"Dạ."
Bảo Bảo ôm lấy cổ Kha Nguyệt, cười khanh khách, hai môi mũm mĩm hôn mạnh lên má Kha Nguyệt.
“Bảo Bảo, Sâu Nhỏ đang đợi con đó, mau đi đi.”
Cô giáo Mai thúc giục để cho Bảo Bảo buông Kha Nguyệt ra, cẩn thận đi về phía một người bạn nhỏ mũm mĩm
Kha Nguyệt yêu thương nhìn Bảo Bảo, đứng dậy bỏ đi, nhưng cô giáo Mai lại gọi lại, do dự không biết mở
miệng thế nào, chỉ nhìn cô chằm chằm.
“Cô Mai, có chuyện gì sao?”
Kha Nguyệt cười một tiếng, lịch sự hỏi, gương mặt cô Mai thoáng đỏ cẩn trọng nhìn cô, ngượng ngập nói: “Tôi chỉ thấy mẹ của Bảo Bảo rất giống một nữ diễn viên, có thể nói là giống như đúc.”
Trước sự suy đoán của cô Mai
Kha Nguyệt bật cười, gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ kinh ngạc:“Cô Mai cũng thấy vậy sao?Tôi cũng cảm thấy mình và người tên Kha Nguyệt gì đó quả thật giống nhau, mấy hôm trước chồng tôi còn tưởng tôi được lên tivi”
Cô Mai lúng túng kéo miệng, không đến gần Kha Nguyệt nữa, Kha Nguyệt mừng rỡ cảm thấy nhẹ nhõm, sau khi tạm biệt Bảo Bảo thì ra khỏi nhà trẻ.
Buổi sáng tám giờ làm giờ cao điểm, bất luận là lòng đường hay vỉa hè đều hối hả, từng chiếc xe đi qua như nước, người đến người đi.
Kha Nguyệt đeo túi lên, mang mắt kính vào, chiếc giày cao gót thong thả bước đi, một mình đi giữa đường phố náo nhiệt.
“Bên kia điện thoại vẫn là giọng nói lạnh lùng của anh. Em không dám mở miệng, vẫn cẩn trọng dù không phải không biết kết cục”
Giai điệu quen thuộc vang lên, Kha Nguyệt dừng chân ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc đang phát hình của bộ phim “Nhiễm Hối” cùng với nhạc nền quen thuộc, nhớ tới lời bà Lục nói tối qua, Kha Nguyệt cho tay vào túi nắm chặt lấy điện thoại.
“Đan Đan mình có việc muốn cùng cậu thương lượng”
Kha Nguyệt gọi Tô Đan Đan khiến Tô Đan Đan sửng sốt, dù sao cô cảm thấy Tô Đan Đan cũng có quyền biết quyết định của cô.