Kha Nguyệt cũng không hiểu sao mình nói ra lời này, đợi cô ý thức được thì bên kia đã vang lên tiếng cười đầy vui mừng của Lục Niên, tựa như gió xuân thổi vào
mặt.
"Ha ha..."
Vẻ mặt lúng túng, Kha Nguyệt cảm thấy tại mình nóng lên, có ngượng ngùng cũng có áy náy, cô với Lục Niên vẫn chưa yêu tới mức như thế, nói như vậy người bên ngoài cũng có thể sáng suốt nhìn ra vẻ giả dối.
Nhưng niềm vui dấu trong tiếng cười của Lục Niên không phải giả, tựa như tin vào sự thật trong lời của cô.
“Anh biết.”
Giọng anh hơi cao lên, là tâm trạng tự nhiên tốt lên sao? Trong giọng nói cũng có chút âu yếm đối với người phụ nữ mình yêu, nhưng cũng khiến cho Kha Nguyệt càng thêm tự nhiên.
Bối rối không ngừng đập vào mặt, Kha Nguyệt cắn môi, vẻ mâu thuẫn trong mắt phai dần chỉ còn sự bất lực. Có mấy lời, cô không thể nói ra bằng miệng, có một SỐ việc cũng không phải do cô quyết định.
“Ừ... vậy anh làm việc đi.”
Cúp điện thoại, Kha Nguyệt bất lực Co người tựa vào cửa sổ, thất thần nhìn ra ngoài, trong lòng mệt mỏi bàng hoàng, luống cuống. Lục Niên đối với cô có ý nghĩa
Nếu như nói lúc đó Kha Nguyệt bàng hoàng, như vậy khi Lục Niên thật sự đứng trước cửa phòng cô thì mọi bất an lo lắng vì nụ cười của anh mà biến mất.
Dáng vẻ bình thản đứng ngay cửa, chờ Kha Nguyệt ra mở, đôi môi hơi cong lên, trong chớp mắt nở ra nụ cười mê người.
Trước vẻ kinh ngạc của cô, anh không nói gì, chỉ dùng đôi mắt trong suốt dịu dàng nhìn gương mặt hơi tái nhợt của cô, nụ cười trên mặt anh càng lúc càng rõ.
Hai mắt Kha Nguyệt đỏ lên, hai tay siết chặt cạnh cửa, muốn kiềm chế tâm trạng và nỗi hoảng sợ Lục Niên gây cho cô.
Bên tay trái anh vẫn cầm áo vest màu đen, trên người là áo sơ mi trắng và chiếc quần tây đen, dưới chân là đôi giày da, dáng vẻ như vậy hình như vừa từ chỗ làm chạy tới.
Suy nghĩ đó khiến cô trợn to mắt, kinh ngạc nhìn gương mặt tuấn tú của anh, lúc này mới nhận ra, trên ngũ quan hoàn mỹ phủ một lớp mệt mỏi, trong mắt có tia máu, gần miệng da hơi tái, thành thục không hề suy sút.
Cô gọi điện lúc chính giờ sáng, bên thành phố A là tám giờ tối, lúc này là ở đây là mười giờ tối, mười hai mười ba giờ bay.
Vừa cảm động, vừa bối rối, vừa khổ sở, cô không biết nên dùng từ nào để miêu tả tâm trạng mình, nhìn Lục Niên nói không ra lời nào, ngay cả câu mời anh vào phòng.
“Anh hơi mệt”.
Nụ cười của anh vẫn duy trì nhìn Kha Nguyệt thật lâu vẫn không khỏi bàng hoàng, dịu dàng nói ra tình trạng của mình, giống như đang làm nũng với người yêu.
Kha Nguyệt tỉnh lại, chú ý tới đôi mắt nóng bỏng của Lục Niên hai gò má lại ửng hồng, nghe anh nói mệt vội vàng lui ra, không cẩn thận đụng đầu vào cửa, đau đến nhe răng trợn mắt.
“Tiểu quỷ bất cẩn”