Tưởng Ti Tầm sắp không chống đỡ được, tên đã lên dây nhưng người ở trong lòng vẫn chưa hoàn toàn bình phục lại, ôm lấy anh không buông, vùi mặt vào trong cổ anh.
Hơi thở nhẹ nhàng phả vào cổ anh, ấm áp, giống như cỏ đuôi cáo, khiến người khác ngứa ngáy.
“Anh đi lấy quần áo cho em thay làm váy ngủ.”
Hứa Tri Ý vẫn không buông anh ra, cô nói: “Không vội.”
Lần đầu trải qua l3n đỉnh, cảm giác tê dại và nhạy cảm đó vẫn chưa qua, cần phải nắm chặt một thứ gì đó để giải tỏa.
Cổ họng Tưởng Ti Tầm nóng bừng, cố gắng giữ mũi tên trên dây nhưng hình như đã đến điểm cực hạn, không giữ lại được.
Người đàn ông giơ tay, kéo tấm che cửa sổ xuống, ngay lập tức trong phòng nghỉ không ai nhìn thấy ai.
Hứa Tri Ý ngẩng đầu, vừa định nói gì đó nụ hôn lại ập xuống.
Đợi lúc cô phản ứng lại người đã nằm trên gối.
Váy ngủ ướt, không cách nào mặc được nữa.
Nhưng nếu cứ nằm trực tiếp như vậy lên giường, ga trải giường không tránh khỏi việc bị mồ hôi lưng làm ướt. Nếu như muốn thay ga trải giường bắt buộc phải đi tìm tiếp viên hàng không.
Hứa Tri Ý không vui.
Tưởng Ti Tầm đưa cho cô bộ quần áo ngủ tối màu ở trên người mình cho cô mặc, váy ngủ bị ném lên chiếc ghế dài cạnh giường.
Có một tầng quần áo ngủ của anh, ga giường sẽ không bị liên lụy.
Anh ôm người vào trong lòng: “Sao lại sợ nóng như vậy.”
Hứa Tri Ý: “Không phải nói với anh rồi sao, em sợ nóng, nóng một chút cũng không chịu được, mồ hôi một chút cũng không chịu được.” Bởi vì đang ở trong trạng thái chân không, mặc quần áo của anh, càng nóng hơn.
Cảm giác khô nóng này bản thân vẫn có thể chịu được, chẳng qua chỉ cần tắm là có thể giải quyết được mọi chuyện, cô cảm nhận được sự nhẫn nhịn của người đàn ông, sự rạo rực của anh có tắm cũng không giải quyết được.
Hứa Tri Ý ôm lấy khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông: “Em giúp anh?”
Tưởng Ti Tầm nhìn cô trong bóng tối, sau này phải chuẩn bị mấy hộp để trong nhà với để trên máy bay, anh thấp giọng nói: “Không cần tay em giúp đỡ.”
Mượn đùi của cô giúp đỡ.
Trước khi nhờ giúp đỡ, anh chống ở lối ra vào.
Hứa Tri Ý nắm lấy cánh tay người đàn ông, truyền sự đau nhói ở đầu ngón tay cho anh.
Người đàn ông phủ ở phía trên không cử động nữa, chuyên chú nhìn cô.
Nó khác hoàn toàn với tay lần trước và môi dán lên trước đó của anh. Nóng và cứng, gần như tập trung toàn bộ sức nóng về thể lực trong cơ thể của anh.
Đây là lần đầu tiên giữa cô và Tưởng Ti Tầm tiếp xúc thân mật như vậy, hoặc là có một chút khoảng cách nhưng không sâu.
Đôi mắt của người đàn ông sâu thẳm, chứa đầy sự chiếm hữu mạnh mẽ.
Cuối cùng kiềm chế được, tên không rời khỏi dây.
Nhưng đùi của cô bị sức nóng dữ dội ma sát.
Tóc của người đàn ông toàn là mồ hôi, cuối cùng ôm lấy cô để giải tỏa.
Hứa Tri Ý chìm vào giấc ngủ sâu, lúc tỉnh dậy còn một tiếng rưỡi nữa mới hạ cánh xuống Bắc Kinh.
Tắm rửa xong, thay áo sơ mi và quần dài rồi ra ngoài.
Trên người có dấu vết Tưởng Ti Tầm lưu lại, chỉ có thể mặc kín đáo chút.
Tưởng Ti Tầm còn thức dậy sớm hơn cô, đang mở máy tính xử lý nốt chỗ công việc còn lại trước lúc đi ngủ.
Hứa Tri Ý nhìn người đàn ông, dục cầu được thỏa mãn một nửa, vẫn coi như là có tinh thần.
Tưởng Ti Tầm chỉ đồ ăn sáng ở trên bàn bên cạnh: “Ăn nhiều chút, sau khi xuống máy bay em còn phải đến công ty họp, không có thời gian ăn trưa.”
Hứa Tri Ý ngồi xuống trước bàn: “Anh thì sao? Đến công ty sao?”
Tưởng Ti Tầm: “Anh có hẹn, còn phải gặp trưởng bối nữa, có lẽ không kịp đến công ty.” Anh lại nói với cô ngày mai đi Hồng Kông.
Nghe phải qua đó trước lâu như vậy, trái tim của Hứa Tri Ý lập tức dâng* lên: “Đi sớm vậy sao?”
Người đàn ông nói: “Có chuyện cần phải xử lý, anh và anh trai em cùng qua đó.”
Có Hứa Hành đi cùng, cô chỉ an tâm một nửa, một nửa vẫn thấp thỏm.
Nội tình cô Tưởng và bác Lộ l y hôn năm đó, cô nghe bố mẹ nói không ít, một số phương diện trong cách làm việc của Lộ Kiếm Lương và Thẩm Thanh Phong vô cùng giống nhau, không có giới hạn, không bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục đích của mình.
Có đôi lúc khó mà đề phòng.
Sau khi hạ cánh xuống Bắc Kinh, Tưởng Ti Tầm đến tập đoàn Tân Vận, hẹn Thương Uẩn bàn chuyện.
Thương Uẩn không ngờ được người này có thể đến văn phòng làm việc của anh ta, bảo thư ký pha cà phê trước, không biết đối phương uống loại nào, cũng không muốn hỏi, vậy là pha một cốc theo khẩu vị mà Hứa Tri Ý thích.
Tưởng Ti Tầm đương nhiên không có đãi ngộ giống như Hứa Tri Ý, anh ta không xuống dưới đợi, chỉ là đứng ở cửa phòng làm việc của mình chào đón.
“Sếp Tưởng đại giá quang lâm, hôm nay chỗ này của tôi thật vinh dự khi được đón khách quý.”
Tưởng Ti Tầm: “Nếu như đã vinh dự khi được đón khách quý, vậy trong lòng cũng bớt xem thường tôi hai câu đi.”
Thương Uẩn cười haha, làm động tác mời.
Anh ta cũng thu lại sự khách sáo trên mặt, hỏi: “Sao lại nghĩ đến việc hẹn tôi?”
“Không phải lần trước đã nói rồi sao, để hôm khác tôi đặc biệt đến thăm cậu.” Tưởng Ti Tầm ngồi xuống đối diện bàn làm việc, hai chân bắt chéo một cách tự nhiên.
Không có Hứa Tri Ý ở đây, hai người đều thoải mái tùy ý hơn.
Thương Uẩn không đích thân đi đón người, nhưng lại đích thân mang cà phê qua, không quên thêm một câu: “Khẩu vị của Tri Ý, nếu như uống không quen mong lượng thứ.”
Tưởng Ti Tầm không thay đổi sắc mặt nhận lấy cà phê: “Làm phiền rồi. Tôi và Tri Ý uống cà phê giống nhau.”
Công khai, bí mật, hai người vẫn so nhau cao thấp như cũ.
Chút tâm tư kín đáo đó của đàn ông, trước mặt Tưởng Ti Tầm Thương Uẩn không có ý định che giấu, ban đầu cùng Hứa Tri Ý đi xem mắt, anh ta không biết chuyện trước đó của cô và Tưởng Ti Tầm.
Lần xem mắt đó, có thể Hứa Tri Ý chỉ đến để ăn cơm nhưng anh ta không phải.
Nếu như chỉ vì bữa cơm, anh ta ăn cùng ai mà chả được, đi tìm một người lạ làm bạn ăn cơm cùng. Trước khi xem mắt mẹ đã lấy ảnh thẻ của Hứa Tri Ý cho anh ta xem, nói tấm này giống người thật nhất.
Nhìn thoáng qua vô cùng xinh đẹp, không cần nhìn đến lần thứ hai là có thể nhớ rõ. Ma xui quỷ khiến, vậy mà anh ta lại đồng ý với mẹ đi ăn bữa cơm xem mắt đó.
Mấy ngày sau đó anh ta đã tìm hiểu chi tiết về cô, phát hiện tất cả các dự án đầu tư lĩnh vực y tế AI ở Vốn Viễn Duy đều do cô chủ đạo*, hơn nữa còn có tầm nhìn độc đáo trong việc lựa chọn các công ty mục tiêu.
Đến nỗi hôm xem mắt anh ta còn bất ngờ hỏi câu: Có yêu cầu gì với hôn nhân.
Khi đó thật ra muốn hỏi, có yêu cầu gì với anh ta.
Thương Uẩn hỏi người đàn ông đối diện: “Cậu không thể nào đến tìm tôi hợp tác nhỉ?” Anh ta nói thật: “Vậy không phải cậu đau tim chính là tôi đau tim.”
Khả năng lớn nhất là cuộc sống của hai người đều không dễ dàng gì.
Tưởng Ti Tầm: “Không hợp tác, tôi lấy một số cổ phần từ chỗ cậu đi tặng.”
“Tặng Tri Ý?”
“Ừ.”
Nếu như đã tặng cho Hứa Tri Ý, Thương Uẩn không cần hỏi đã biết anh muốn lấy cổ phần từ dự án nào, không phải anh ta không muốn giúp đỡ: “Dự án hợp tác với Thẩm Thanh Phong, cậu cảm thấy bà ta sẽ cho phép cậu tham gia vào sao?”
Ban đầu hai nhà ký thỏa thuận hợp tác, Thẩm Thanh Phong vì để phòng tiền vốn bên Hứa Tri Ý đổ vào nên đã ngăn chặn trước mọi khả năng.
Thương Uẩn nói: “Tri Ý cũng có hứng thú với dự án này, trước mắt vẫn suy nghĩ làm thế nào để đầu tư.” Anh ta thẳng thắn, “Bên tôi không có cách nào hay cả.” Chủ yếu là Thẩm Thanh Phong nghiêm túc làm dự án này, anh ta không có lý do cũng không có khả năng lấy lợi ích của tập đoàn nhà mình ra làm trò đùa.
Tưởng Ti Tầm nhấp một ngụm cà phê, hỏi: “Có đường không?”
Thương Uẩn: “…. Cậu uống kiểu Ý còn cho thêm đường?”
“Tri Ý thêm. Chỉ thêm nửa gói.”
Anh ta đứng dậy, đến tủ trà lấy một gói mang đến.
Tưởng Ti Tầm đổ cả gói đường vào, lấy que khuấy khuấy nhẹ.
Thương Uẩn chậm rãi nói: “Không phải nói Tri Ý chỉ thêm nửa gói sao, không phải cậu cũng nên học chút sao?”
Tưởng Ti Tầm: “Cô ấy thêm nửa gói, nửa còn lại là của tôi. Thêm một gói cũng không vấn đề gì.”
“…..” Thương Uẩn cạn lời cười.
Trong vòng giao chiến nhàm chán này, tạm thời anh ta ở thế bất lợi.
Tưởng Ti Tầm nói tiếp chủ đề trước đó, tiếp tục nói về dự án: “Quỹ nghiên cứu và phát triển dự án này của các cậu tuy lớn nhưng vẫn là cái hố sâu không đáy. Nếu như tôi đầu tư vào nghiên cứu và phát triển sẽ không khó vận hành.”
“Vậy thì cậu càng đừng nghĩ về nó nữa.”
Nói rồi Thương Uẩn đi rót cho mình một cốc cà phê, thêm hai gói đường.
“Cậu có thể nghĩ đến thì Thẩm Thanh Phong đã nghĩ đến từ lâu rồi.” Anh ta cầm cốc cà phê quay lại, nói tiếp: “Cho dù giáo sư Thượng đồng ý hợp tác với cậu, thì ông ấy cũng phải quan tâm đ ến con gái ruột Hứa Ngưng Vi của mình, chỉ cần Hứa Ngưng Vi không vui, có tiền ông ấy cũng không kiếm.”
Hứa Ngưng Vi làm sao có thể đồng ý làm nghiên cứu và phát triển trong dự án mà Hứa Tri Ý đầu tư cổ phần, Thẩm Thanh Phong đã nhìn ra điểm này nên mới đào người bằng mọi giá, không chỉ có thể đề phòng Hứa Tri Ý mà còn có thể lợi dụng tài nguyên phía sau của Hứa Ngưng Vi.
Là một người bố, Thượng Thông Hú tuyệt đối có đủ tư cách.
Bây giờ Hứa Ngưng Vi đã bình tĩnh lại đồng ý tham gia làm nghiên cứu khoa học, cho dù có thế nào Thượng Thông Hú sẽ không để con gái của mình chịu tủi thân, mọi quyết định đều thuận theo tâm tư của con gái.
“Thẩm Thanh Phong người này không phải cậu chỉ mới quen biết một hai ngày, có bao giờ bà ta làm ăn mà thua lỗ không?”
Thương Uẩn nhấp một ngụm cà phê, lại nhớ ra gì đó: “Bây giờ gọi là Thượng Ngưng Vi rồi. Thẩm Thanh Phong đã tốn bao nhiêu sức lực để đào Thượng Ngưng Vi đến trung tâm nghiên cứu và phát triển, không chỉ ngăn cản cậu và Tri Ý đầu tư thông qua trung tâm nghiên cứu và phát triển mà còn im lặng biến dự án thành của riêng mình. Công nghệ KEVE đã dạy cho bà ta một bài học.”
Tưởng Ti Tầm: “Nếu như là tôi muốn nắm giữ cổ phần dự án, Thượng Ngưng Vi sẽ không phản bội sang bên Thẩm Thanh Phong, cũng sẽ nghiêm túc suy nghĩ có nên để giáo sư Thượng tham gia hay không.”
Thương Uẩn chỉ nghĩ đến một khả năng duy nhất: “Thượng Ngưng Vi thích cậu?”
“Cô ấy đối với tôi hay với Hứa Hành đều giống nhau.”
Thương Uẩn gật đầu, “Vậy xem ra cậu đối xử với cô ta không tệ, cô ta vẫn có thể suy nghĩ vì cậu.”
Tưởng Ti Tầm: “Cũng có thể.”
Anh nói việc phải đầu tư như thế nào, “Cần cậu giúp tôi giấu bên Thẩm Thanh Phong, không để cậu giúp đỡ không công. Dự án, tài nguyên, tùy cậu chọn. Hoặc là tôi nợ cậu một ân tình.”
Thương Uẩn nhấp một ngụm cà phê, nhìn đối phương: “Nợ ân tình trước đi. Còn có, cậu đừng có gây trở ngại tôi và Tri Ý hợp tác. Cậu kết hôn sinh con tôi đều không để ý.”
Tưởng Ti Tầm: “….”
Thương Uẩn lại nói chuyện dự án, bảo anh đừng lạc quan quá: “Thượng Ngưng Vi chỉ là có khả năng sẽ suy nghĩ thay cậu, nhưng khả năng không cao lắm, dù sao thì sự oán hận của cô ta với Hứa Tri Ý còn vượt qua sự cảm kích với cậu.”
Nếu như Thượng Ngưng Vi bằng lòng buông bỏ nút thắt trong lòng mình đương nhiên mọi người đều sẽ vui vẻ.
Nhưng với khả năng khiêu khích người khác của Thẩm Thanh Phong, Thượng Ngưng Vi muốn buông bỏ nút thắt cũng rất khó.
Tưởng Ti Tầm nói: “Đó là chuyện của tôi.”
Sau đó không nói gì nữa, tiếp tục uống cà phê, hạt cà phê không tồi, có lẽ là Thương Uẩn đặc biệt chuẩn bị cho Hứa Tri Ý, hôm nay để anh hưởng ké.
Thương Uẩn và người đối diện chỉ có thể nói chuyện đến Hứa Tri Ý, cũng chỉ muốn nói về cô.
“Cậu tốn công tốn sức như vậy đầu tư, chỉ muốn làm quà cầu hôn tặng cô ấy?”
Tưởng Ti Tầm ngước mắt lên: “Không phải. Cô ấy muốn tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Thương Uẩn cười như không cười: “Nếu như Tri Ý muốn định cư ở hai nơi, một ở trong nước, một ở nước ngoài cậu cũng sẽ cố gắng hết sức sao?”
Tưởng Ti Tầm uống xong ngụm cà phê cuối cùng, đặt cốc xuống: “Không phải cô ấy muốn, cậu muốn nhỉ.”
Thương Uẩn bật cười, nói: “Quả thật là tôi muốn.”
Nên nói đã nói xong, Tưởng Ti Tầm cáo từ.
Thương Uẩn nói không để anh về tay không, gói một túi hạt cà phê nhỏ tặng anh.
Ra khỏi tòa nhà Tân Vận, Tưởng Ti Tầm lại gọi điện cho Hà Nghi An, hỏi bà có đang ở công ty không, bây giờ có rảnh không.
Trên máy bay anh nói với Hứa Tri Ý phải gặp một vị trưởng bối người gặp là Hà Nghi An.
Buổi tối Hà Nghi An có hẹn, đang chuẩn bị ra ngoài, hỏi trước: “Ti Tầm khoảng bao lâu con có thể đến?”
“Khoảng 15 phút ạ.”
Hà Nghi An nhìn thời gian, vậy vẫn kịp: “Qua đây đi, bác ở công ty.”
Đến trước thời gian dự tính ba phút.
Hà Nghi An chuẩn bị hồng trà cho con rể tương lai, hai ngày nay gọi điện cho con gái, cảm nhận được rõ ràng sự vui vẻ từ tận đáy lòng của người ở đầu bên kia.
Xem ra sau chuyến đi đến Bristol tình cảm của hai đứa lại tiến thêm một bước.
“Sau này có chuyện cứ nói ở trong điện thoại, không cần thiết phải đi một chuyến.”
Tưởng Ti Tầm: “Vậy không được, nên đi bắt buộc phải đi ạ.”
Đoán Hà Nghi An có lẽ phải ra ngoài, anh nói ngắn gọn: “Con muốn lấy một bảng số đo quần áo của Tri Ý từ chỗ bác, còn muốn cả chu vi ngón tay của cô ấy ạ.”
Chu vi ngón tay của Tri Ý sợ đến cả chính bà cũng không nhớ, nhưng bác Hứa chắc chắn biết, thường xuyên mua đồ trang sức cao cấp cho Tri Ý, thấy nhẫn đá quý đẹp cũng mua cho cô.
Hà Nghi An cười, nửa câu sau mới là trọng điểm, chả trách lại đích thân chạy đi một chuyến.
Bà dễ nói chuyện nhưng cũng không phải quá dễ nói chuyện như vậy: “Tất cả số đo bác đều gửi cho con một bảng. Có điều chuyện cầu hôn này, phải nhận được sự đồng ý từ chỗ bác Hứa con trước.”
Tưởng Ti Tầm cười nói: “Cái này là đương nhiên ạ.”
Thẩm mỹ của anh có hạn, nhẫn cầu hôn muốn chọn kiểu đặc biệt, hy vọng Hà Nghi An có thể cho anh vài lời khuyên, “Con chọn trước được mấy mẫu, lại làm phiền bác và bác Hứa giúp con kiểm tra ạ.”
Trong lòng Hà Nghi An thầm nghĩ, đây coi như là làm đúng ý của chồng.
Bà nói với giọng trêu đùa: “Không vấn đề, gọi Hứa Hành đi cùng nữa, chúng ta mở cuộc họp gia đình.”
Tưởng Ti Tầm đã có thể dự đoán được nhưng hễ Hứa Hành có mặt, đến lúc đó đương nhiên sẽ có đủ các loại chỉ trích.
Hà Nghi An lại hỏi: “Ngày mai con và Hứa Hành đến Hồng Kông?”
Tưởng Ti Tầm: “Vâng, chuyến bay sáng mai ạ.”
Sáng sớm hôm sau, còn chưa đến 6 giờ, Tưởng Ti Tầm chạy xong 10 kilomet, tắm xong xuống nhà ăn sáng, nửa tiếng sau tài xế đến đón anh ra sân bay.
Bây giờ 10 kilomet cũng không thể nào đốt cháy được tinh lực dư thừa, ban đêm anh còn phải dậy tự mình giải quyết một lần.
Vừa uống được hai ngụm sữa bò, trong sân có xe đi vào, từ chỗ cửa sát đất bên anh không nhìn thấy được chỗ đỗ xe.
“Xe ai vậy ạ?” Anh hỏi dì.
Dì đi xem là ai, quay lại nói: “Xe của Hứa tiểu thư.”
Trong sân, Hứa Tri Ý ôm một bình hoa xuống xe.
Dì đã chuẩn bị cho cô dép đi trong nhà, thay xong đi vào.
Tưởng Ti Tầm nhìn cô: “Sao dậy sớm vậy?”
Hứa Tri Ý: “Qua đây tiễn anh.”
“Một tuần là anh về rồi.”
“Không phải một tuần, là chín ngày.”
Hứa Tri Ý để bình hoa lên bàn, đi đến bên cạnh anh, Tưởng Ti Tầm gắp một miếng quẩy, nhúng vào nước sốt ngọt đưa đến bên miệng cô.
Đã mấy ngày không ăn quẩy, cô há miệng ngậm lấy.
Người đàn ông kéo chiếc ghế ở bên cạnh ra: “Ngồi xuống ăn chút đi.”
Hứa Tri Ý ngồi xuống, xua tay: “Em ăn rồi.”
Cô cầm cốc thủy tinh của anh lên uống một ngụm, phát hiện không phải sữa đậu nành, “Ăn quẩy uống sữa đậu nành càng ngon hơn.”
“Quẩy là mua cho mẹ anh, dì mua về mới nhớ ra mẹ anh không ở nhà.”
Tưởng Ti Tầm hất cằm về phía bình hoa ở trên bàn, ánh mắt như muốn hỏi cô mang bình hoa đến làm gì.
Hứa Tri Ý: “Cắt mấy bông hoa thược dược mang đi, cô Tưởng không có ở nhà, chỗ hoa đó không có ai ngắm.”
Tưởng Ti Tầm: “Đợi mẹ anh chọn xong nhà, anh cho người trồng thêm cho mẹ ít hoa.”
Hứa Tri Ý chống cằm, cùng anh ăn sáng.
Tóc anh vừa mới gội vẫn chưa khô, cô giơ tay ra hất hất.
Tưởng Ti Tầm giơ tay ra nắm lấy tay cô, “Đừng nghịch, rối giờ.”
Hứa Tri Ý nói sẽ không chạm vào tóc anh nữa, Tưởng Ti Tầm nhìn cô, không buông tay, an ủi cô: “Cuộc họp ban hội đồng quản trị sẽ không có thêm rắc rối gì, em cứ bận chuyện của Viễn Duy đi, không cần phải lo lắng.”
Hôm nay Hứa Tri Ý qua đây không phải chỉ lo lắng về chuyện này.
Lộ Kiếm Lương sẽ không theo lẽ thường, không có giới hạn mà ra bài, năm đó bác Lộ và cô Tưởng ly hôn, lỗi của bác Lộ nhưng không thể nào thiếu phần của Lộ Kiếm Lương.
“Khi đó Lộ Kiếm Lương không hy vọng bác Lộ và cô Tưởng kết hôn, đồng nghĩa với việc ông ta cũng không hy vọng anh tìm một người môn đăng hộ đối. Cho dù là em, hay là Ngu Duệ.”
Tối qua cô đã phân tích rất nhiều chuyện, bao gồm cả việc năm đó Ngu Duệ thành lập quỹ theo đuổi bị lộ ra ngoài, cậu của Ninh Doãn có lẽ chỉ được coi thành một công cụ.
“Có khả năng nào là bác cả anh đổ thêm dầu vào lửa, phá hỏng chuyện liên hôn của anh và nhà họ Ngu không? Nhà họ Ngu là một lá bài ông ta cần, nếu như anh kết hôn với Ngu Duệ, nhà họ Duệ sao có thể vẫn tiếp tục đứng về phía ông ta?”
Tưởng Ti Tầm: “Có khả năng.”
“Em bảo thư ký Thái liên lạc với Ngu Duệ.” Anh nhìn cô nói.
“Thư ký Thái?”
“Ừ. Chuyện này, bây giờ chỉ có thư ký Thái nói cô ấy mới có khả năng bình tĩnh lắng nghe.”
Hứa Tri Ý tìm cuộc trò chuyện của thư ký Thái ra gõ chữ, vừa gõ vừa nói: “Lời của thư ký Thái hữu dụng vậy sao?”
Tưởng Ti Tầm: “Ngay cả em cũng tin tưởng ông ấy, em nói xem?”
Đây có lẽ là sức lôi cuốn của một người.
Càng làm kiên định hơn quyết tâm đào thư ký Thái đến làm trợ lý của Hứa Tri Ý: “Em phải chăm chỉ kiếm tiền, mời thư ký thái đến Viễn Duy.”
Bên này, Tưởng Ti Tầm vừa buông đũa xuống, trong sân, tài xế đã đến.
Chín ngày sau đó không gặp nhau, trước khi rời đi, anh phải ôm cô thật chặt.”
“Không phải anh đã được chấp nhận wechat rồi sao, buổi tối gọi video.”
Buông người trong lòng ra, cầm bình hoa giúp cô, hai người cùng nhau đi ra ngoài sân.
Sắp đến trước xe, Tưởng Ti Tầm nói với cô: “Thật ra không cần tiễn anh ra sân bay, cũng không phải sau này không gặp lại.”
Hứa Tri Ý: “Em đâu có tiễn anh ra sân bay đâu.” Lấy bình hoa từ trong tay anh, “Em chỉ tiễn anh lên xe, sau đó hái hoa.”
“…..”
Tưởng Ti Tầm cười, “Hóa ra là tiện đường qua tiễn anh.”
Hứa Tri Ý: “Vậy anh có thể hình dung là em đặc biệt đến thăm anh, hái hoa chỉ là cái cớ.”
“Không cách nào hình dung được, em xem chỗ hoa thược dược trong vườn nhà anh không phải ngày một ngày hai có. Mẹ anh vừa mới rời khỏi nhà em đã bắt đầu ra tay.”
Hứa Tri Ý cười, không thừa nhận, hôn nhẹ lên má anh, “Thượng lộ bình an.”
Xe khởi động, Tưởng Ti Tầm từ trong cửa xe nhìn người đang cắt hoa ở trong vườn. Giống như mẹ anh, cô cũng thích hoa thược dược nhất, chỉ có điều mẹ chỉ thích cắm một bông trong bình hoa, cô thích sắc màu rực rỡ.
Chả mấy chốc xe đã lao ra đường chính.
Tưởng Ti Tầm gửi tin nhắn cho Tưởng Thịnh Hòa:【Anh định nói với mẹ anh và các cậu chuyện của anh và Tri Ý.】
Tưởng Thịnh Hòa:【Mới sáng sớm hơn 6 giờ, anh chịu phải đả kích gì vậy?】
Tưởng Ti Tầm:【Hôm nay anh đến Hồng Kông.】
Tưởng Thịnh Hòa:【Đến trước sớm như vậy?】
Tưởng Ti Tầm:【Cậu xem, có phải cậu cũng phản ứng rất mạnh không? Tri Ý cũng giống cậu, còn lo lắng hơn. Anh không muốn có thêm bất cứ rắc rối nào nữa.】
Tưởng Thịnh Hòa:【Bố em, bọn họ chưa chắc đã tin.】
Tưởng Ti Tầm:【Cậu tin là được, mẹ anh tin là được.】
Lúc này ở Manhattan, ánh chiều ta còn chưa phai.
Tưởng Nguyệt Như vẫn chưa điều chỉnh được chênh lệch múi giờ, buồn ngủ khó chịu, vừa đi mua chút đồ ở trung tâm thương mại, bảo tài xế xách đồ lên xe, tự mình đi vào quán cà phê bên cạnh mua cốc cà phê lạnh để tinh thần tỉnh táo hơn.
Còn chưa đi đến cửa quán cà phê, trong nhóm chat gia đình có tin nhắn, nghịch tử đặc biệt @bà.
【Con và Tri Ý ở bên nhau rồi.】
Cậu Hai:【Cũng không ép con kết hôn, con làm gì.】
Cậu Ba:【Tưởng Ti Tầm con làm việc có thể nào đáng tin cậy chút không, động tí là lại tìm người làm lá chắn, coi hôn nhân như trò đùa sao! Chuyện Ninh Doãn cậu chưa tìm con tính sổ đâu, con lại nữa!】
Ngay lập tức trong nhóm bị spam, không một ai tin anh thật sự hẹn hò với Tri Ý.
Tưởng Nguyệt Như cũng không tin, coi như không nhìn thấy.
Tưởng Ti Tầm lại gửi tin nhắn nữa:【Không phải làm lá chắn, đợi con từ Hồng Kông về, định đăng ký kết hôn, kết hôn. Nhẫn cũng đã bắt đầu chọn rồi.】
Tưởng Thịnh Hoà giúp đỡ:【Cô, ở Vốn Viễn Duy không ai không biết chuyện này.】
Tưởng Nguyệt Như:【Tưởng Ti Tầm con điên rồi! Tề Chính Sâm thích Tri Ý không phải con không biết, đến bây giờ thằng bé còn……】đi gặp bác sĩ tâm lý.
【Đến bây giờ thằng bé còn chưa bước ra được, con liên hôn với ai mà không được! Lộ Kiếm Ba bảo con liên hôn đúng không, bảo ông ấy đến tìm mẹ!】
Bà mải gửi tin nhắn, không chú ý nhìn đường, đụng phải bả vai của một người.
“Xin lỗi.”
Nói xong lại nhận ra bây giờ mình đang ở nước ngoài, vội đổi sang tiếng Anh nói xin lỗi hai lần.
Người đàn ông mặc áo sơ mi màu xám đậm, cao hơn bà một cái đầu, hai người lướt qua nhau, bà liếc vội qua, không nhìn rõ góc nghiêng của đối phương.
Lộ Kiếm Ba vẫn đứng sững sờ ở chỗ cũ, không tìm được giọng nói của mình, đến chân cũng không nhấc nổi.
Ba mươi năm trôi qua, trong biển người, ông vẫn có thể nhận ra bà từ cái nhìn đầu tiên, khí chất có một không hai, xinh đẹp từ trong cốt cách, tướng mạo con trai phần lớn di truyền từ bà.
Giọng nói của bà cũng không thay đổi chút nào, giọng nói cuốn hút mang theo cảm giác lạnh lùng, vẫn mái tóc ngắn, vẫn thích mặc quần áo màu trắng.
Gầy hơn so với trước đây.
Vừa rồi từ xa nhìn thấy bà đi đến, ông ngẩn ngơ, hình như hơn ba mươi năm trước, ông đợi đón bà tan làm, ánh mắt bà mang theo ý cười đi về phía ông.
Nhưng hiện tại bà đã không nhận ra ông.
Đụng phải người trên đường chỉ là tình tiết nhỏ, Tưởng Nguyệt Như không để trong lòng, cúi đầu xem tin nhắn trong nhóm chat.
Tưởng Ti Tầm trả lời mẹ:【Con không điên. Cũng không phải liên hôn, là chính con muốn kết hôn. Con cũng thích Tri Ý, mẹ nói con phải làm sao đây.】
Tưởng Nguyệt Như đọc lại từng chữ một câu cuối cùng, đã hơn hai mươi tiếng không ngủ, não như sắp n ổ, hỏi con trai:【Con…có ý gì?】
Tưởng Ti Tầm:【Con thích cô ấy sáu năm rồi. Con biết Tề Chính Sâm đau khổ, mẹ, những năm này con cũng không khá hơn Tề Chính Sâm.】
Tưởng Nguyệt Như đứng im ở bên cửa quán cà phê, ánh mắt khó chịu mơ hồ, bà nhìn phía đường đối diện, hít một hơi thật sâu, trả lời con trai:【Là mẹ phản ứng chậm chạp, thật ra con đã ám hiệu với mẹ từ lâu, là mẹ coi hai đứa thành anh em. Bên Tề Chính Sâm, mẹ giúp con khơi thông* thằng bé hơn. Mấy năm nay, mẹ không quan tâm con tử tế, luôn cảm thấy con phản nghịch.】