Đôi môi bà Lục trắng bệch run rẩy, đôi mắt vô hồn liếc nhìn sang gương mặt Kha Nguyệt, bàn tay lạnh lẽo nắm thật chặt ống tay áo Kha Nguyệt, giọng nói khàn khàn run rẩy:
“Con trai của tôi, con trai của tôi...” Con trai, là Lục Niên sao?
Một cảm giác bất an xâm chiếm lấy Kha Nguyệt, cô một tay đỡ lấy bà Lục đang sắp ngất đi một tay cầm lấy điện thoại nghe.
“Di Lục, Di Lục”
Bên đầu dây tiếng gọi vẫn tiếp tục, Kha Nguyệt nghe ra giọng Chương Nghi Minh, bên trong điện thoại hết sức ồn ào, tiếng gọi đầy hấp tấp đập vào lỗ tai cô.
“Bác sĩ Thẩm, có phải Lục Niên xảy ra chuyện gì không?
Lo sợ bất an nắm chặt điện thoại, Kha Nguyệt muốn biết đáp án của Chương Nghi Minh, nhưng cô lại rất sợ, tiếng ồn ào vang dội như chuông báo đánh thức nỗi sợ hãi bất an của cô.
Chương Nghi Minh trầm mặc, sau đó nặng nề thở dài:“Chị dâu, lão đại bị thương đang ở bệnh việc quân khu 54 để cấp cứu.”
Bên trong điện thoại là tiếng đồ đô, Kha Nguyệt mơ màng nhìn về trước, bên ngoài cửa sổ tiếng sét đánh phá vỡ bầu trời đêm tĩnh mịch, khiến cho lòng người rối loạn.
Kha Nguyệt run lên bần bật, toàn thân vô lực, cảm giác nặng nề trên vai khiến cô hồi tỉnh, đỡ lấy bà Lục vẻ mặt đen xám xịt ngồi xuống ghế, Kha Nguyệt bối rối vuốt tóc, lo âu cắn môi. Khi thấy chiếc xe xuất hiện ở cửa thì trong đầu như bùng nổ, vội vàng chạy ra ngoài.
“Thiếu phu nhân...” Cảnh vệ bước từ xe quân dụng xuống, bị một bóng