Thật sự bà ta cũng không muốn đối xử với An Bách Tôn tuyệt tình thế đâu nhưng mà bà ta không có sự lựa chọn. Chỉ vì chuyện xấu của bản thân đã bị An Tử Song nắm thóp.
Vốn bà ta và An Bách Tôn đến với nhau chỉ là liên hôn hai nhà. Ông ta vốn chẳng thương yêu gì bà ta cộng thêm việc bà ta khó sinh nở nên tình cảm hai người cũng chẳng mặn nồng gì. Hơn ai hết bản thân Ana Dương rất rõ nếu bà ta không có gia thế hiểm hách chắc chắn An Bách Tôn cũng đã vứt bỏ không thương tiếc. Vì thế trong bốn năm trở lại đây lén lút sau lưng An Bách Tôn bà ta đã qua lại với một người đàn ông. Nói đúng hơn người đàn ông đó chính là trai bao chính hiệu mà còn nhỏ hơn bà ta gần mười tuổi. Lúc đầu người đàn ông đó là người tán tỉnh bà ta dùng sự quan tâm chân thành mà khiến bà rung động nên mới không thể dứt ra được mà kéo dài đến tận bốn năm.
Chỉ là bà ta không thể ngờ được người đàn ông kia bốn năm qua chấp nhận qua lại với bà lại chính là người của An Tử Song sắp đặt. Hắn ta đúng là trai bao nên ai trả nhiều tiền thì chuyện gì cũng có thể làm cho nên tất cả hình ảnh, clip nóng ân ái của hai người họ hắn ta đều đưa cho An Tử Song để đổi thành tiền.
Một tháng trước lúc người của An Tử Song đến tìm bà, ném vào người bà ta những thứ dơ bẩn kia lúc đó bà rất hoảng lọan chỉ muốn chết đi cho xong. Rồi cũng chính từ nguồn tin của người An Tử Song cung cấp bà ta mới biết An Bách Tôn quay về nước hiện tại đang qua lại với người phụ nữ khác chính là người yêu cũ của ông ta. Hai người còn có con riêng.
Cho nên Ana Dương không còn thấy có lỗi với An Bách Tôn mà thực hiện theo những gì An Tử Song chỉ thị. Như lời An Tử Song trước đó đã hứa chỉ cần bà ta làm theo thì chắc chắn bà sẽ lấy đủ số tài sản của An Bách Tôn mà không phải đứa con hoang kia.
Rốt cuộc bà ta đã làm được..
Nếu nói là hận với việc làm qua đỗi cạn tình cạn nghĩa của Ana Dương bao nhiêu thì An Bách Tôn lại thấy sợ hãi con người An Tử Song bấy nhiêu. Có thể dùng ngần ấy năm không một tiếng động để trả thù ông ta, bất chấp hy sinh công trình ngốn tiền hàng trăm tỷ chỉ để tạo ra hiện trường giả khiến ông ta mắc bẫy.
Con người này quá tâm cơ sâu thẳm không đáy, nhẫn nại, thủ đoạn, tàn khốc một cách đang sợ.
Ông ta không ngu ngốc mà tin rằng nếu một khi ông ta bị giam trong ngục tù tăm tối kia. An Tử Song chắc chắn sẽ không để ông ta toàn mạng trở về.
Có thể trả thù bằng cách một nhát đâm người ta chết ngay thì đó là bình thường. Nhưng để người ta muốn chết nhưng không thể chết được đó mới là địa ngục trần gian.
Đôi lúc chết đi có thể còn giải thoát hơn là sống không bằng chết.
An Tử Song vốn không phải là con người mà là tên sát nhân máu lạnh.
An Bách Tôn quay đầu hét lớn với An Tử Song.
- An Tử Song là mày hại tao, mày vì muốn chiếm lấy An Thị nên lập mưu hại người. Tao quyền rủa mày cho cả thế giới này biết được mày là kẻ bất chấp hư vinh mà không màn máu mủ..
Ông ta dù chết cũng phải hủy hoại thanh danh của An Tử Song. Nếu ngày hôm nay ông ta có chết đi cũng quyết lôi kéo An Tử Song xuống cùng..
Cả hội trường người qua tiến lại, bàn tán xôn xao..
An Tử Song nhếch môi, anh cao ngạo nói qua micro.
- Thế sao? Tôi dù có là cầm thú cũng không ra tay hãm hại anh em máu mủ của mình như ông. Tôi không ngại nói cho cả thế giới này biết, tôi đã dùng mười năm để tìm bằng chứng chỉ để tống ông vào tù. Máu lạnh thì sao? Bất chấp nhân tính thì sao? Chỉ cần trả thù được cho ba mẹ của Tôi thì dù có đánh đổi mọi thứ tôi cũng sẽ làm.
Cả người anh toát ra hơi thở lạnh lẽo nhắc đến thù hận năm nào càng khiến cho anh trở nên sắc lạnh. Nhìn hình ảnh của anh cao cao tại thượng đứng ở vị trí cao kia chẳng ai có cơ hội chạm đến, từng lời nói ánh mắt khiến ai nấy điều khiếp sợ.
Đây được xem là một cuộc thanh trừng đẫm máu của gia tộc An Gia. Cũng rõ bộ mặt hung thủ luôn tỏ ra đạo mạo qua bao nhiêu năm của An Bách Tôn.
An Bách Tôn nghe xung quanh những lời chỉ trích của mọi người xung quanh cảm thấy bản thân như rơi xuống địa ngục thật rồi. Bờ vai buông lỏng cũng nhanh chóng bị các viên cảnh sát giữ lấy..
- Đưa ông ta đi..
Lươnh Cảnh hất mặt ra lệnh.
An Bách Tôn hét lên..
- Tôi bị oan là do An Tử Song hại tôi..thả tôi ta..
Vẻ mặt An Bách Tôn từ từ trở nên vặn vẹo, giận dữ muốn vùng ra khỏi tay cảnh sát mà tiến tới chỗ Ana Dương mà bóp chết bà ta.
- Người đàn bà khốn khiếp này sao cô dám hại chồng mình hả..?
Cảnh sát rất nhanh giữ tay ông ta lại mà áp giải ra xe.
An Tổ vội nói theo trấn an con trai mình.
- Đừng lo.. ba sẽ thuê luật sư cho con.
- Ba...ba con không muốn ở tù, chắc chắn An Tử Song sẽ không cho con có cơ hội trở về...ba...ba...phải làm cách đưa con ra.
Ông ta hạ giọng nói vào tai An Tổ, bàn tay níu lấy ba mình như một đứa trẻ bắt đầu đã biết sợ hãi là gì.
Nhưng cảnh sát không cho ông ta có cơ hội nói thêm cứ thể áp giải ông ta rời đi..
An Tổ quay người tìm kiếm An Khưu vội vàng đi đến hạ giọng cầu xin.
- Anh hai, Tôi chỉ có một mình Bách Tôn....Tôi cầu xin anh hãy cứu nó. Nếu có phải trả giá thân già này sẽ gánh tội thay nó.
An Khưu nghiêm mặt.
- Ai gây tội thì người đó phải đền tội.
Ông hơi đanh giọng lại.
- Nếu cảnh sát điều tra được cậu có liên quan đến vụ án năm xưa của An Giảng và Nhan Khuê. Thì dù cậu có là em trai của Tôi cũng phải trả giá đúng tội của mình.
Cả người An Tổ chao đảo may mắn có người ông ta đỡ lấy.
- Ý anh là lần này anh quyết cạn tình cạn nghĩa hay sao. Anh nên nhớ Tôi và anh là anh em cùng huyết thống đấy?
An Khưu lắc đầu vì sự chấp niệm không hiểu đúng sai của ông ta. Xua tay có chút đau đầu nói.
- Đi đi, không cần ở đây nữa.
An Tổ chưa kịp trả lời thì lúc này An Tử Song đi xuống, anh tiến gần đỡ lấy ông cụ ngồi xuống.
- Ông nội chuyện này cứ để cháu lo.
An Tổ vừa thấy An Tử Song, ông ta muốn tiến đến gần anh nhưng liền bị Kevin và Mark cản lại.
- Tử Song cháu hãy nói cảnh sát thả người ngay lập tức. Đừng vì lợi danh mà cháu dám làm thế với Chú của mình.
An Tử Song xoay người, đôi mắt anh hơi híp nhẹ như phải nghe một câu chuyện cười vậy.
Anh nhếch môi nở nụ cười lạnh.
- Ông cứ tận dụng thời gian mà dạy dỗ đứa cháu này đi.Vì đến rạng sáng ngày mai Ông sẽ không còn cơ hội nữa đâu.
An Tổ run người mà hỏi, cũng tỏ rõ thái độ giận dữ.
- Mày..mày nói thế là sao?
An Tử Song xoay người chẳng buồn nhìn ông ta.
- Cứ chờ ngày mai rồi biết còn bây giờ nếu còn tâm trạng ở lại dự lễ.
Anh nghiêng mặt nhìn qua Kevin và Mark hai người hiểu ý giơ tay.
- Mời ngài ngồi vào vị trí buổi lễ phải bắt đầu rồi.
An Tổ làm gì còn tâm trạng ngồi xem hay tham dự tiếp. Ông ta cũng không thể tiếp cận An Tử Song và An Khưu được nên hừ giọng quay người cùng người của mình ra về.