Nhưng dần dần
Bước nhảy của hai người từ từ trở nên loạn, không hề có giai điệu.
Anh ta đột nhiên buông eo cô ra, buông tay, liều mình chạy ra khỏi sàn nhảy. Theo lực quán tính xoay tròn, Kha Nguyệt chật vật ngã về một bên.
Vài tiếng là kinh ngạc, Kha Nguyệt trời đất rung chuyển, không hề ngã đau xuống sàn như dự tính, eo thon bị ai đó giữ lấy, bàn tay trắng bị kéo lại, xoay ngược, bất ngờ ôm cô vào lòng.
Cánh tay trắng nõn theo bản năng tìm cảm giác an toàn, hai tay vòng lấy cổ, đầu áp vào lồng ngực, một mùi bạc hà thơm ngát thoang thoảng quanh mũi.
“Có sao không?”.
Giọng nam trong suốt ân cần hỏi, như cô không nghe được, đôi mắt ửng đỏ, chăm chú nhìn theo bóng lưng đã đi xa. Áp chế sự nghẹn ngào nơi cõi lòng, đầu ngón tay để lại trên bộ lễ phục trắng một vết báu sâu, có lẽ người gây ra vì quá bi ai mà không biết.
“Thả em ra!”
Giọng nói lạnh lùng không hề cảm kích ân nhân cứu mạng, cố gắng kiềm chế sự khó chịu và giận dữ.
Nhưng đôi bàn tay to kia vẫn không thu lại theo lời cô, vẫn che chở lấy cô trước ngực.
“Em có sao không, tôi vừa ra ngoài nghe điện thoại.”
Kha Nguyệt tức giận xô đẩy người đàn ông ôm. mình, ngẩng đầu, không phải là gương mặt bất mãn mà là gương mặt tuấn tú mang theo nụ cười như có như không của Lục Niên
“Chân của em xem ra bị trật rồi, để tôi dẫn em sang kia”.