Tưởng Nguyệt Như đứng ở cửa quán cà phê một lúc, không đi vào, quay người đi về phía chỗ dừng xe, không cần phải mua cà phê để tinh thần tỉnh táo nữa.
Đi qua chỗ đụng người vừa nãy, người đàn ông mặc áo sơ mi xám đậm vẫn chưa đi, đứng ở bên đường giống như đang đợi ai đó.
Cách xa, bà không cần ngẩng đầu nhìn đối phương, ánh mắt vội vàng lướt qua mặt người đàn ông.
Chỉ có cảm giác như đã gặp qua ở đâu, nhìn thấy ở đâu đó.
Suy nghĩ này vừa mới nảy ra trong đầu, đột nhiên cảm giác không đúng, chân dừng lại, lần nữa nhìn về phía ông.
Lúc nghịch tử công khai bê bối nhà họ Lộ, bà nhìn thấy ảnh của ông ở trên tin đồn.
Người trong ảnh và ngoài đời thực vẫn khác nhau rất lớn.
Tuổi ba mươi đã trôi qua, sự góc cạnh và sắc nhọn của người đàn ông lúc trẻ đã sớm phai nhạt, trở nên nội liễm hơn so với trước đây, nhưng vẫn kiêu ngạo lịch lãm như trước, giọng nói đặc biệt thuộc về riêng ông.
Đã từng là khí chất khiến bà say mê từ cái nhìn đầu tiên.
Bây giờ, không dao động, không sóng lớn.
Về lý mà nói, lâu ngày gặp lại, cho dù có yêu hay không yêu, trong lòng không nhiều thì ít cũng có dao động.
Nhưng bà không có.
Tưởng Nguyệt Như nhìn người đàn ông bà từng yêu trước mắt, từng hận, từng nhớ, người đàn ông từng oán trách, giây phút này bình tĩnh đến lạ thường.
Bà nghĩ có lẽ là bởi vì bản thân bị ông làm tổn thương, trái tim hoàn toàn c h ế t khô, gặp lại ông đến đập cũng không đập nổi.
Nếu như không phải hai người còn có con trai, hôm nay cho dù có gặp lại cũng sẽ không nhận ra.
Bước chân của Lộ Kiếm Ba cuối cùng cũng có thể nhấc lên, đi về phía bà.
“Nếu như không vội về, tôi mời bà uống cà phê.”
Tưởng Nguyệt Như vô cùng ngạc nhiên vì bây giờ ông nói tiếng phổ thông tốt như vậy, nhưng bà vẫn im lặng đi qua người ông.
“Nguyệt Như.”
Bà không quay đầu lại.
Tưởng Nguyệt Như gọi điện thoại cho con trai, tâm trạng bình tĩnh lại, bà hỏi con trai, trước khi đăng ký kết hôn cần người làm mẹ là bà đây làm gì.
“Con không cầu hôn à?”
“Nhẫn mua xong chưa?”
“Bác Hứa và bác gái con có suy nghĩ gì?”
Ném một đống câu hỏi.
Tưởng Ti Tầm: “Cầu hôn. Nhẫn vẫn đang thiết kế.”
Câu hỏi cuối cùng anh trả lời như này: “Con vẫn chưa thông qua bài kiểm tra.”
Tưởng Nguyệt Như: “Thông qua có lẽ không phải vấn đề lớn. Cũng may khi đó đưa con đến Thượng Hải, bác Hứa con hiểu được tính cách con, nếu không trong người con mang gen của Lộ Kiếm Ba, ông ấy cũng không dám dễ dàng gả Tri Ý cho con.”
Tưởng Ti Tầm: “Không phải nói con trai đều di truyền từ mẹ sao?”
“Đừng có lôi kéo làm thân với mẹ.”
Nghịch tử cuối cùng cũng muốn có mái nhà nhỏ của riêng mình, còn kết hôn với người mình thích. Mấy chục năm nay, Tưởng Nguyệt Như chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như vậy.
“Mẹ vừa gặp Lộ Kiếm Ba rồi.”
Phản ứng đầu tiên của Tưởng Ti Tầm: “Ông ấy đi tìm mẹ sao?”
“Không phải. Gặp nhau ở trên đường.” Tưởng Nguyệt Như đã đi đến trước xe, nói với con trai: “Con bận đi, chuyện bên Hồng Kông cố gắng giải quyết nhanh.”
Tưởng Ti Tầm ‘vâng’ một tiếng, lại nói: “Hôm bầu cử, con sẽ tiễn Thẩm Thanh Phong vào.”
Tưởng Nguyệt Như kéo cửa xe kéo hai lần mới mở được, “Con nói cái gì?”
Phản ứng còn lớn hơn vừa rồi gặp Lộ Kiếm Ba.
“Con có chứng cứ?” Bà đứng trước cửa xe, cũng không vội lên xe.
Tưởng Ti Tầm: “Chuyện tráo đổi không có chứng cứ, cái khác có. Vào t ù là được.”
Tưởng Nguyệt Như vẫn coi như là hiểu con người Lộ Kiếm Lương: “Lộ Kiếm Lương sẽ không để bọn con được như ý nguyện, ông ta sẽ nộp tiền bảo lãnh. Ông nội con mặc dù cũng thương con, vào thời khắc quan trọng ông ấy vẫn quan tâm đ ến thể diện của toàn bộ nhà họ Lộ. Nói thế nào thì bây giờ Thẩm Thanh Phong vẫn là người của nhà họ Lộ, con làm như vậy, ông nội con sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Cho dù bác cả con không bảo lãnh ra ngoài được, nếu như ông nội con lộ diện, còn có người ông ấy không bảo lãnh được sao?”
Tưởng Ti Tầm: “Vậy để cho ông nội chọn một người giữa Thẩm Thanh Phong và con cùng bố con đi.” Còn về Lộ Kiếm Lương, “Ông ta không bảo lãnh ra ngoài được, chiều nay con và Hứa Hành hẹn gặp luật sư, đi xác nhận lại một chút.”
Buổi trưa hạ cánh xuống Hồng Kông.
3 giờ chiều, anh và Hứa Hành lái xe đến văn phòng luật sư.
Luật sư Uông là một trong số những luật sư riêng của bố anh, cũng là người mà bố tin tưởng nhất ngoại trừ thư ký Thái.
Văn phòng làm việc của luật sư Uông không ngăn nắp và chỉnh tề giống như văn phòng làm việc của bọn họ. Trên bàn làm việc chất đầy hồ sơ, tủ hồ sơ ở trên cả bức tường đều chứa đầy đồ đạc.
“Nên dặn chủ tịch Lộ đều dặn bác rồi.” Ông đua túi hồ sơ cho Tưởng Ti Tầm.
Hai túi hồ sơ, chứng cứ phân chia riêng biệt, một phần do Lý Kha cung cấp, một phần là Hứa Hành cung cấp.
Hứa Hành không cả uống trà, vào thẳng vấn đề: “Chắc chắn Lộ Kiếm Lương không bảo lãnh ra ngoài được?”
Luật sư Uông: “Chắc chắn. Lộ Kiếm Lương không chống lại được chủ tịch Lộ và chủ tịch Hứa. Nhưng nếu như ông cụ Lộ lộ diện, không dễ nói. Suy cho cùng, người có sức ảnh hưởng với xã hội và uy danh như ông cụ, bảo lãnh một người ra ngoài vẫn là chuyện dễ dàng.
Ông cụ Lộ đã hô mưa gọi gió ở Hồng Kông từ những năm năm mươi, sáu mươi của thời đại, ai không nể mặt ông, Hứa Hướng Ấp đến trước mặt thì vẫn là vãn bối, cũng phải kính nể ông mấy phần.
Tưởng Ti Tầm nghiêm túc đọc lại một lượt chỗ bằng chứng Lý Kha cung cấp, nói với Hứa Hành: “Hôm tôi đi họp, cậu hẹn gặp Thẩm Thanh Phong.”
Ở chỗ luật sư Uông đến chiều tối, rời khỏi văn phòng luật, Tưởng Ti Tầm đi thẳng đến sân bay.
Mấy tiếng sau máy bay cất cánh, đích đến của chuyến bay là New York.
Lần này quay lại New York không có thời gian gặp bố, hẹn Lý Kha.
Xem qua chứng cứ Lý Kha đưa, bà ấy vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ sự cảnh giác, trong tay có lẽ vẫn còn một số chứng cứ quan trọng, có thể khiến Thẩm Thanh Phong ở trong đó thêm mấy năm nữa.
Hạ cánh xuống New York là sáng sớm theo giờ địa phương, Tưởng Tầm đi thẳng đến trụ sở chính của KEVE đợi bà ấy.
Nhìn thấy người đàn ông ở khu tiếp khách bà ấy đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ lâu.
Tưởng Ti Tầm ra hiệu cho bà ấy: “Ngồi đi.” Rót cho bà một cốc trà.
Rõ ràng đây là địa bàn của bà ấy, đối phương lại đảo khách thành chủ, áp lực của Lý Kha tăng mạnh, sự việc đã đến nước này, tiếp tục lấp lửng cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Bà ấy thẳng thắn: “Tôi đưa cậu chứng cứ, cậu có thể cho tôi cái gì?”
Đến nay, đến cả nhà bà ấy cũng không còn nữa, bên Hồng Kông, cả đời này bà ấy sẽ không quay lại nữa. Mẹ nói bà ấy là đồ vô ơn, lại có thể vì lợi ích của mình mà cá ch ế t rách lưới với Thẩm Thanh Phong, hại cả nhà anh cả bà vào t ù, còn không biết phải ngồi t ù bao nhiêu năm.
Bà vô ơn sao?
Ban đầu doanh nghiệp của gia tộc đứng trước nguy cơ phá sản, bà đã cố gắng hết sức để bảo vệ lấy công ty, kết quả là khi công ty tốt lên rồi bà không có một phần nào.
Mấy năm nay bà ấy có thể bị Thẩm Thanh Phong nắm thóp, Thẩm Thanh Phong yên tâm giao KEVE cho bà ấy quản lý là bởi vì cả nhà anh trai.
Cả nhà anh cả bị lòng tham lợi ích chi phối, bị tiền làm mờ hai mắt, mọi chứng cứ phạm tội đều nằm trong tay Thẩm Thanh Phong.
Thẩm Thanh Phong nhìn thấu bà để ý người nhà, lợi dùng điều này để uy hiếp bà.
Vậy nên khi Thẩm Thanh Phong biết Công nghệ KEVE đổi quyền sở hữu dưới danh nghĩa của Hứa Tri Ý, lúc gọi điện thoại cho bà, bà ta mới gầm lên như điên: Lý Kha, sao cô dám!
Đúng vậy, sao bà dám.
Sao bà dám không quan tâm đ ến hạnh phúc của cả nhà anh trai, không quan tâm nhà anh trai có tan cửa nát nhà hay không mà lại đi đắc tội Thẩm Thanh Phong.
Mấy năm nay bà để ý người nhà, nhưng người nhà lại không để ý đến bà. Cả nhà bọn họ ung dung ngoài vòng pháp luật, mà mỗi ngày của bà đều sống trong dằn vặt, giống như đi trên lớp băng mỏng, không ai thương xót chính mình. Bà vẫn còn hai đứa con chưa đủ tuổi vị thành niên, vì tương lai của con, bà cũng không thể nào tiếp tục sống trong cảnh cẩu thả được nữa.
Thẩm Thanh Phong không có con, vậy nên sẽ mãi mãi không hiểu được, người mẹ có thể vì đứa con của mình mà đưa ra những lựa chọn và hy sinh gì.
Tưởng Ti Tầm hỏi bà: “Bà muốn gì?”
Lý Kha ngừng hồi tưởng lại: “Nếu như tôi còn có đứa con thứ ba, đó chính là KEVE. Những gì tôi bỏ ra cho KEVE còn nhiều hơn hai đứa con của tôi, có lẽ cậu không tin.”
Tưởng Ti Tầm: “Tôi tin.”
Anh nói tiếp, “Viễn Duy có nắm giữ cổ phần của KEVE, chuyển nhượng cho bà 4%. Buổi chiều thư ký sẽ đến tìm bà ký thỏa thuận chuyển nhượng.”
Lý Kha giật mình, Tưởng Ti Tầm thoải mái như vậy, bản thân cũng không ngờ được, nhất thời có rất nhiều suy nghĩ.
“Cả nhà anh tôi phạm tội, là Thẩm Thanh Phong dàn dựng, bà ta không thoát khỏi liên lụy.”
Chứng cứ bà ấy cất giữ trong tủ két sắt của ngân hàng, “Tôi hẹn trước qua lấy cho cậu.”
Ngày hôm sau Hứa Tri Ý thức dậy liền nhận được thông báo cổ đông nội bộ của KEVE chuyển nhượng quyền sở hữu cổ phần, Viễn Duy chuyển 4% cho Lý Kha.
Cô gọi điện thoại cho Tưởng Ti Tầm: “Anh vẫn ở Manhattan sao?”
Tưởng Ti Tầm nói: “Đã lên máy bay rồi.” Anh đã ký tên và ủy quyền toàn bộ thỏa đáng, anh vội quay lại Hồng Kông là bởi vì còn có chuyện gấp cần phải xử lý.
Hứa Tri Ý: “4% cổ phần, cái giá không nhỏ.”
“Không tính là cái giá. Lý Kha vẫn luôn tận tâm tận lực với KEVE, những giá trị mà bà ấy tạo nên cho công ty không chỉ có những thứ này.” Người đàn ông lại nói: “Anh đã chuyển nhượng cổ phần Vốn Viễn Duy anh nắm giữ dưới danh nghĩa của anh cho em, qua mấy ngày nữa cần đích thân em đến một chuyến để làm các thủ tục.”
“Coi như là sính lễ anh tặng em sao?” Hứa Tri Ý nói đùa.
Tưởng Ti Tầm: “Không tính. Nếu như tính phải nhận được sự đồng ý của bác Hứa.”
Hứa Tri Ý cười, lại hỏi anh, mọi thứ ở bên kia có thuận lợi hay không.
Tưởng Ti Tầm chỉ nói: “Sẽ không có vấn đề gì.”
Sau khi quay lại Hồng Kông, anh đi thăm trưởng bối của mấy gia tộc lớn và các thành viên hội đồng quản trị nguyên lão của các tập đoàn.
Trước cuộc họp ban hội đồng quản trị một ngày anh lại trở về căn nhà cũ ở Deep Water Bay Road một chuyến.
Trước khi anh vào phòng làm việc của ông nội, bác Trang đã dặn đi dặn lại anh, có gì từ từ nói, đừng làm hỏng quan hệ, đừng chọc tức ông nội.
“Đối với cháu, trong lòng ông nội cháu có một đòn cân.”
Tưởng Ti Tầm: “Đòn cân* của ông không chuẩn. Cân thiếu.”
(Đòn cân*: Chỉ đánh giá công bằng. Trong lòng của mỗi người đều có sự đánh giá công bằng, câu này nhấn mạnh rằng sự đánh giá của công chúng hoặc xã hội đối với con người và các sự việc thường rất công bằng. Điều này có nghĩa là khi mọi người đối diện với một chuyện hoặc một người nào đó, đánh giá của họ đều dựa theo sự thật và đạo lý, chứ không phải thành kiến cá nhân hay cảm xúc chủ quan. Chỗ này 3T đang nói ông nội đang đối xử không công bằng, đang thiên vị bảo vệ nhà bác cả)
“Cháu… đứa trẻ này.” Bác Trang dở khóc dở cười.
Cuộc họp ban hội đồng quản trị ngày mai ông cụ Lộ không định qua đó, ủy thác cho luật sư bỏ phiếu thay mình. Ông dự cảm được ngày mai nhà thằng cả và thằng Tư chắc chắn sẽ có một trận mưa m á u gió t a nh, cả hai đều đều quan trọng như nhau.
Đi rồi lại rước bực vào người.
Câu đầu tiên Tưởng Ti Tầm khi vào phòng làm việc là: “Ông nội, ngày mai ông vẫn nên đích thân đi một chuyến đi. Nếu không giữa chừng mới vội vàng qua đó, lỡ như trên đường kẹt xe, cuộc họp sẽ phải tạm dừng.”
Ông cụ Lộ hừ lạnh một tiếng.
Sau đó, trong phòng làm việc im lặng như tờ.
Tưởng Ti Tầm uống hết chén trà bác Trang rót cho anh, một ngụm cũng không thừa lại, để chén trà xuống: “Ngày mai, nhà bác cả không tránh được cảnh tan nhà nát cửa.”
“Đồ khốn nạn!”
Tưởng Ti Tầm: “Lời này ông nên mắng bác cả.”
Ông cụ Lộ tức giận dựa người vào trong ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, chiếc chân mỏng che đầu gối chống lạnh bị rơi xuống đất.
Tưởng Ti Tầm nhặt lên, đắp chăn cho ông, “Ông nghỉ ngơi sớm đi.”
Ra khỏi phòng làm việc, anh đi đến góc sân bên trái.
Tiệc gia đình lần trước, Hứa Tri Ý ngồi ở đây rất lâu.
Bác Trang thấy anh ngồi xuống ghế: “Chỗ này gió lớn, về sớm đi.”
Tưởng Ti Tầm: “Không sao ạ.”
Anh chỉ có ký ức với khoảnh sân này lúc mình bốn tuổi, bố mẹ đã l y hôn. Khi đó ông nội mới ngoài sáu mươi tuổi, nhìn chỉ giống như mới bốn mươi năm mươi, tràn đầy năng lượng.
Bây giờ ông nội thường xuyên dựa lưng vào ghế, dựa vào đó rồi ngủ.
Bác Trang mang một đ ĩa bánh bột nhào đến: “Vẫn chưa ăn tối đúng không?”
Tưởng Ti Tầm nhìn vào trong đ ĩa, là bánh bột nhào Tri Ý thích ăn: “Cảm ơn bác Trang.”
Bác Trang im lặng thở dài, muốn nói lại thôi.
Sáng sớm ngày hôm sau, còn chưa đến 6 rưỡi Lộ Kiếm Lương đã ra khỏi nhà đến công ty.
9 giờ cuộc họp mới bắt đầu, ông ta đến trước hơn hai tiếng.
Sau khi chồng rời khỏi nhà Thẩm Thanh Phong không ngủ được nên dứt khoát thức dậy, ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Hứa Hành.
Đối phương nói một địa chỉ: “Hôm nay tâm trạng tôi tốt, mời bà uống cốc trà.”
Thẩm Thanh Phong cười: “Cậu cho rằng Tưởng Ti Tầm có thể trở thành người nắm quyền sao?”
“Cậu ta có được hay không tôi không biết, nhưng tôi biết sau một hai tiếng nữa những ngày tháng tốt đẹp đời này của bà sẽ kết thúc.” Hứa Hành nhìn đồng hồ: “8 giờ bà không đến tôi sẽ không đợi.”
Thẩm Thanh Phong thấy mình bị cúp máy, cười lạnh.
Vừa rồi địa chỉ Hứa Hành nói với bà ta là khách sạn dưới danh nghĩa của Lộ Kiếm Ba, địa điểm cụ thể mời bà ta uống trà là Executive Lounge* trên tầng 49 của khách sạn, nhìn ra cảng Victoria.
(Executive Lounge: là một nơi tuyệt vời cho những du khách kinh doanh kèm nghỉ dưỡng và đang ở tại phòng Executive hoặc Suites.)
Ở đó còn phục vụ bữa sáng, đã rất nhiều năm bà ta không đến đó.
Nhìn thấy vãn bối như Hứa Hành, đương nhiên không thể thua về mặt khí thế.
Thẩm Thanh Phong thay áo sơ mi và áo vest sẫm màu rồi ra ngoài, cảm thấy thiếu gì đó, qua lại phòng thay đồ lấy thêm một chiếc khăn lụa.
Chiếc khăn này hơn 30 năm, vẫn chưa lỗi mốt.
8 giờ 10 phút, Thẩm Thanh Phong đến tầng 49.
Những chỗ ngồi ngắm cảnh đẹp gần như đã kín người, hôm qua Hứa Hành đã bảo khách sạn giữ lại một bàn, chỗ ngồi có vị trí đẹp nhất trong cả khu ăn uống.
“Chỉ có mình cậu? Em gái cậu và bố mẹ cậu không đến sao?” Thẩm Thanh Phong vui vẻ, ngồi xuống đối diện Hứa Hành.
Hứa Hành chậm rãi uống cà phê, ánh mắt sắc bén: “Đến nhiều người như vậy làm gì, xử lý bà một mình tôi đủ rồi. Đợi ngày xét xử bà, cả nhà tôi sẽ đến hiện trường.”
Thẩm Thanh Phong cười, không hề sợ hãi.
Hứa Hành vừa định nói chuyện, điện thoại có tin nhắn đến.
Tưởng Ti Tầm: 【Thẩm Thanh Phong đến chưa?】
Hứa Hành: 【Đến rồi. Bà ta đến hay không đến đều không ảnh hưởng, không đến thì đến nhà bà ta đưa người đi.】Đã cho người canh chừng bà ta, bà ta không chạy nổi.
Anh lại hỏi: 【Bên cậu thì sao? Người đến họp đến đủ chưa?】
Tưởng Ti Tầm: 【Còn thiếu Ngu Duệ và ông nội tôi. Sau khi Thẩm Thanh Phong bị đưa đi gọi điện thoại cho tôi.】
Hứa Hành: 【Biết rồi.】
Anh cất điện thoại để trên bàn.
Thẩm Thanh Phong nhìn anh: “Muốn nói gì nói đi, tôi rửa tai lắng nghe.”
Hứa Hành: “Không có gì để nói với bà.” Anh hất cằm về phía khung cảnh bên ngoài cửa sổ, “Ngắm đi, không ngắm, đời này bà không ngắm được nữa.”
Thẩm Thanh Phong chỉ cảm thấy buồn cười: “Cậu đây là đang đợi Lộ Kiếm Lương lấy tôi làm vật trao đổi, tiễn tôi vào t ù sao? Trước đây có khả năng, bây giờ sẽ không. Con trai cả Lộ Khải Trì tràn đầy bất mãn với ông ta, đứa con trai vừa mới nhận về mới có tình cảm với ông ta được mấy ngày, ông ta chờ mong ai?”
Lộ Kiếm Lương chắc chắn sẽ không.
Ông ta vẫn cần Thẩm Thanh Phong làm việc cho ông ta.
Hứa Hành nói: “Lúc tôi muốn tiễn bà vào t ù không cần phải dựa vào bất cứ thứ gì để trao đổi. Để bà tại ngoại, tự do bên ngoài sáu năm là bởi vì bà vẫn còn giá trị lợi dụng với em gái tôi, bây giờ không còn giá trị nữa, bà cảm thấy tôi sẽ giữ bà lại sao?”
Thẩm Thanh Phong bảo nhân viên phục vụ mang một cốc cà phê qua, tao nhã thưởng thức, không để ý lời đối phương nói, tự hỏi tự trả lời: “Mấy năm nay bố mẹ cậu sống cũng không dễ dàng gì nhỉ. Cũng đúng, sao có thể dễ dàng chứ. Đứa con mà mình nuôi lớn không phải con của mình, hết lòng hết dạ hai mươi năm, cầm trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan. Kết quả thì sao, con gái ruột của mình lại chịu tủi thân ở nhà người khác.”
Bà ta cười nhạt, “Đổi lại là tôi, tôi cũng cảm thấy vô cùng đau khổ và tự trách.”
Hứa Hành cầm chặt cốc, nhấp một ngụm.
“À, đúng rồi. Dự án Tân Vận đó em gái cậu cũng muốn xen chân vào, đáng tiếc cần phải có sự đồng ý của Thượng Ngưng Vi mới được.”
Thẩm Thanh Phong cười: “Dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì, không bằng cược một ván đi, cược kết quả bỏ phiếu lát nữa sẽ như thế nào? Xem xem em rể tương lai của cậu có thể trở thành người nắm quyền của nhà họ Lộ không.”
Hứa Hành đặt cốc xuống, “Tôi nói rồi, có được hay không cũng không ảnh hưởng đến việc hôm nay tôi tiễn bà vào t ù. Không được, nhiều nhất là lợi ích gia đình nhà tôi bị tổn hại, tôi nhận.”
Anh cầm chiếc túi tài liệu ở chiếc ghế trống bên cạnh lên, ném trước mặt bà ta: “Nhà anh trai Lý Kha, bà cho rằng bà có thể thoát khỏi chuyện này sao?”
“Thình thịch” Thẩm Thanh Phong không thể nào kiểm soát được nhịp tim của mình.
Vẻ mặt bối rối chưa đầy hai giây, sau đó lại bình tĩnh như có chuyện gì, không nhìn túi tài liệu: “Loại chuyện dàn dựng, vu oan hãm hại người khác này tôi không làm, luật sư của tôi ở bên kia.”
Nói rồi bà ta ra hiệu nhìn về phía đông của Executive Lounge, “Ông ấy đang ăn sáng, nói chuyện gì cứ tìm ông ấy.”
Lần này bà ta có chuẩn bị mà đến, ăn phải quả đắng của KEVE, bà ta sẽ không phạm phải sai lầm ngu ngốc này lần thứ hai.
Hứa Hành: “Tôi nói rồi, tôi không có chuyện gì nói với bà hết. Trước khi vào cho bà biết bà đã phạm phải những chuyện gì, sau khi vào cố gắng giải thích để được khoan hồng.”
Thẩm Thanh Phong cười: “Ở đây là Hồng Kông, chỉ dựa vào chút chứng cứ này, cậu tống tôi vào t ù kiểu gì? Lộ Kiếm Lương sẽ bảo lãnh tôi ra ngoài, tiền bảo lãnh không cần tiêu tiền của ông ta. Ban đầu tôi yêu cầu tiền tiêu vặt không dưới chín con số thật sự cho rằng tôi lấy đi mua quần áo trang sức hết sao.”
Hứa Hành cũng cười: “Chuyện của anh trai Lý Khả, có điều chỉ là một trong số đó, nếu như đã tống bà vào t ù tôi còn có thể để cho bà ra ngoài sao?
Trên mặt Thẩm Thanh Phong vẫn giữ được bình tĩnh: “Vậy tôi sẽ…”
Bị Hứa Hành ngắt lời, ánh mắt bảo bà ta nhìn ra phía sau: “Người đưa bà đi đến rồi.”
Thầm Thanh Phong đột nhiên quay người lại, hai người mặc đồng phục đang đi về phía bà ta. Mặc dù đã nghĩ qua sẽ có ngày này nhưng khi nó thật sự đến vẫn hoảng sợ như cũ.
Người đến vẫn khá lịch sự, bảo bà ta tự đi.
Tất cả mọi người ở khu Executive Lounge đều nhìn qua, chụp ảnh từ xa.
Hứa Hành nhàn nhã tựa lưng vào ghế, nói với bà ta: “Chỗ mời bà uống trà hôm nay là bác Lộ chọn giúp tôi.”
“Hứa Hành!” Mắt Thẩm Thanh Phong đỏ hoe, hận không thể xé nát anh.
Đây là chỗ lần đầu tiên bà ta và Lộ Kiếm Ba ăn cơm.
Bà ta cầm túi, giọng điệu khiêu khích: “Cậu cũng chỉ lấy chút chứng cứ không đáng kể đó, sự ăn năn của bố mẹ cậu đâu? Sợ là phải ăn năn hối hận cả đời.”
Trước khi bị dẫn đi, Hứa Hành lại nói: “Bác Hai Lộ thấy bà vào t ù rồi, bà nói xem ông ta liệu có vội vàng phủi sạch quan hệ, chủ động thẳng thắn không? Lỡ như chỗ chứng cứ đó trong tay ông ta chưa bị tiêu huỷ thì sao?”
Đồng tử của Thẩm Thanh Phong giật giật, lúc này luật sư vội vàng ném đồ ăn sáng vội vàng đi qua ra hiệu cho bà ta đừng nói gì, im lặng là tốt nhất.
Thẩm Thanh Phong: “Ông gọi điện cho Lộ Kiếm Lương, tài khoản tiền tiêu vặt của tôi ông ấy biết.”
Luật sư: “Tôi gọi ngay đây.”
Người bị đưa đi, khu Executive Lounge yên tĩnh trở lại.
Hứa Hành gọi điện thoại Tưởng Ti Tầm: “Bị đưa đi rồi.”
Tưởng Ti Tầm: “Được, tôi biết rồi.”
Không cúp máy, để thẳng lên bàn.
Lúc này Ngu Duệ đến, nhẹ nhàng đóng cửa phòng họp lại, liếc nhìn về phía bàn họp không ngờ mình lại là người đến muộn nhất, tìm ghế trống ngồi xuống, “Xin lỗi, tôi đến muộn.” Hôm nay cô ta đại diện bố đến bỏ phiếu.
Lộ Kiếm Lương: “Không muộn, vẫn chưa đến 9 giờ.”
Bác Hai Lộ ngồi thẳng dậy: “Người đã đến đủ, có thể bắt đầu rồi, không cần phải đợi đến 9 giờ nữa.”
Tưởng Ti Tầm: “Ông nội còn chưa đến.”
Vừa dứt lời tất cả mọi người trong phòng họp đều nhìn về phía anh.
Ngu Duệ chỉ nhìn anh một cái rồi thu hồi tầm mắt, bây giờ đến nhìn cô ta một cái anh cũng không muốn.
Bác Hai Lộ: “Ông nội cháu không nói sẽ đến.”
Tưởng Ti Tầm: “Không vội, đợi đi. Không đến sao có thể nhìn thấy nhà bác cả tan nát được.”
Lộ Kiếm Lương không nhịn được nữa: “Tưởng Ti Tầm, đừng có không kiêng nể gì!”
Tưởng Ti Tầm: “Không kiêng nể gì bác cũng phải nhịn.” Anh nói thẳng, “Thẩm Thanh Phong bị đưa đi rồi, luật sư của bà ta có lẽ sắp gọi điện cho bác rồi đấy.”
Khoé miệng Lộ Kiếm Lương hơi cử động, mấy giây sau phản ứng lại nghiến răng nghiến lợi nói với Lộ Kiếm Ba: “Xem chuyện tốt con trai chú làm đi!”
Tưởng Ti Tầm tiếp lời: “Là chính bà ta không làm chuyện tốt.”
Ngoại trừ Lộ Kiếm Lương đang tức giận ra những người khác trong phòng họp đều im lặng, đặc biệt là bác Hai Lộ.
Nửa tiếng trước cuộc bầu cử Thẩm Thanh Phong bị đưa đi, Tưởng Ti Tầm không định cho cuộc sống của mọi người dễ dàng hơn.
Quả nhiên chưa đến nửa phút sau luật sư của Thẩm Thanh Phong gọi điện thoại đến.
Lộ Kiếm Lương không nghe hết, ấn tắt, đập điện thoại lên thẳng bàn.
Ngu Duệ nhìn ra được sự điên cuồng của Tưởng Ti Tầm, không để lại cho người nhà mình con đường lui nào.
Với tư cách là ứng cử viên ngày hôm nay, Tưởng Ti Tầm nói nhiều thêm mấy câu: “Nếu như hôm nay tôi được chọn, tôi không có nhiều thời gian ở lại Hồng Kông, cuối cùng phải làm phiền bác Ba. Vậy nên lúc mọi người bỏ phiếu cẩn trọng chút.”
Nói cân nhắc cẩn trọng thật ra chỉ là để truyền đi tín hiệu sau này bác Ba Lộ sẽ tiếp quản nhà họ Lộ.
Nói xong anh bình tĩnh liếc nhìn anh họ Lộ Khải Trì.
Lúc này trong lòng Lộ Khải Trì đang mâu thuẫn với nhau, nếu như cứ đứng về phía bố mình, một khi bố thua những ngày tháng sau này của mình ở trong tập đoàn sẽ không dễ dàng gì.
Nếu như chú Ba tiếp quản tập đoàn, quan hệ của anh ta và chú Ba không tệ. Nếu như lúc này hỗ trợ chú Ba cho dù Tưởng Ti Tầm được chọn cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến vị trí ở trong tập đoàn của chính mình.
Sau khi cân nhắc đấu tranh, anh ta nhìn về phía chú Ba: “Chú Ba, cháu bầu một phiếu cho chú.”
Chú Ba không phải ứng cử viên, bầu phiếu cho lão Tam nhà họ Lộ đồng nghĩa với việc bầu cho Tưởng Ti Tầm.
Ngu Duệ giật mình, vậy phiếu đó của cô ta không phải không còn bất cứ giá trị nào sao? Hoá ra bởi vì Lộ Khải Trì tiến vào ban hội đồng quản trị, trúng cử của Tưởng Ti Tầm mới có biến đổi. Bây giờ Lộ Khải Trì đâm sau lưng bố mình bầu cho Tưởng Ti Tầm, vậy trúng tuyển là điều chắc chắn.
Lộ Kiếm Lương chịu liên tiếp hai đả kích, cầm điện thoại trên bàn định ném qua nhưng lại bị thư ký nhanh tay hơn giằng lấy: “Chủ tịch Lộ, ngài bình tĩnh.”
Nếu như mà ném vào đầu, chắc chắn chảy m á u.
Lộ Kiếm Lương cười lạnh mấy tiếng: “Lộ Khải Trì, mày đây là ăn cây táo rào cây sung! Mày có biết là quyền sở hữu cổ phần của mày là do bố giành lấy cho mày không! Trong mắt mày còn có người bố này không!”
Lộ Khải Trì: “Lúc bố nhận đứa nghiệt chủng kia về, trong mắt bố có người con trai này không? Còn quyền sở hữu cổ phần, cho dù bố không giành lấy thay con sau này ông nội cũng sẽ cho con, đừng tự dát vàng lên mặt mình!”
Còn chưa bắt đầu bỏ phiếu nhà anh cả đã loạn thành nồi cháo heo trước.
Bác Hai Lộ nói: “Bầu phiếu nên bầu vẫn phải bầu, đi theo quy trình. Bắt đầu đi, tôi tán thành bầu Ti Tầm.” Bản thân không dám không bầu đứa cháu trai này, nếu dám không bầu, lão Tứ sẽ trực tiếp xé rách mặt với ông ta.
Những thành viên ban hội đồng quản trị nguyên lão khác trong ban hội đồng quản trị mấy năm nay đã chứng kiến nhiều vụ bê bối của nhà họ Lộ. Cho dù ngày nào đó lại lộ ra chuyện Thẩm Thanh Phong và lão Nhị có gì đó bọn họ cũng không quá ngạc nhiên, vậy là lúc hai cha con nhà thằng cả đang tranh chấp nhau đã im lặng bỏ phiếu.
Bọn họ không có bất cứ ý kiến gì về việc Tưởng Ti Tầm trúng cử, đối với việc lão Tam nhà họ Lộ có thể tiếp quản tập đoàn bọn họ cầu còn không được, bởi vì lão đại và lão nhị quá ích kỷ, tâm tư không đặt lên đại cục của tập đoàn.
Có tấm phiếu phản bội tạm thời của Lộ Khải Trì, cuối cùng đến lượt Ngu Duệ, số phiếu của Tưởng Ti Tầm đã đủ trúng cử nên cô ta bỏ phiếu trắng.
Chắc chắn trúng cử, Tưởng Ti Tầm mới ấn tắt cuộc điện thoại với Hứa Hành, anh muốn thông báo đầu tiên với Hứa Tri Ý: 【Mọi chuyện đều thuận lợi, có thể anh phải ở lại Hồng Kông thêm mấy ngày, sau đó còn khá nhiều chuyện phải xử lý.】
Hứa Tri Ý: 【Quay về chúc mừng anh.】
Tưởng Ti Tầm: 【Được】
Cho dù Tưởng Ti Tầm đã trúng cử, làm sao Lộ Kiếm Lương có thể để cho đối phương được thoải mái, đang định gọi điện thoại cho ông cụ thì cửa phòng họp đẩy từ bên ngoài vào, tất cả mọi người đều nhìn qua.
Ông cụ Lộ ủy thác luật sư bỏ phiếu thay mình nhưng vẫn đích thân qua đây.
Vẻ mặt Lộ Kiếm Lương vô cảm: “Bố, bố đến đúng lúc quá. Bố nhìn xem đứa cháu nội yêu quý Tưởng Ti Tầm của mình vì tranh giành gia sản, không ngại tống bác dâu mình vào t ù. Người, bố bảo lãnh ra ngoài cho con.”
Không đợi ông cụ Lộ nói, Lộ Kiếm Ba đã thản nhiên nói: “Bố, những lời xấu xa con xin nói trước. Nếu như bố định bảo lãnh người ra ngoài cứ coi như không có đứa con trai này, cánh cửa lớn nhà họ Lộ con sẽ không bước vào nửa bước. Bố đừng nghĩ đến chuyện vừa có lý lại không mất mặt mũi, không có chuyện tốt đó đâu.”
Ông cụ Lộ bình tĩnh ngồi xuống, hôm nay ông qua đây chính là vì chuyện này. Con trai cả và Thẩm Thanh Phong kết hôn, con gái Hứa Hướng Ấp bị ôm nhầm không phải chuyện ngoài ý muốn, ông đã đoán được sẽ có ngày hôm nay.
Điều duy nhất ông không ngờ được chính là, cháu trai của mình lại tham gia vào toàn bộ quá trình này, vì chuyện này còn không ngại lên kế hoạch trong vòng sáu năm, lấy được quyền kiểm soát của tập đoàn.
Ông nhìn con trai cả: “Con tuyên bố với bên ngoài, đã ly hôn một tuần trước với Thẩm Thanh Phong rồi.”
Lộ Kiếm Lương cười lạnh, đoán được ông cụ sẽ làm như này, vì bảo lãnh mà lộ mặt.
Nhưng ông ta càng không muốn để Tưởng Ti Tầm được như ý nguyện: “Con không có ý định ly hôn, vợ xảy ra chuyện liền thừa nước đục thả câu, con không làm được. Bố, nếu như mẹ con vẫn còn, bố có thể làm như vậy với bà ấy, hay là bà ấy sẽ làm vậy với bố?”
Ông cụ Lộ: “Con không ly hôn, ta rất coi trọng con, chí ít điều này nói lên con là người có tình có nghĩa.”
Dừng lại, “Vậy thì không ly hôn.”
Tưởng Ti Tầm lên tiếng: “Ông nội, có bảo lãnh hay không, ông bày tỏ thái độ đi ạ.”
Sắc mặt ông cụ ôn hòa, ánh mắt lại thâm sâu, không ai nhìn ra được ông đang nghĩ gì. Giống như vừa rồi con trai cả nhắc đến người mẹ đã mất, giây phút đó ông đang nghĩ gì không một ai biết.
“Phạm tội, nên trừng phạt thì trừng phạt. Bố đã đến tuổi này rồi, nên tích chút đức cho con cháu trong nhà. Ai đi bảo lãnh sẽ không có phần tài sản của bố.”
Sắc mặt Lộ Kiếm Lương đông cứng, vừa rồi bố nói vậy thì không l y hôn, ông ta còn tưởng rằng bố đồng ý đi bảo lãnh, “Bố!”
Ông cụ xua xua tay, ra hiệu con trai cả ngừng lại: “Con không ly hôn bố không miễn cưỡng.” Ông cũng làm bố, hiểu nỗi oán hận của Hứa Hướng Ấp.
Ông nhìn con trai thứ ba: “Lão Tam, sau này con vất vả rồi.”
Bác Ba: “Nên làm ạ.”
Ông cụ Lộ: “Tan họp đi.”
Hôm nay đến một chuyến là bởi vì đứa cháu bất hiếu Tưởng Ti Tầm vẫn còn suy nghĩ đến tình hình đại cục chung, không có làm bậy, giao tập đoàn cho bác Ba thằng bé quản lý.
Ông cụ Lộ dẫn đầu ra khỏi phòng họp, những người khác cũng lần lượt rời đi.
Tưởng Ti Tầm gập máy tính lại, dựa lên ghế, cầm cốc nước lên uống liên tiếp mấy ngụm, như trút được gánh nặng. Điều nuối tiếc duy nhất chính là không tìm được chứng cứ Thẩm Thanh Phong tráo đổi trẻ con.
“Ti Tầm, nói cho cháu một tin tốt.”
Tưởng Ti Tầm nghiêng mặt, tay bác Hai vẫn còn đang áp điện thoại lên tai nghe điện thoại, người đã đi đến trước mặt anh.
Bác Hai: “Bên bệnh viện vừa mới gọi điện thoại cho bác, nói đã tìm được hồ sơ tài liệu lúc Tri Ý ra đời rồi, để lẫn sang khoa khác. Bác nói bao nhiêu hồ sơ như vậy làm sao nói mất là mất được chứ. Sai người đưa qua cho Hứa Hành ngay đây.”
Tưởng Ti Tầm thản nhiên cười: “Cảm ơn bác Hai, bao nhiêu năm qua thiệt thòi cho bác rồi.”
Bác Hai cười mỉa mai: “Đều là người một nhà cả, nói như người ngoài vậy.”
Trước hôm nay bản thân không muốn dây vào phiền phức này, có cắn c h ế t cũng không có chứng cứ là bởi vì không muốn trực tiếp đắc tội anh cả. Dù sao thì anh cả cũng là một người độc ác, thà đắc tội người quân tử như lão Tứ, chứ không thể nào đắc tội kẻ tiểu nhân như anh cả được. Nhưng hôm nay Thẩm Thanh Phong đã vào t ù, nói không chừng không chịu được thẩm vấn bản thân sẽ khai rõ.”
Dù sao thì ông cụ đã tuyên bố không được phép bảo lãnh, Thẩm Thanh Phong không thể nào ra ngoài được nữa. Vậy thì ông ta sẽ thuận nước đẩy thuyền, đưa một chút chứng cứ cho Tưởng Ti Tầm.
Lộ Kiếm Ba ngồi bên cạnh vẫn chưa đi, nhìn lão Nhị nhà mình: “Có rảnh không? Trưa nay em mời anh ăn cơm.”
Bây giờ bác Hai sợ người em út này: “Không cần khách sáo, trưa nay anh còn có việc phải làm.”
Bác Hai lấy cớ rời đi, trong phòng họp chỉ còn lại hai cha con Tưởng Ti Tầm và Lộ Kiếm Ba.
Khi hai cha con nhà anh cả rời đi đã nhìn nhau như kẻ thù, Lộ Kiếm Ba nghĩ nghịch tử nhà mình sẽ không vì lợi ích mà làm loại chuyện đâm sau lưng này, trong lòng được an ủi hơn nhiều.
Tưởng Ti Tầm: “Sau này không được phép gặp mẹ con, nhìn thấy cũng phải trốn thật xa.”
“…..”
Lộ Kiếm Ba đứng dậy rời đi.
Nửa tiếng sau Tưởng Ti Tầm còn có một cuộc họp cấp cao phải tham gia, ở trong phòng họp không rời đi. Thư ký mang tài liệu cần họp đến trước cho anh xem qua, đang lật ra đọc nhận được điện thoại của Hứa Hành.
“Cảm ơn.”
Đây là lần đầu tiên Hứa Hành cảm ơn đối phương, anh đã nhận được hồ sơ bác Hai Lộ đưa đến. Không chỉ là hồ sơ lúc mới sinh mà bác Hai còn đưa kèm theo một số bằng chứng liên quan vào, nhưng dấu chân lúc em gái mới ra đời không có ở trong đó.
Cho dù như thế nào, có chỗ chứng cứ này là có thể kéo dài được số năm Thẩm Thanh Phong ở trong đó, coi như là giải được nỗi hận của bố mẹ.
Tưởng Ti Tầm: “Bản gốc cậu giữ lại, đưa một bản cho luật sư Uông.”
Anh vừa cúp máy, cửa phòng họp bị gõ nhẹ mấy tiếng.
Cánh cửa đang mở, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy là ai.
Ngu Duệ đi rồi lại quay lại, trong tay cầm một túi tài liệu.
Thư ký nhìn Tưởng Ti Tầm, ánh mắt như muốn hỏi có muốn mình ra ngoài không.
Tưởng Ti Tầm: “Cứ làm việc của mình đi.”
Thư ký gật đầu, tiếp tục sắp xếp tài liệu trên máy tính.
Ngu Duệ hiểu rõ anh để thư ký ở lại là để tránh hiềm nghi.
Cô ta nhận thức được rõ điều này nên chọn một cái ghế cách xa anh hai ba mét rồi ngồi xuống, “Anh không hỏi vì sao em lại lên đây tìm anh sao?”
Tưởng Ti Tầm: “Nếu như là vì chút chứng cứ chuyện ôm nhầm, bác Hai đã đưa cho Hứa Hành. Cảm ơn.”
Cô ta đã lái xe quay lại, đi được nửa đường lại quay xe lại. Bởi vì nếu như không quay lại, sẽ cảm thấy có lỗi với lương tâm.
Ngu Duệ để túi tài liệu lên trên bàn, đẩy mạnh về phía anh, túi tài liệu trượt theo quán tính đến, anh giơ tay ra là có thể lấy được.
“Không phải chứng chứ, em không có chứng cứ. Là một thứ có lẽ Hứa Hướng Ấp sẽ để ý. Trước khi bác Hai xử lý hồ sơ, đã có quan hệ tốt với một bác sĩ trong nhà em nên lấy ra thứ này, những chứng cứ và tài liệu khác ông ấy không dám động. Ông ấy chỉ là một bác sĩ, không có bối cảnh, trên có mẹ già dưới có con nhỏ, không dám đắc tội bác cả và bác Hai anh, cũng hy vọng anh tha thứ.”
Thật ra hôm nay cô ta đến đây là định bầu cho anh một phiếu.
Nhưng có nói hay không nói với anh đã không còn ý nghĩa nữa.
Im lặng hai giây, cô ta đứng dậy cáo từ: “Anh bận đi.”
Tưởng Ti Tầm lấy túi tài liệu qua, vẫn chưa biết trong đó là thứ gì, nói với bóng lưng của cô ta: “Cảm ơn.”
Anh mở túi tài liệu ra, là một phiếu ghi chép sơ sinh của bệnh viện, trên đó có một dấu chân nhỏ xíu.