Mặt An Tử Song vẫn tỉnh bơ, anh hôn lên môi cô dỗ dành..
- Anh thấy đẹp mà....
- Anh còn nói đẹp chỗ nào, xấu chết đi được..Thì ra chủ tịch An Thị ngốc thế này đây mà..
An Tử Song mặc kệ cô mắng, anh dịu dàng mỉm cười ôm cô vào lòng..
- Chúng ta cùng chụp nào..Ngoan!không giận..
Lạc Băng bĩu môi phụng phịu nhưng lại ngoan ngoãn chui vào lòng của anh,ôm chặt người ta không buông.
Má kề má, cười đến rạng rỡ..
An Tử song yêu đến không tả xiết, anh hôn lên mặt cô mấy cái mới chịu giơ máy ảnh ra xa..Nhưng không kiềm lòng đặng cánh tay siết chặt cô vào lòng lại cúi đầu hôn cô thật sâu.Những khoảnh khắc ngọt ngào này đều được ghi lại một cách chân thật nhất..
Đến khi lên tàu trở về Lạc Băng nằm trong lòng An Tử Song xem lại từng tấm ảnh mà đỏ mặt,tin đập thình thịch vì sự ngọt ngào không tên này..Hai người trao nhau nụ hôn say đắm phía sau là dãy núi tuyết trắng hùng vỹ đẹp đến không biết diễn tả bằng ngôn ngữ gì...
....
Do An Tử Song có cuộc họp gặp mặt một số các chính trị gia nên hai người họ ở lại Thụy Sỹ thêm vài ngày nữa..
Lúc An Tử Song không có ở nhà Lạc Băng tranh thủ chợp mắt.Vì buổi tối cô bị ai kia hành hạ không cho ngủ..Vừa khóc lóc cả đêm đến sáng thân thể mệt lả nào còn sức..Lúc anh hôn tạm biệt cô còn mở mắt không nổi,thế mà cô nhắm mắt lèm bèm chào tạm biệt anh chẳng rõ vì sao lại bị anh đè ra hôn sâu một lúc mới buông tha..
Lạc Băng âm thầm mắng anh, đợi anh đi rồi cô liền làm tổ ngủ đến quên cả trời đất..
Reng...reng...
Bất giác lúc này điện thoại Lạc Băng reo in ỏi,cô chẳng buồn mở mắt mò mẫm trên đầu giường nhấn nút nghe..
- Alo...
- Lạc Tổng là em..
Giản Nhu mừng rỡ khi nghe tiếng Lạc Băng,mấy ngày qua Giản Nhu không thể liên hệ được với Lạc Băng nên lo lắng và sốt ruột vô cùng..
Lạc Băng cũng biết từ ngày qua Thụy Sĩ do bị bệnh hành hạ mấy ngày cô không có liên hệ với ai trong nước. Rồi mấy ngày qua cùng An Tử Song ra ngoài chu du khắp nơi cô toàn để điện thoại ở một góc trong phòng cũng không ngó ngàng đến. Chưa kể đến từ Khi An Tử Song chạm được vào cô, chỉ cần anh ở nhà là anh sẽ luôn hành hạ cô ra trò.Lạc Băng luôn ở trạng thái mệt lả nên cũng chẳng còn tâm tư nào nghĩ đến công việc.Với lại khi cô luôn nghĩ có ba cô ở nhà hỗ trợ nên chắc công việc không đến nỗi nào.Còn có Giản Nhu, có chuyện gì cấp bách chắc chắn con bé sẽ tìm cách liên hệ với cô..
Lúc này đây Lạc Băng phát giác giọng nói Giản Nhu có phần không đúng,cô hỏi.
- Có chuyện gì gấp sao em? mấy ngày qua công ty thế nào rồi ?
Giản Nhu quả thật gấp đến nổi chưa để Lạc Băng dứt câu,cô đã nói nhanh.
- Chị,Chủ Tịch hôm nay mở cuộc họp bổ nhiệm Tô Trưởng Phòng lên chức Tổng Giám Đốc.
- Có chuyện này sao?
Hàng chân mày Lạc Băng nhíu lại, đây là chuyện lớn tại sao không nghe ba của cô bàn bạc qua với cô thế này. Mà Lạc Băng cũng chưa bao giờ nghe ông nhắc đến vấn đề này..
- Vâng! có lệnh họp gấp vào ba giờ chiều nay.Nghe đâu sắp tới Tô trưởng phòng sẽ ký kết một hợp đồng lớn lên đến mấy trăm tỷ.Cho nên dự án lần này Chủ Tịch giao toàn quyền cho anh ấy đảm nhiệm và điều hành..
Không cần thông qua cô sao?
Lạc Băng có chút suy tư, chắc chắn không thể trùng hợp như vậy lựa ngay thời điểm cô xuất ngoại ba cô lại phong chức cho anh ta. Nếu ba giờ chiều nay cô sẽ không thể bay về kịp, muốn ngăn cản Tô Triết lên chức là đều không thể..
Còn hợp đồng béo bở kia? Mọi thứ sao lại trùng khớp và nhịp nhàng đến thế..
Lạc Băng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chiếu vào đôi mắt dần mất đi độ ấm của cô.
Cô nói.
- Nghe rõ lời Chị nói dù là Chủ Tịch hay bất kỳ ai cũng không được đưa con dấu ra.Kéo dài thời gian,Chị sẽ thu xếp về ngay.
Giản Nhu theo bên cạnh Lạc Băng bao nhiêu năm qua cô rất rõ cách làm việc của Lạc Băng nếu không có con dấu thì dù Tô Triết hay Chủ Tịch của bọn họ có ký một chục cái hợp đồng cũng không có giá trị...Nhưng với mối quan hệ tốt đẹp của Lạc Băng và Tô Triết thì hình như hành động này của Lạc Tổng nhà cô ta có gì đó không đúng thì phải.Dù không hiểu lý do tại sao Lạc Băng làm vậy nhưng Giản Nhu nào dám thắc mắc chỉ nhanh chóng nói vâng và làm theo chỉ thị.
Trước khi Lạc Băng xuất ngoại có dặn cô ta rằng để ý một số việc mà Tô Triết là việc cần quan sát nằm đầu.Lúc đó Giản Nhu cứ nghĩ vì mối quan hệ trong tối của hai người họ nên việc Lạc Băng yêu cầu là bình thường,nhưng bây giờ cô ta lại phát hiện mọi việc dường như không đúng như những gì cô ta suy nghĩ thì phải..