Dịch: Anh Đào.
Sau khi cầu hôn Tưởng Ti Tầm muốn cố gắng hợp pháp hóa danh phận càng sớm càng tốt.
“Hôm nào đi đăng ký kết hôn?” Trước khi ngủ anh ôm người vào trong lòng hỏi.
Hứa Tri Ý dán lưng vào lồ ng ngực anh ngủ, nhắm mắt nói: “Anh muốn hôm nào đi đăng ký?”
Tưởng Ti Tầm tắt đèn: “Chọn ngày em thích.”
“Ngày nào em cũng thích.” Nói rồi Hứa Tri Ý lật người lại trong lòng anh, đối diện với anh hai tay ôm lấy cổ anh, nhấc chân đặt lên eo của anh, “Để em suy nghĩ kỹ lại xem.”
Ngày cầu hôn đối với cô mà nói là một ngày đặc biệt có ý nghĩa nên ngày đăng ký kết hôn muốn chọn một ngày có ý nghĩa với anh.
“Em nghĩ xong rồi.” Cô ngẩng đầu.
Tưởng Ti Tầm hỏi: “Ngày nào thế?”
Hứa Tri Ý: “22 tháng 11.”
Hôm đó là sinh nhật của anh.
Anh luôn thờ ơ với ngày sinh nhật của mình, cô nghĩ không phải thờ ơ mà là do lúc còn nhỏ đã từng mong chờ nhưng sau này vẫn không thành hiện thực nên không mong chờ nữa.
“Đăng ký ở Hồng Kông.”
Tưởng Ti Tầm lấy cằm dụi lên trán cô: “Cảm ơn em.”
Trong bóng tối Hứa Tri Ý hôn lên cằm anh: “Không cần cảm ơn, tặng anh quà sinh nhật.”
Hôn xong, cô nằm lại trong lồ ng ngực anh, Tưởng Ti Tầm hỏi cô: “Lại tặng anh món quà khác nữa.”
“Làm gì có chuyện hỏi người khác muốn quà chứ.”
“Em là vợ anh, chưa bao giờ là người khác.”
“Sáu năm trước thì sao?”
“Cũng không phải người khác.”
Câu này khiến Hứa Tri Ý rất thoải mái: “Anh còn muốn quà gì nữa? Không thể nào hôm đó tổ chức đám cưới nhé, còn hai mươi ngày nữa căn bản không đủ chuẩn bị hôn lễ.”
“Đám cưới không vội.” Anh vẫn chưa dẫn cô đến bên gia đình nhà cậu, còn rất nhiều nơi chưa đi cùng cô.
Hứa Tri Ý: “Vậy anh muốn gì?”
“Vợt tennis, tặng anh một đôi.” Tưởng Ti Tầm nói, “Sau này anh chơi cầu lông cùng em, em chơi tennis cùng anh.”
Đã hai năm rưỡi không đánh cầu lông, Hứa Tri Ý quyết định chơi lại.
“Có buồn ngủ không?” Tưởng Ti Tầm hỏi cô.
Vừa rồi buồn ngủ, sau khi làm một lần vừa mệt lại buồn ngủ, dán vào lòng anh chỉ muốn ngủ nhưng sau khi thảo luận ngày đăng ký kết hôn cơn buồn ngủ đã qua đi.
Tưởng Ti Tầm thấy cô không ừ hử gì, có lẽ là không buồn ngủ. Anh sờ vào công tắc ở đầu giường, rèm cửa sổ sát đất tự động mở ra, cảnh biển của bến cảng đập vào mắt.
Anh lấy chân của cô xuống khỏi người mình, “Quay qua đây ngắm nhìn cảnh biển.”
Hiếm khi tối nay thời tiết quang đãng, trời đêm xanh.
Hứa Tri Ý quay người lại, giống như trước đó cả lưng dán lên lồ ng ngực của anh, gối đầu lên cánh tay của anh nhìn cảnh biển xa xa.
Dưới tấm chăn mỏng không mặc váy ngủ, một mảng da lớn dán vào nhau.
Của cô hơi mát, của anh khô và ấm áp.
Gác lại những suy nghĩ kiều diễm đó tập trung ngắm nhìn cảnh biển.
Sau hôm sinh nhật bọn họ đến Hồng Kông, trong nửa tháng này phỏng vốn thành lập đoàn đội, có sự gia nhập của thư ký Thái cô như hổ mọc thêm cánh.
Món quà sinh nhật bác Lộ tặng cho cô đã nói lên được tất cả thành ý.
Hồi tưởng lại buổi sinh nhật hoành tráng đó của mình mí mắt bất giác khép lại.
Tưởng Ti Tầm cảm giác được người trong lòng đã ngủ, hô hấp cũng trở nên đều hơn, đóng rèm cửa lại.
Dỗ người ngủ xong anh nhẹ nhàng xuống giường.
Công việc còn chưa làm xong, hôm nào đăng ký kết hôn cũng phải thông báo với bố mẹ vợ một tiếng.
【Con và Tri Ý định ngày 22 tháng này đi đăng ký kết hôn, đăng ký ở Hồng Kông ạ.】Nơi mà anh và Tri Ý sinh ra
Bây giờ nhóm phụ gia đình trở thành nhóm gia đình sôi nổi nhất nên được Hứa Hành ghim lên đầu, có tin nhắn liếc mắt cái là thấy ngay.
Anh trả lời Tưởng Ti Tầm:【Cậu tự luyến thế, chọn sinh nhật mình đi đăng ký kết hôn.】
Tưởng Ti Tầm:【Tri Ý chọn cho tôi.】
Hứa Hành:”…..”
Người bình thường sẽ nói thẳng là Tri Ý chọn nhưng cậu ta cứ phải thêm hai chữ kia vào.
Hứa Hướng Ấp chúc mừng hai đứa nhỏ trước, lại nói:【Cả nhà chúng ta sẽ qua đó trước một ngày.】Chứng khiến khoảnh khắc hạnh phúc của con gái, tiện chúc mừng sinh nhật cho con rể
.…
Sáng sớm ngày hôm sau trên đường đến công ty Hứa Tri Ý gửi tin nhắn cho Tưởng Nguyệt Như:【Cô Tưởng, con và Ti Tầm định ngày 22 tháng này đăng ký kết hôn ở Hồng Kông ạ.】
Bên Tưởng Nguyệt Như đang là chiều tối, mặt trời vừa mới lặn, ráng chiều nhuộm đỏ trong sân, bà đang cắt hoa ở trong vườn.
Bà cười trả lời:【Chả trách ráng chiều hôm nay đẹp như vậy, hóa ra là có tin vui. Hôm đó cô về Hồng Kông.】
Người bất ngờ biến thành Hứa Tri Ý:
【Cô ơi, cô đến thật ạ?】
Tưởng Nguyệt Như:【Ừ, không cần lo lắng cho cô, đã không sao từ lâu rồi.】
Bà đã không còn đến gặp bác sĩ tâm lý nữa, đổi đi chỗ khác. Ngày nào cũng mới mẻ, lúc cảm giác sẽ suy nghĩ lung tung liền lái xe ra ngoài đi dạo.
Ngày 22 lại là sinh nhật của con trai làm sao bà có thể không đến chứ.
Yêu và hận giữa những người lớn suy cho cùng cũng liên lụy đến con cái.
Ba mươi năm rồi, bà từ chối gặp mặt Lộ Kiếm Ba vậy nên sinh nhật của con trai, bao gồm cả lễ tốt nghiệp của con trai đều là một mình bà xuất hiện.
Trước đây luôn cảm thấy là con trai phản nghịch, suy nghĩ không tinh tế nên sẽ không để ý những chuyện này.
Bây giờ nghĩ lại thì là do mình hoàn toàn sai.
Chàng trai nhỏ từ nhỏ đã chu đáo, nhìn thấy bà khóc liền nghĩ cách để an ủi bà, ngày nào cũng gọi một cuộc điện thoại để lại lời nhắn cho bố, suy nghĩ sao có thể không tinh tế chứ.
Tưởng Nguyệt Như không muốn làm khó hai đứa nhỏ, nói với Hứa Tri Ý:【Con thông báo với bác Lộ con qua đi, không sao hết.】Yêu hận đã buông xuống từ lâu rồi.
Lấy danh nghĩa đăng ký kết hôn tổ chức sinh nhật cho con trai.
Sau này thằng bé sẽ có ngôi nhà nhỏ của riêng mình, mỗi ngày sẽ có vợ và con cùng bầu bạn sẽ không nghĩ đến chuyện bố mẹ không ở bên cạnh nữa.
Lúc Lộ Kiếm Ba nhận được tin nhắn của Hứa Tri Ý đang ở trang viên ở London. Đã lâu không đến đây, sau khi con trai cầu hôn ông đến đây ở mấy ngày.
Trước đây ông định để trang viên thành phòng tân hôn, nhưng không dùng đến. Ông đang lật xem lại ảnh cưới của mình và Tưởng Nguyệt Như, điện thoại rung, liếc nhìn ảnh đại diện là của Hứa Tri Ý, ấn vào xem.
【Bác Lộ, ngày 22 con và Ti Tầm đăng ký kết hôn ở Hồng Kông, bác có thời gian qua không ạ?】
Lộ Kiếm Ba:【Có.】
Lại hỏi:【Cô Tưởng con biết không?】
【Biết ạ. Hôm đó cô cũng đến Hồng Kông dự lễ. 】
Hứa Tri Ý lại nói thêm:【Cô Tưởng biết con muốn mời bác đến cùng ạ.】
Lộ Kiếm Ba không dám tin, đọc lại từng chữ từ đầu đến cuối một lần nữa,【Bác sẽ đến trước. Tri Ý, hai đứa muốn quà kết hôn là gì, cứ chọn tùy ý.】
Hứa Tri Ý:【Quà thì không cần, bác mua bánh kem cho Tưởng Ti Tầm đi ạ.】
Lộ Kiếm Ba:【Được.】
Đột nhiên nhớ lời nhắn thoại con trai để lại cho ông lúc 4 tuổi: “Mẹ nói chủ nhật này là sinh nhật con, bố sẽ đến chứ ạ.”
“Bố, ngày mai là sinh nhật con rồi, con đợi bố cùng ăn bánh kem.”
“Bố, con để lại cho bố một miếng bánh kem.”
…..
Để điện thoại xuống, bình tĩnh một lát tiếp tục lật xem ảnh cưới.
Lúc đầu khi chụp ảnh cưới bọn họ đã lên kế hoạch khi nào tổ chức đám cưới, bố mẹ vợ và mấy người anh cậu đều không đồng ý hôn sự này nhưng vì Ti Tầm nên dần dần thoải mái hơn.
Nhưng không lâu sau đó chính ông lại khinh suất.
Bà muốn tổ chức đám cưới như vậy nhưng ông lại không thể nào cho bà.
Những năm nay bà vẫn luôn đi gặp bác sĩ tâm lý có lẽ phần lớn liên quan đến chuyện hôn lễ, khi đó mặc dù bố vợ tức giận vì con gái không nghe lời nhưng cuối cùng không buông bỏ được lại cũng chính là cô con gái nhỏ này.
Ông cụ mang theo tiếc nuối rời khỏi thế giới này, tiếc nuối không thể nào nắm tay con gái đi trên thảm đỏ, giao con bé cho người yên tâm, cũng tiếc nuối vì không thể nhìn thấy được con hạnh phúc.
Lộ Kiếm Ba lại lấy điện thoại ra hỏi Hứa Tri Ý:【Những người chứng kiến đăng ký đã mời xong hết rồi chứ?】
Hứa Tri Ý:【Tối nay đi mời ạ.】
Ở bên Tưởng Ti Tầm lâu rồi có rất nhiều chuyện bắt đầu trở nên tâm linh tương thông.
4 rưỡi chiều anh gọi điện thoại qua bảo cô sắp xếp một chút.
“Anh đi đón em.” Anh nói.
Hứa Tri Ý: “Hôm nay sớm vậy sao?”
Tưởng Ti Tầm tắt máy tính hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Hôm nay trời đẹp.”
Hứa Tri Ý cười, câu trả lời này không liên quan tí gì đến nhau hết.
Gập máy tính lại, cô còn liếc nhìn bên ngoài cửa sổ, trời không mây. Mấy ngày gần đây Hồng Kông không mưa, thời tiết rất thoải mái.
Người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại nói: “Dẫn em đến nhà cũ một chuyến.”
“Sao anh biết tối nay em muốn đến nhà cũ?” Đến nhà cũ mời người chứng kiến.
“Cảm nhận được.”
Những lời yêu thương của anh luôn vô tình thốt ra.
Hứa Tri Ý cầm túi và áo khoác ngoài rời khỏi văn phòng, vừa đi vừa nói chuyện.
“Sao hôm nay anh tan làm sớm vậy?” Cô tò mò hỏi lại.
Tưởng Ti Tầm đang băng qua đường: “Vừa rồi không phải em hỏi rồi sao, sao thích lặp lại vậy?”
Hứa Tri Ý: “Già rồi đó. Già rồi nên sẽ lặp lại lời nói của mình trong vô thức.”
Tưởng Ti Tầm cười: “Già rồi anh cũng không chê em.”
Hứa Tri Ý không nhường anh, cười lên án: “Anh lớn hơn em sáu tuổi đó, em còn không chê anh già, anh còn không biết xấu hổ chê em sao.”
Nhắc đến lớn hơn sáu tuổi Tưởng Ti Tầm nói: “Trước đây anh còn lo lắng em chê anh già.”
“Lúc nào thế?”
“Vừa mới quen chưa được bao lâu. Em và Ninh Dần Kỳ có chuyện để nói, nói chuyện với anh ba câu là không rời khỏi công việc.” Ngoại trừ công việc ra cũng không có gì để nói.
Hứa Tri Ý: “Không phải em chột dạ sao.”
Tưởng Ti Tầm băng qua đường, đi vào trong tòa nhà văn phòng.
Lúc này ở tầng 20 Hứa Tri Ý ấn thang máy đi xuống, cửa thang máy từ từ mở ra, cô đi vào ấn tầng ‘1’, tiếp tục nói chuyện với điện thoại hỏi anh bây giờ đang làm gì.
Tưởng Ti Tầm nói: “Đang chờ đang thang máy.”
Anh nhìn con số nhảy từ tầng 20 đến tầng 19.
Hứa Tri Ý tưởng anh mới ra khỏi văn phòng của mình, “Vậy em đi đón anh.”
Văn phòng làm việc của hai người chỉ cách nhau một con đường, gặp nhau cũng tiện.
Vừa mới cúp điện thoại, thang máy dừng ở tầng 1. Cửa mở ra, người đàn ông đứng trước thang máy.
Hứa Tri Ý bước ra khỏi thang máy, thang máy vẫn còn người của những công ty khác đang đợi thang máy. Cô không nói chuyện, vui vẻ khoác lấy cánh tay anh.
Tưởng Ti Tầm cười, nắm lấy tay cô đi ra bên ngoài.
Ra khỏi tòa nhà văn phòng, Hứa Tri Ý hỏi: “Tối nay ăn cơm cùng ông nội ở nhà cũ sao anh?”
Tưởng Ti Tầm: “Anh đã nói với bác Trang làm món em thích ăn rồi.”
Hứa Tri Ý ngước lên, như ngầm hiểu anh cũng quay mặt lại, hôn lên má cô.
Trở về nhà cũ nằm trên đường Deep Water Bay, cô lại hỏi lại câu hỏi hỏi hai lần trước đó, cuối cùng cũng có đáp án.
Hôm nay anh tan làm sớm như vậy không phải xong việc rồi mà là vì thời tiết đẹp, dẫn cô đến ngắm cảnh biển.
Tiệc gia đình hai lần trước cô nói đáng tiếc trời đều âm u, biển có sương mù. Khi đó anh đã nói chọn một ngày trời đẹp lại dẫn cô đến một chuyến.
Hôm nay trời cao trong xanh, biển trong, vùng vịnh ở ngay trước mặt.
Một câu nói cô vô ý nói ra nhưng anh lại để trong lòng.
Ở trong sân mãi đến lúc mặt trời lặn, gió lớn, Tưởng Ti Tầm nắm tay cô đi vào trong biệt thự.
Phòng khách rộng lớn chỉ có ông cụ Lộ và bác Trang, bác Trang nói: “Hai đứa đến trong nhà liền náo nhiệt.”
Hứa Tri Ý tiếp lời: “Vậy sau này cháu sẽ thường xuyên đến làm phiền ạ.”
Ông cụ Lộ nhếch miệng không nói gì nhưng tâm trạng tốt, bác Trang nhìn ra được.
Hứa Tri Ý lấy một tấm thiệp mời viết tay từ trong túi ra: “Ông nội, con mời ông ngày 22 này đến làm người chứng kiến lúc chúng con đăng ký kết hôn ạ.”
Ông cụ Lộ ngạc nhiên thậm chí còn có chút thụ sủng nhược kinh, đưa hai tay ra cầm lấy: “Hai đứa nhỏ này sao không nói sớm, hôm nay ông không chuẩn bị quà cho hai đứa rồi.”
Hứa Tri Ý cười nói: “Không cần quà ạ, hôm phân chia tài sản sự thiên vị của ông với Tưởng Ti Tầm đối với con mà nói chính là món quà tốt nhất.”
Ông cụ Lộ nhắc nhử: “Đăng ký kết hôn cần hai người chứng kiến.”
“Con biết ạ.” Hứa Tri Ý nói, “Bên nhà con là ông nội con đến chứng kiến. Hôm đăng ký kết hôn cả nhà con đều đến Hồng Kông dự lễ ạ.”
“Ông bà nội cũng đến sao?”
“Vâng, đều đến ạ. Ông nội con nói ông bắt buộc phải chứng kiến hạnh phúc của con và Tưởng Ti Tầm.” Lại cùng nhau chúc mừng sinh nhật cho Tưởng Ti Tầm.
Tưởng Ti Tầm nhìn người bên cạnh, tay của cô ở trong tay anh, anh khép bàn tay lại nắm lấy.