Trong tim như có hòn đá đè xuống khiến cô khó thở, nhìn chằm chằm bức hình, bàn tay Kha Nguyệt để trên con chuột như muốn bẻ nát nó, hai mắt tức giận ửng hồng.
Là họ, nhất định do họ làm.
Theo góc độ ảnh chụp, người chụp họ nhất định đứng ở phía bên phải, lúc đó hai người họ đi về phía bên phải, cô còn nhớ rất rõ ràng, người dừng lại nhìn cô và Lục Niên chỉ có thể là Tử Nhiễm và Cố Minh Triệt.
Ảnh chụp cũng không tốt, không phải dân chuyên nghiệp sử dụng sử dụng máy. Dù cho có ánh đèn đường nhưng ánh sáng cũng rất mờ, chứng tỏ đối phương dùng điện thoại di động để chụp, như vậy người chụp bức ảnh không phải là kí giả hay nhiếp ảnh gia, chỉ là giả và mà thôi!
Nhớ tới nụ cười chế giễu của Tử Nhiễm, gương mặt lạnh lùng cực hạn của Cố Minh Triệt, ánh mắt Kha Nguyệt cũng trở nên lạnh bằng. Họ làm vậy để trả thù cô sao?
Trả thù cô hại chết con hai người? Họ muốn để cô và Lục Niên thân bại danh liệt mới thấy hài lòng?
Chẳng lẽ hạnh phúc của cô lại chướng mắt đến thế? Rời khỏi Cố Minh Triệt, ở cùng Lục Niên, chẳng lẽ họ cũng không thể tha thứ sao?
Nước mắt dần dần tụ lại, nhìn bức ảnh trong ánh mắt Kha Nguyệt vừa giận vừa tủi thân, bàn tay nhỏ bé lạnh như băng vì giận mà run rẩy, vội vàng lau đi nước mắt, cầm điện thoại để bên cạnh bàn gọi cho Tô Đan Đan.
“Đan Đan, là mình, tấm hình kia là mình và Lục Niên, cậu mau nghĩ xem có cách nào khiến bài báo này lắng xuống hết mức không?”
“Được, mình sẽ cố hết sức, cậu cũng nên cẩn thận
Giọng nói Tô Đan Đan rõ ràng bất an, ân cần dặn dò khiến trái tim Kha Nguyệt ấm áp.
“Cám ơn cậu, Đan Đan” .
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!