Chiếc quần ngủ bỗng nhiên bị thả lỏng, Kha Nguyệt kích động nắm chặt lấy ra giường, ngay cả thở to cũng không dám, tùy ý để bàn tay nóng bỏng của anh lướt qua chiếc đùi ngọc bóng loáng của cô, cảm giác kích động mãnh liệt khiến cô muốn khép chân lại, thế nhưng anh không chấp nhận liền dùng thân hình cao to hoàn mỹ của mình chen vào giữa hai chân cô, khiến cô vừa nóng vừa giận lại chỉ biết đỏ bừng mặt
Ngắm nhìn đôi môi đỏ mọng đang chu ra dáng vẻ ngây thơ khiến Lục Niên sung sướng nhíu mày, nhìn cô khó chịu giữ chặt lấy ra giường vẻ quyến rũ đến mê người, trong đôi mắt lóe lên chút ganh tị không dễ dàng nhận ra nhưng khi thấy vẻ bất lực của cô thì liền trở nên Nguyệt Nguyệt hòa.
Lồng ngực rắn rỏi áp sát bộ ngực đầy đặn của cô, cả thế giới của cô như bị một luồng sáng xâm nhập, cướp đi sự an tĩnh còn sót lại.
Khó chịu khiến cô lay đầu, mái tóc xõa loạn trên giường, giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ rớt xuống gối, chiếc khăn trải giường trắng như tuyết ướt đẫm nước.
Cánh tay trắng khôi phục được thả ra liền vòng lấy
cơ thể gầy gò của anh, cơ thể trống rỗng muốn tìm sự an ủi, khi ở phía dưới bị đầu ngón tay thon dài của anh thăm dò cô không kiềm được nở mở miệng.
“Ừ.. ừ... không... ông xã...” “Bảo bối, thả lỏng được không?”
Lục Niên nằm trên người cô, cố nén dục vọng bị cô mê hoặc, giọng nói khàn khàn trấn an nỗi thấp thỏm lo âu trong cô.
Nước mắt che kín hai gò má đỏ ửng, lông mi dài ướt đẫm, cánh môi sưng đó không ngừng tràn ra tiếng kêu khó chịu khiến cho người đàn ông trên người dường như không khống chế được...
Nụ hôn nóng như lửa ở trên môi cô, cùng cô triền miên, hai cánh tay chống hai bên sườn, để mặc cánh tay mảnh khảnh của cô khóa chặt anh.
“Lục Niên... ông xã à...”
Cô khó chịu vặn vẹo người, hàm răng trắng vì giận cắn vào anh thật mạnh, anh mỉm cười đôi mắt đen nhướng lên không hề mất đi sự quyến rũ, nhẹ nhàng vuốt chóp mũi ửng đỏ của cô, hai chân để có được tự to đung đưa đùi
Khi để cô cảm nhận được dục vọng nóng như lửa, cơ thể không xương mềm mại bỗng chốc cứng ngắn, giữ lấy hai tay của anh, hơi thở dồn dập.
“Bảo bối, đừng sợ...”.
Giọng nói thả lỏng, an ủi nỗi sợ hãi khẩn trưởng của cô. Kha Nguyệt sợ đến không dám mở mắt nên không nhìn thấy giữa hàng lông mày của anh vừa thoát đi nỗi lo lắng.
Thân thể mảnh mai run lên, Kha Nguyệt theo cảm giác, đầu để trên gối hướng lên hôn nhẹ lên cánh môi với những đường nét rõ ràng của anh, chủ động làm cho anh thoải mái không hề e dè, dưới thân đột nhiên bị ép xuống, anh tiến vào trong cô.
"A!"
Tiếng kêu thất thanh vang lên trong phòng, ở dưới thân Lục Niên, Kha Nguyệt đau đớn hai lông mày đen nhíu lại, cơ thể như xé ra từng đoạn, hai gò má đang ửng hồng liền biến mất thay vào đó là vẻ tái nhợt, mười ngón tay ở sau lưng Lục Niên lưu lại vô số vết cào màu đỏ.
“Đau quá...”