Di Mai tiễn bác sĩ ra ngoài, bên trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người. Kha Nguyệt điều chỉnh suy nghĩ ổn rồi mới bước đến trước giường bệnh, cẩn thận giúp Lục Niên đắp mền, từ đầu đến cuối, đều dùng một vẻ mặt dịu dàng, không hề thấy có chút không vui.
Sự yêu thương của Lục Niên sớm đã cắn nuốt chút tính cách kiên cường còn lại của cô, dù trong lòng cô có giận cũng sẽ không gây với anh, bởi vì chỉ cần nhìn vào đôi mắt đen biết nói kia, cô chia kịp mở miệng đã thất bại thê thảm.
Giữa hai người lúc này có sự tồn tại của Tần Nhi Ngọc và Diệp Tư Tinh, khoảng cách ngày một tăng, như vậy im lặng là phương thức tốt nhất.
“Lúc đó, anh chỉ đứng cách cô ấy mấy bước, cứu người chỉ là do bản năng”
Lục Niên bình tĩnh thuật lại, Kha Nguyệt đang sửa sang lại sàng đan liền ngước lên nhìn vào đôi mắt bình thản của anh, có vẻ giật mình như liền cười:“Em biết rồi!”
Câu trả lời đơn giản khiến cho trong mắt Lục Niên hiện lên tia mất mát, bàn tay đột nhiên giữ lấy bàn tay
.
nhỏ bé của Kha Nguyệt, giọng nói ôn tồn đượm vẻ giận dỗi: “Kha Nguyệt, em không tin anh.”
Nụ cười của Kha Nguyệt trở nên cứng ngắc, cũng không gạt bỏ tay Lục Niên ra, mà dịu dàng giữ lấy, an ủi nói: “Em không phải không tin anh, chỉ là em hơi mệt thôi.”
Lông mày Lục Niên nhíu lại, trên mặt đầy vẻ hoài nghi nhưng không vạch trần , anh khó khăn dịch chuyển người sang bên, nhận tiện kéo Kha Nguyệt ngồi xuống, ý đồ rõ ràng.
“Để em về nhà ngủ, anh đang bị thương đừng lộn xộn nữa”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!