Bảo Bảo chớp đôi mắt trong suốt, trên gương mặt hai má lúm đồng tiền khảm trong khóe miệng, ngọt ngào cất tiếng: “Dạ được”
Kha Nguyệt hôn lên gương mặt nhỏ của Bảo Bảo, rời đi trước, lễ độ gật đầu chào bà Lục, không để ý đến ánh mắt sâu xa khác lạ của bà ngồi vào chỗ của mình.
“Bảo Bảo, con muốn ăn gì cha gắp cho con”
Lục Niên nghiêng người, vẻ mặt cưng chìu nhìn Bảo Bảo núp trong lòng Kha Nguyệt không chịu ra, chiếc đũa để trên đầu ngón tay đợi Bảo Bảo ra lệnh.
“Mẹ ăn gì, Bảo Bảo cũng ăn cái đó.”.
Giọng nói dịu dàng hòa vào tim Kha Nguyệt, đặt Bảo Bảo lên đùi, đôi mắt ngước lên nhìn ánh mắt trong suốt của Lục Niên, vừa lưu luyến nhu tình nhìn ngắm cô, khiến cho cô không tự chủ ửng hồng, xấu hổ dời mắt đi.
Trước bàn ăn, Lục Trạch Khải vẫn giữ thái độ im lặng, chậm rãi gắp thức ăn, bờ môi cương nghị ngay cả lúc nhau thức ăn vẫn duy trì dáng vẻ nghiêm túc, dù lớn tuổi nhưng tính uy nghiêm theo năm tháng ngày càng rõ.
Kha Nguyệt cười ngọt khi liếc nhìn vẻ mặt nghiêm
túc của Lục Trạch Khải thì liền thu lại, lập tức im lặng thắng lưng ôm Bảo Bảo ngồi xuống.
Một bữa ăn dù không nhẹ nhõm thoải mái cũng không gợn sóng, có Bảo Bảo và Lục Niên làm bạn, Kha Nguyệt cũng từ từ thả lỏng mình.
“Bảo Bảo, đã trễ rồi, cháu mau theo dì Lan đi ngủ
Vừa ăn cơm xong, Bảo Bảo liền bị dì Lan bế đi, cảm giác thoải mái ấm áp trong nháy mắt đều biến mất, Kha Nguyệt chỉ cảm thấy như có núi Thái Sơn đang đè xuống.
Đi “Lục Niên, cháu không có gì nói với gia gia sao?”
Giọng nói trầm thấp nghiêm nghị quát lên giữa bàn ăn, Kha Nguyệt mới vừa đặt đũa xuống nỗi bất an ập vào lòng, đôi mắt đảo qua nhìn thấy đôi lông mày Lục Niên đang nhíu lại, đôi mắt dâng lên sự lo lắng.
Trong mắt Lục Niên lóe lên tia sáng nghiêm túc, cả cơ thể cao ráo không hề có chút khẩn trương chột dạ, nhìn thẳng vào đôi mắt nghiêm nghị của Lục Trạch Khải, cánh môi mỉm cười, nhưng có lời nào thốt ra.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!