Kha Nguyệt cố gắng thở đều, không khí lạnh lẽo tràn vào ngực áp chế luồng cảm xúc xuống, đem bản hợp đồng cất lại, trên mặt tỏ vẻ bình tĩnh.
Lục Niên, em đã tin tưởng anh, vĩnh viễn sẽ không thay đổi, nhưng sau khi yêu anh, anh lại khiến em đau lòng thế này!
Sáng ngày thứ hai, Kha Nguyệt chạy tới bệnh viện thì bên trong phòng bệnh đã có hơn ba người, đó là Bảo Bảo mấy ngày không gặp, và cả cha mẹ của Diệp Tư Tình.
"Mẹ, mẹ!!"
Bảo Bảo vừa nhìn thấy Kha Nguyệt liền giãy giụa nhảy khỏi lòng bà Diệp, không để ý đến sự can ngăn của bà ấy, trượt xuống đầu gối của bà Diệp, hai chân di chuyển chạy tới ôm lấy chân Kha Nguyệt.
“Mẹ, Bảo Bảo rất nhớ mẹ”
Chiếc đầu nhỏ ngẩng lên, gương mặt nhỏ trắng nõn như chiếc bánh bao, hai đôi mắt mọng nước, hàng lông mi như cây quạt nhỏ vẫy vẫy, đôi môi bụ bẫm ẩm ướt, mặt nhăn lại, mũi nho nhỉ, hai mắt mở to, ủy khuất nhìn cô.
Trong lòng Kha Nguyệt cảm thấy chua xót, dù là vì chuyện của Diệp Tư Tình hay mâu thuẫn giữa cô và Lục Niên cũng không nên trút giận lên người trẻ con, dù sao Bảo Bảo cũng là đứa trẻ không cha không mẹ vô cùng đáng thương. .
Kha Nguyệt đặt chiếc laptop sang một bên, ngồi xổm xuống ôm Bảo Bảo vào lòng, nựng xoa xoa gương mặt, cưng chịu nói: “Bảo Bảo của mẹ vẫn khỏe chứ? Mẹ rất nhớ Bảo Bảo a!”.
“Bảo Bảo ngoan, mau tới đây”- Bà Diệp có vẻ lúng túng, áy náy nhìn Kha Nguyệt cười, muốn ôm Bảo Bảo đi tránh làm phiền Kha Nguyệt.
Bảo Bảo dùng đôi tay ngắn giữ lấy cổ Kha Nguyệt, dù bà Diệp lôi kéo thế nào cũng không buông ra, tiếng trẻ con khóc đến tê tâm liệt phế rất đáng thương.
“Bảo Bảo không chịu, Bảo Bảo muốn ở với ba và mẹ, Bảo Bảo muốn về nhà”.
Kha Nguyệt nháy mắt với bà Diệp, âu yếm ôm Bảo Bảo, ánh mắt liếc nhìn Lục Niên. Đôi mắt đen dịu dàng ấy vẫn ngắm nhìn cô, khiến cho cô trong chốc lát hoảng hốt nhưng sau đó cũng gạt sang bên, nhẹ nhàng xoa dịu Bảo Bảo đang khóc thút thít, dỗ dành nói:
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!