“Cái kia... Lục Niên, anh nghỉ ngơi trước đi, em đi tìm La Vũ An một chút.”
Lục Niên nghe tiếng, đôi mắt đen thâm thúy nhìn chằm chằm cô, vài giây sau mới mở miệng nói: “La Tam đi làm rồi.”
“Đi làm?”- Kha Nguyệt cười khan, chà xát hai tay vào áo. “Vậy ở trong nhà cậu ấy còn phòng khác không?”
Lục Niên suy nghĩ một lát gật đầu, dưới ánh mắt vui mừng của Kha Nguyệt liền dội nguyên chậu nước lạnh xuống:“Còn hai phòng, một là phòng ngủ của La Tam, còn một phòng, hình như để chất đống đồ bừa bộn.”
Phòng ngủ chính, đống đồ bừa bộn, hai chọn một? Chẳng thà không chọn.
Lục Niên dời gót, cuộn ống tay áo lên đi vào phòng tắm, để mình cô đứng đó suy nghĩ trong đau khổ. Kha Nguyệt thở dài nhìn nhục, quét mắt nhìn gian phòng, trừ giường ra ghế salon cũng không có, không lẽ muốn cô ngủ dưới đất?
Chợt nhớ đến quan hệ lúc này giữa cô và Lục Niên,
miễn cưỡng cũng coi như là vợ chồng, vậy ngủ trên một chiếc giường lớn... Trước suy nghĩ to gan của mình có chỉ biết mở to mắt, chưa kịp tìm ra đối sách thì cửa phòng tắm mở, Lục Niên đi ra.
Chỉ là rửa mặt nhưng cũng rũ bỏ đi vẻ mệt mỏi trên mặt Lục Niên không ít, nhưng mà sắc mặt vẫn không tốt lên, âm hiểm thâm trầm, gương mặt tuấn tú hơi có vẻ xa cách.
“Lục Niên, chúng ta....Chờ đã, ngủ trên một cái giường sao?”
Cô thử dò xét, cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh, gương mặt cô cũng vì câu hỏi mà trở nên ửng đỏ lúng túng.
Lục Niên đưa mắt nhìn Kha Nguyệt, cô cứ tưởng anh sẽ phủ nhận nhưng anh lại “Ừ” một tiếng, đem khăn lông đặt lên lưng ghế, đi đến bên cạnh giường.
Kha Nguyệt sắc mặt cứng đờ, hơi luống cuống không biết có nên ngủ chung với Lục Niên.
“Hôm nay chúng ta có rất nhiều việc phải làm, em nghỉ ngơi chút đi.”
Lục Niên bình tĩnh nói, tâm tư không hề xao động, anh mở chăn, leo lên giường, sau đó đưa mắt nhìn Kha Nguyệt, nhếch môi để lộ ra nụ cười thản nhiên: “Em còn không đi tắm?”
Kha Nguyệt bị Lục Niên thúc giục, tất cả ngượng ngùng khẩn trưởng đều bay lên tới đầu, trái tim nhảy đập loạn xa, đỏ mặt, không nhìn anh nữa, chật vật chạy vào phòng tắm.