Dì Lan hẳn nhiên biết Kha Nguyệt, thấy Kha Nguyệt vẻ mặt thản nhiên rúc người vào trước ngực Lục Niên, dù tò mò nhưng cũng không dám nhiều lời, thành thật trả lời câu hỏi của Lục Niên.
Lục Niên liếc nhìn đồng hồ đeo tay, chân mày cau lại, tay vẫn vòng qua giữ lấy eo thon của Kha Nguyệt, cười ôn hòa với dì Lan: “Dì Lan, chúng tôi ngồi đây được rồi, dì cứ đi làm việc đi, không cần phải để ý đến.”
Dì Lan mỉm cười gật đầu, ngắm nhìn Kha Nguyệt rồi rời khỏi phòng khách, không lâu lắm thì một cô gái trẻ tuổi bưng mâm trà tới.
“Thiếu gia, Tiểu thư!”.
Kha Nguyệt nhìn cô gái đặt hai tách trà xuống bàn, lễ phép xưng hô với hai người rồi lui xuống ngay, nhìn
không chớp mắt không có lấy chút mạo phạm.
Người hầu ở Lục gia đều đàng hoàng, Kha Nguyệt cũng có thể hiểu được, dù là nhân phẩm hay tu dưỡng, Lục gia So với người thường đều rất coi trọng. Có lẽ đó là lý do bà Lục không muốn chấp nhận cô? scandal trong giới giải trí lại không ngừng công bố, bà Lục sao thể ngồi yên?
“Em đang suy nghĩ gì vậy?
Kha Nguyệt thu hồi suy nghĩ, nhìn đôi mắt đen híp lại của Lục Niên, môi cong lên nhìn gò má của cô.
“Không suy nghĩ gì cả, chỉ là thấy nhà anh rất đẹp.”
Lời nói dối vô nghĩa, Kha Nguyệt cười trừ ngã đầu vào vai Lục Niên, nhìn chiếc nút trên áo sơ mi Lục Niên.
Đột nhiên Lục Niên giữ lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, Kha Nguyệt vừa nhấc đầu dậy liền bắt gặp đôi mắt đen láy trong suốt sáng rực của anh, hai người ở sát nhau đến mức Kha Nguyệt có thể thấy lỗ chân lông trên mặt Lục Niên, trong lòng rối loạn, nhưng không cách nào ngăn anh áp sát vào.
Bốn cánh mũi chỉ cách nhau vài millimet, Kha Nguyệt có thể cảm thấy hơi thở nóng chảy của Lục Niên, chóp mũi chỉ thiếu chút nữa là đụng vào nhau, điều đó càng khiến Kha Nguyệt khẩn trương nuốt nước miếng, sự ma sát nơi thắt lưng khiến cơ thể cô mềm nhũn, do dự nhắm mắt lại, trên môi vừa truyền tới xúc giác ấm áp thì một giọng nói non nớt thanh khiết la lên như tiếng chuông báo giữa phòng khách, khiến Kha Nguyệt chấn động, đột nhiên lui ra khỏi người Lục Niên, ngồi ra sau.
“Ba ba."
Kha Nguyệt giả Vờ sửa lại tóc, cố gắng che dấu vẻ bối rối ngượng ngùng nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy Bảo Bảo chầm chậm chạy tới Lục Niên, hai cánh tay như củ cải quặc lại, còn có con vật yêu mà lần trước cô nhìn thấy, con chuột lông vàng, cũng giống như Bảo Bảo, hai mắt sáng lên nhìn Lục Niên.
“Ba ba! Ôm con!”
Cơ thể tròn vo không ngừng Cọ vào chân Lục Niên, đôi mắt đen lấp láy phủ một màn sương ủy khuất, hai cánh mối mũm mĩm chũm chím, vì động tác của Bảo Bảo mà con vật ôm trong tay cũng bắt đầu kêu lên.
Kha Nguyệt nhìn Bảo Bảo đáng yêu như tiểu tiên đồng, trong đôi mắt lóe lên sự cưng chìu và xót xa, bản thân đang ngồi xa nhích lại gần Lục Niên.
Lục Niên liếc mắt nhắm nhìn Kha Nguyệt yêu thích dáng vẻ của Bảo Bảo, cánh môi cong lên rất khó nhận ra, khẽ cúi người, ôm lấy đứa trẻ đang nhảy cẫng lên vào lòng, dịu dàng hòi: “Bảo Bảo có nhớ cha không?”
Bảo Bảo bị Lục Niên hôn lên mặt cười khanh khách, gương mặt bầu bĩnh khả ái chỉ cần nhéo nhẹ có thể chảy ra nước.
“Nhớ a!” “Vậy Bảo Bảo có nhớ mẹ không?”
Lục Niên vì muốn Lục gia sớm chấp nhận cô nên tất cả mọi thủ đoạn tồi tệ nào cũng dùng, ngay cả đứa trẻ bốn tuổi cũng không tha!
Bảo Bảo bị hỏi như thế, sợ hãi nhìn Kha Nguyệt, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn nhắn lại, hai tay bụ bẫm vặn vẹo vào nhau, bất mãn nói to:“Bà nội không cho con
kêu cô xinh đẹp là mẹ, bà nội nói, cô là mẹ của người khác, không phải mẹ của Bảo Bảo.”