“Kha Nguyệt, cuộc hôn nhân này, dù em xuất phát từ lý do gì đưa ra lời đề nghị với anh. Nhưng lúc này, anh không hy vọng em bởi vì những nguyên nhân bên
ngoài mà từ bỏ, đừng sợ, không cần để ý đến ánh nhìn của người khác. Nếu anh đồng ý lấy em, thì tất cả vấn đề anh sẽ giải quyết, mãi mãi không muốn để em dễ dàng từ bỏ như thế”.
Lục Niên cẩn trọng nói, dù vẻ mặt mỉm cười tự tin, nhưng sự khẩn trương chân thành trong mắt không giấu được, bàn tay siết chặt tay cô, cô không thấy đau, kinh ngạc nhìn anh, quên cả phản ứng.
“Kha Nguyệt, anh biết mọi thứ lúc nào chỉ là giả, nhưng xin em hãy tin anh, anh sẽ cố gắng làm người chồng tốt, cố gắng xây dựng gia đình thuộc về chúng ta, có anh và em, còn có... cả những đứa con”
CÒN TIẾP.
[ LỜI TÁC GIẢ :Mê anh Niên quá phải làm sao đây) cả nhà antuee, huhu ước gì tui cũng có một anh mục như zậy thì tốt]
Anh nghiêm túc nói, như đang trịnh trọng buông lời thề, nhìn cô không hề giả vờ, cẩn thận đến mức sợ sẽ dọa cô bỏ chạy, cho nên mới giữ lấy hai tay cô.
Cô chỉ là lợi dụng anh, thông minh như anh, chẳng lẽ không nhận ra? Tại sao còn ngu ngốc nhảy xuống, như vậy chỉ càng làm cho gánh nặng tội lỗi trên lưng có thêm nặng.
Anh chỉ cười nhạt chờ đợi câu trả lời của cô, không hề ép buộc hay làm khó, giọng chân thành so với bất cứ loại cưỡng bách nào đều rất có sức ảnh hưởng.
Nhiều năm bên Cố Minh Triệt thế giới của cô chỉ là băng giá lạnh đến thấu xương, bị giễu cợt, bị thương tổn đầy mình, sự dịu dàng của anh cô không dám cầu mong nhưng cũng không hy vọng Cố Minh Triệt lạnh lùng.
Kết quả, Mạc Lệ đi rồi lại nhảy ra một Tử Nhiễm khiến anh xoay người vô tình, không quan tâm cô có vì anh mà tổn thương chồng chất.
Khi cô trốn trong góc liếm láp vết thương Cố Minh Triệt để lại thì một người đàn ông như vị thần hoàn mỹ xuất hiện trong thế giới của cô. Quỳ gối trước mặt cô, nghiêm túc nói ra suy nghĩ của anh, sự ôn nhu của anh như hoa anh túc khiến cô e sợ nhưng không kiềm được mà đưa tay.
Nhìn Lục Niên mỉm cười, nhìn ánh mắt nhu hòa hồng hồng của anh, đón nhận sự quan tâm quý trọng từ anh, Kha Nguyệt trong lòng luống cuống hốt hoảng.
Lục Niên, anh nghiêm túc thật sao?
Nếu đây chẳng qua là một trò chơi hứng thú thì làm sao?
Nếu như em tưởng thật... “Nguyệt Nguyệt, lấy anh được chứ?”
Kha Nguyệt lần đầu tiên cảm thấy sự ôn nhu của đàn ông quả nhiên là loại thuốc độc trí mạng, còn cô không biết làm sao, mặc cho Lục Niên dùng vẻ ôn nhu của anh từ từ bẻ gãy hàng trúc cao trong lòng cô, từng chút từng chút, tưới lên sinh mạng cô.
Lúc này, cô vì cảm động mà nước mắt đong đầy, nhưng vội vàng đứng dậy, thoát khỏi tay anh, quay lưng lại, không để anh nhìn thấy vẻ yếu ớt của cô.
“Anh mau sấy tóc đi, để ướt như vậy không tốt...” Giọng nói tiết lộ tâm trạng cô, cầm máy sấy cắm mãi mà không vào ổ điện, tiếng thở dài vang lên sau lưng, một mùi hương bạc hà xộc vào mũi.