông cậu của mình.
Trần Nhiễm Âm liếc nhìn bóng lưng Có Kỳ Châu, cô cắn môi dưới nghĩ ngợi rồi đứng dậy khỏi ghế, cười haha nói: “Được thôi, cô mời hai người.”
Cố Biệt Đông vội xua tay: "Không không, không cần đâu ạ, bọn em mời cô.”
Điều hòa trong quán cơm vừa đủ, Trần Nhiễm Âm vừa bước vào đã cảm thấy. mát mẻ sảng khoái, cô lập tức tháo kính râm và cởi áo chống nắng ra.
Họ ngồi ở bàn bốn người, Cố Kỳ Châu và Cố Biệt Đông ngồi một bên, Trần Nhiễm Âm ngồi một mình bên kia, còn cố ý ngồi đối diện với Cố Kỳ Châu, trắng trợn nhìn anh chằm chằm.
Cố Kỳ Châu bắt lực với cô, cắn răng dời mắt đi.
Phục vụ mang thực đơn tới bàn, Cố Biệt Đông hỏi: “Quán của mọi người có món gì đặc sắc không?”
Trần Nhiễm Âm sửng sót: "Chẳng phải hai người thường đến đây à?”
Có Biệt Đông có chút hoảng hốt, nhưng vẫn phản ứng rất nhanh: “Là cậu em thường đến, em là lần đầu.” Nói xong, cậu còn ném thực đơn sang cho ông cậu mình, hệt như đang ném củ khoai nóng bỏng tay.
Cố Kỳ Châu mặt không biến sắc nhận lấy thực đơn, đọc lướt qua rồi lại đẩy thực đơn đến trước mặt Trần Nhiễm Âm: “Cô gọi đi."
Trần Nhiễm Âm ngước mắt nhìn anh: “Có muốn đề cử món gì không?”
Có Kỳ Châu: “Mấy món đặc sản đó đều ổn, chỉ hơi cay thôi.”
Có Biệt Đông: “...”
Cậu rất nể khả năng ứng biến của ông cậu mình, rất bình tĩnh.
Trần Nhiễm Âm nhìn mấy món đặc sản, hỏi hai người họ: "Gà hầm, tôm hùm đất, khoai tây sốt xì dầu với bông cải xanh xào được không?”
Cố Biệt Đông không có ý kiến: "Được ạ.”
Cố Kỳ Châu lại hỏi phục vụ trước: “Gà hầm với tôm hùm đất có thể làm không cay được không?”
Phục vụ gật đầu: “Được ạ."
Có Kỳ Châu: “Vậy thì không cay hết.”
Phục vụ vừa cúi đầu ghi vào sổ vừa đáp: "Vâng.”
Có Biệt Đông thầm thấy lạ, chẳng phải ông cậu nhà mình rất giỏi ăn cay sao?
Sao lại bảo người ta nấu không cay?
Nhưng ngay sau đó cậu đã nhớ ra một chuyện: Dạ dày của người đẹp Trần không khỏe, không thể ăn lạnh cũng không thể ăn cay.
Trần Nhiễm Âm không lên tiếng, lặng lẽ bưng tách trà nóng, nhưng khóe miệng lại không kìm được cong lên, khóe mắt đuôi mày cũng lộ rõ vẻ phấn khích và đắc ý.
Chẳng máy chốc đã lên món, tôm hùm đất màu sắc bắt mắt, mùi thơm xộc vào mũi, thế nhưng Trần Nhiễm Âm lại không gắp con nào.
Không phải vì không thích ăn, cũng chẳng phải vì không muốn ăn, mà là vì Lâm Vũ Đường ngồi đối diện mà lại không bóc vỏ tôm cho cô.
Nhớ lại lúc hai người còn bên nhau, lần nào ăn tôm anh cũng bóc vỏ cho cô, sau đó đút thịt tôm vào miệng cô, miệng không nhét được nữa thì bỏ vào bát của cô, hệt như đút heo ăn, là một hành động vô cùng ngốc nghếch.
Nhưng tình yêu của trai thẳng luôn trực tiếp như vậy, anh không ăn con nào, cả bữa cơm đều bóc vỏ tôm cho cô, đợi cô ăn no rồi anh mới bắt đầu động đũa.
Khi đó anh còn thề thốt với cô là sẽ bóc vỏ tôm cho cô ăn cả đời, chắc chắn không để cô động tay dù chỉ một lần.
Bây giờ mới có mấy năm mà lời thề đã không còn giá trị nữa rồi... Lời thề của tình cũ như một bàn tay, mỗi lần bạn nhớ lại sẽ cho bạn một cái tát.
Nhưng không thể trách Cố Kỳ Châu được, chỉ có thể trách chính cô không quý trọng anh.
“Cô giáo, sao cô không ăn tôm?”
Câu hỏi của Cố Biệt Đông cắt ngang hồi tưởng của Trần Nhiễm Âm.
Cô cười đáp: “Cô không thích ăn tôm.”
Cố Kỳ Châu im lặng nhìn cô.
Trần Nhiễm Âm cúi đầu, và một đũa cơm khô.
Cố Kỳ Châu mím môi, cuối cùng vẫn không nói gì, lặng lẽ ăn cơm.
Chia tay nhiều năm rồi, còn gì để nói nữa đâu?
Khả năng làm lành không lớn lắm, họ là hai loại người hoàn toàn khác nhau, chuyện quá khứ đã chứng minh cuối cùng họ cũng thành người dưng, không cần phải giẫm vào vết xe đổ.
Cột sạc điện sạc rất nhanh, ăn xong bữa cơm thì xe điện đã sạc được năm mươi phần trăm.
Sau khi tạm biệt hai người họ, Trần Nhiễm Âm lái xe điện rời đi. Dù sao tương lai cũng còn dài, cô không tin trái tim Cố Kỳ Châu là sắt đá, nếu thực sự không được nữa thì cô chạy đến cửa phòng làm việc của chỉ đội trưởng đội bọn họ khóc ầm lên, nói Cố Kỳ Châu bạc tình bội nghĩa với cô, để chi đội trưởng phân xử cho cô. Tất nhiên đây là chiêu cuối cùng, trừ khi bất đắc dĩ, nếu không cô sẽ không dùng đến nó.
Dù sao thì bây giờ cô là một giáo viên, phải lấy đạo đức để thuyết phục người, không thể tùy tiện chơi xấu được.
Cố Kỳ Châu dẫn Cố Biệt Đông quay lại xe.
Lúc thắt dây an toàn, Cố Biệt Đông bỗng nhớ ra gì đó: “À phải rồi, tuần sau bọn cháu đến căn cứ của cậu tham gia huấn luyện mở rộng đấy, cậu biết không?”
Có Kỳ Châu vừa lái xe vừa trả lời: "Biết”.
Có Biệt Đông thấy lạ: “Sao lại đến chỗ của cậu nhỉ?”
Cố Kỳ Châu: “Chi đội trưởng Hứa chỉ định, hạng mục huấn luyện thực chiến cho tân binh cần một nhóm học sinh giúp.”
“Chi đội trưởng Hứa” chính là chỉ đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm Đông Phụ, tên là Hứa Kiến Thành, lãnh đạo trực tiếp của Cố Kỳ Châu.
“À." Cố Biệt Đông lại nói: “Chú Hứa cũng quan tâm đến chuyện cậu tìm bạn gái lắm, chú ấy còn bảo nếu cậu không thể giải quyết chuyện hôn nhân trước ba mươi tuổi thì chú ấy sẽ thay ông ngoại ép duyên cậu đấy.”
Cố Kỳ Châu: “...”
Một tuần nhanh chóng trôi qua, trường học quy định toàn thể giáo viên và học sinh của khối chín phải đến trường trước sáu giờ ba mươi phút sáng thứ sáu, thống nhất đi xe buýt của trường đến căn cứ huấn luyện cảnh sát đặc nhiệm của thành phố Đông Phụ.
Mất khoảng bốn mươi phút đi xe.
Trên đường đi, các học sinh gần như đều ngửa đầu ngủ say giấc.
Trần Nhiễm Âm và Lý Tư Miên cùng ngồi ở hàng đầu tiên của xe buýt, trường quy định trong kỳ huấn luyện mở rộng mỗi lớp phải có hai giáo viên đi theo, giáo viên chủ nhiệm bắt buộc theo sát, giáo viên còn lại giúp đỡ cho. giáo viên chủ nhiệm.
Lý Tư Miên cũng nghiêng đầu ngủ, cả xe chỉ có mỗi Trần Nhiễm Âm và Cố Biệt Đông là kích động đến mức không hề buồn ngủ.
Sau khi đến nơi, xe buýt lái thẳng vào cổng lớn của căn cứ huấn luyện mở rộng của đội cảnh sát đặc nhiệm, xe dừng ở phía Nam sân tập.
Đã có rất nhiều cảnh sát đặc nhiệm mặc đồng phục tác chiến màu đen đứng ở giữa sân tập trải thảm cỏ xanh, có cả lính mới và lính cũ. Dưới trụ kéo. cờ trước mặt có đặt micro đứng, trông như lát nữa sẽ có lãnh đạo phát biểu. Trần Nhiễm Âm đoán, khả năng cao là bọn họ đến kịp đại hội tuyên thệ của tân binh nhập đội, chẳng trách trường học bảo họ tập hợp sớm như vậy, thì ra là muốn tham gia vào lễ tuyên thệ của đội cảnh sát đặc nhiệm, cho đám nhỏ nghịch ngợm này cảm nhận được vẻ uy nghiêm của cảnh sát đặc nhiệm, nghiêm túc răn dạy chúng.
Để không mất mặt trước đội cảnh sát đặc nhiệm, mỗi giáo viên chủ nhiệm đều nghiêm túc chỉnh đốn hàng ngũ của lớp, không ngừng nhắc đi nhắc lại hai chữ "kỷ luật’.
Trần Nhiễm Âm càng nghiêm túc trấn áp đám hỗn thế ma vương của lớp 9/2, cô sợ chúng ở đây sẽ phạm lỗi.
Nhưng có một điểm đáng mừng, đó là tới đây rồi tên nhóc Cố Biệt Đông rất ngoan, hệt như hổ vào chuồng.
Không có cậu đi đầu, đám con trai nghịch ngợm kia cũng không làm được gì.
Sau khi chỉnh đốn lại hàng ngũ, họ theo sau lớp 9/1 đi về phía sân tập.
Trần Nhiễm Âm đi đầu.
Lúc này mặt trời mới mọc, nắng vàng rực rỡ.
Lúc sắp vào cổng, ba nam cảnh sát đặc nhiệm đi tới, người đi đầu là Cố Kỳ Châu.
Giống với các đội viên khác, anh cũng mặc đồng phục huấn luyện màu đen, chân đi ủng màu đen, dáng người cao lớn thẳng tắp, hai chân thon dài.
Khuôn mặt anh tuấn của anh cũng bớt đi đôi phần hoang dã và ngang ngạnh thường ngày, thay vào đó là vẻ nghiêm túc và uy nghiêm.
Trần Nhiễm Âm không khỏi ngẩn người, có chút thất thần.
Đây là lần đầu cô nhìn thấy anh mặc đồng phục huần luyện của cảnh sát đặc nhiệm.
Quả thực rất đẹp trai, còn đẹp trai hơn cả bình thường.
Hơn nữa, anh thật sự rất hợp với màu đen, bộ đồng phục này như được đặt may cho riêng anh, tôn lên đường nét góc cạnh rõ ràng của anh.
Cố Kỳ Châu chỉ chạm mắt cô rồi dời đi, bước vào sân tập trước.
Bên trái anh là đội phó Côn Minh của đội biệt kích Báo Đen, bên phải là chính trị viên Lâm Nghị.
Côn Minh trạc tuổi Cố Kỳ Châu, Lâm Nghị thì lớn hơn Cố Kỳ Châu một chút, con cũng sắp lên tiểu học, vậy nên tính cách khá chín chắn và thận trọng, là chỉ đội trưởng Hứa đặc biệt cử đến giúp cho Cố Kỳ Châu.
Sau khi đi được vài bước, Lâm Nghị lại quay đầu nhìn, nói với Cố Kỳ Châu: “Tôi nhìn thấy Tiểu Đông rồi.”
Cố Kỳ Châu: “Ừm, là học sinh trường họ."
Côn Minh cũng quay đầu nhìn, trong nụ cười toát lên vẻ ngạc nhiên và mong đợi: "Chủ nhiệm lớp thằng bé xinh thật, không biết có bạn trai chưa nhỉ?”
Cố Kỳ Châu liếc nhìn anh ta, hờ hững đáp một câu: “Cậu trông cô ấy có giống như chưa có bạn trai không?”
Trong mắt Côn Minh dần mắt đi ánh sáng, như thể tình yêu của anh ta còn chưa kịp bắt đầu đã kết thúc: “Hưm, cậu nói đúng, chắc chắn cô ấy có rồi, mà cũng không thiếu người theo đuổi, bớt đi một người như tôi cũng chẳng hề hắn gì.”
Cố Kỳ Châu "tốt bụng" an ủi một câu: “Cậu hiểu thì tốt.”
———— Hết chương 11—————