Ánh mắt cười lạnh, tay trên đầu gối bị một luồng hơi ấm bao phủ. Kha Nguyệt vừa quay đầu lại thì liền nhìn thấy đôi mắt đen ân cần không có chút giả dối, cũng không lãnh đạm, chỉ có sự quan tâm thuộc về riêng cô. Đúng là như thế, những thứ đáng giá quý trọng gần ngay trước mắt, cô cần gì phải lưu luyến quá khứ?
Những thứ Lục Niên mang lại, thì Cố Minh Triệt ngay cả một phần trăm cũng không làm được, một người đàn ông như thế đã sớm không còn đáng để cô hao tâm khổ
chi.
Lục Niên là kim ngọc lương duyên của cô, còn Cố Minh Triệt chỉ là quá khứ mười lăm năm, là sự trừng phạt dành cho những ngu ngốc tự tin của cô, lúc này tỉnh mộng thì nhận ra giai ngẫu (1) đã ở bên cạnh.
(1) Gia ngẫu: Một đôi tốt đẹp, chỉ vợ chồng tốt đôi.
Cảm xúc bất bình phẫn uất trong lòng dịu xuống, Kha Nguyệt mỉm cười nhìn Lục Niên để anh yên tâm, ngược lại cô không thể nào cười nổi nhìn đôi nam nữ kia, lãnh đạm nói:
“Tôi nghĩ hình như cô không hiểu chính xác từ “giành”, nếu không hiểu thì tốt nhất nên đi tra từ điển đừng để người khác chế giễu nói tiểu thư Kha gia ngay cả tiếng mẹ đẻ cũng học không xong”
“Mày!”- Sắc mặt Tử Nhiễm hóa xanh, căm hận nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Kha Nguyệt, muốn phản bác nhưng cố rặn không ra một chữ.
“Hai người lại cãi nhau như thế còn ra hệ thống gì!
Bố Kha đột nhiên ném chiếc đũa lên bàn một cách nặng nề, cũng ngăn lại được cuộc cải và sắp nổ ra.
“Nếu không muốn ăn thì ra ngoài, đỡ phải ồn ào”
Giọng nói Kha Tùng rõ ràng không vui, khẽ liếc qua gương mặt nặng nề của mẹ Kha, rõ ràng bà đang giận dỗi Kha Nguyệt vì đã giấu bà tất cả những điều này
Sau đó nhìn về Tử Nhiễm đang cứng miệng mất hứng, rồi lại bay sang Cố Minh Triệt, hừ lạnh một tiếng, không nói thêm nữa..
Tử Nhiễm bị Kha Tùng lớn tiếng quát vòng vo tính ngồi xuống bàn, kéo kéo Cố Minh Triệt gương mặt lạnh như băng ngồi xuống bên phải bố CỐ.
Kha Nguyệt thấy Tử Nhiễm ngồi xuống đối diện, đôi mắt xinh đẹp kia vẫn không quên lườm cô một cái, còn Cố Minh Triệt ngồi xuống đối diện Lục Niên.
“Cha, Hôm nay con và Triệt có đi xem triển lãm tranh, Triệt biết cha thích tranh sơn thủy cố ý mua một bộ, sáng mai bên triển lãm sẽ mang tranh tới.”
Vẻ mặt đang bao phủ tức giận của bố Cố vừa nghe thấy ba chữ “tranh sơn thủy” thì hai mắt lóe sáng nhìn về phía Cố Minh Triệt.
Tử Nhiễm đắc ý nhướng mắt, một tay để lên cổ tay CỐ Minh Triệt, một tay làm nũng với bố Cố nói:“Cha, cha không biết Triệt vì muốn có bức họa “Trình Thủy Hà” mà mất bao nhiêu tâm chí!” .
“Trình thủy hà? Có phải là của họa sĩ sơn thủy đương đại Trung Quốc nổi tiếng”- bố CỐ xưa này si mê tranh sơn thủy, vừa nghe thấy vật mình có hứng thú thì ngay cả cơm cũng quên ăn, hưng phấn dạt dào nhìn Tử Nhiễm.
Cố Minh Triệt không giống biểu hiện đắc ý của Tử
Nhiễm, trước sau vẫn duy trì vẻ đạm mạc, đối với Kha Hải cũng có mấy phần tôn trọng:“Hôm nay ở triển lãm trùng hợp có bức họa, nghe Tử Nhiễm nói trước vô tình thấy bố rất thích nên mua ngay” .
Cố Minh Triệt nói thật nhẹ nhàng, đem quá trình có được bức họa kể qua sợ lược, nhưng quá trình phức tạp trong đó chỉ cần là người hiểu biết tranh họa đều biết mà cũng thập phần rõ ràng.
Kha Nguyệt đối với thư họa linh tinh không có hứng thú, Kha Nguyệt biết Tử Nhiễm cố ý lấy lòng bố Cố, cô sao lại không biết chỉ là cảm thấy không cần thiết, cần gì phải mua tranh?
“Tôi biết Tử Nhiễm rất quan tâm ông mà, thời giờ có mấy con dâu biết chăm sóc như Tử Nhiễm”
Kha Tùng đặt chiếc đũa trong tay xuống, thong thả cầm khăn lau miệng, ông cũng không nghĩ nhiều liền khen ngợi
Suốt hai mươi năm qua đã trở nên lì lợm, bỗng nghĩ tới hiện tại người nhuốm khói thuốc trên bàn cơm không chỉ có mình cô, Kha Nguyệt lo lắng nhìn về phía Lục Niên
“Triển lãm tranh của nhà con cũng cóp một bức tranh Đường Dần “hai bờ sông ngọn núi thanh đồ” (I), nếu cha thích, con có thể gọi điện cho người mang tới ngay”
Lời Lục Niên nói ra không làm người ta kinh ngạc cũng chết vì sợ, bức tranh sơn thủy của Đường Bá Hổ càng khiến cho hai ông bố Kha và Cố thêm thiên vị đứa con rể này, một tiếng cha lại làm cho sắc mặt hai người
còn lại thêm khó coi.
Nhưng đương sự dường như ngây thơ, vô tội hướng về phía Kha Tùng hỏi ý kiến:“Cha, một bức họa lớn như thế để trong phòng khó tránh khỏi đơn điệu, Ở triển lãm còn rất nhiều bức họa của các danh gia khác, con sẽ cho cha địa chỉ, hôm nào đó rãnh, cha sang đó xem, thích cái này thì cứ cầm về là được”
Khi Lục Niên nói ra chữ “cầm” chân mày không hề nhíu lại, khóe miệng Tử Nhiễm co thắt, ngay cả vẻ mặt của Cố Minh Triệt vốn lạnh lùng cũng trở nên âm lãnh, Tử Nhiễm đứng bật dậy, tiếng ghế ma sát xuống sàn cắt đứt cuộc trò chuyện của Lục Niên và Kha Tùng
Kha Tùng nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Cố Minh Triệt cũng cau mày, chẳng qua nhìn về Lục Niên tỏ vẻ thân thiết hài lòng, vui vẻ cười nói.
“Cha làm sao lại có thể không biết xấu hổ...”- Lời tuy nói thế nhưng từ trên mặt ông đủ để cho thấy tâm trạng sung sướng
Kha Nguyệt quay đầu nhìn Lục Niên cười trìu mến, dáng vẻ khiêm tốn lễ độ thế nhưng cũng thật phúc hắc?
Không sao, cô thích!
Kha Nguyệt không kiềm được cong môi, nhìn vào đôi mắt đẹp Lục Niên tràn đầy nụ cười, thế nhưng anh vẫn mãi cùng Kha Hải nói chuyện phiếm. Đôi lông mày thanh mảnh nhướng lên rất khó nhận ra như tuyên bố thắng lợi thuộc về họ.
Kha Nguyệt không thể làm gì hơn ngoài chau mày, nếp nhăn nơi khóe miệng đang cười cũng ngày càng rõ. Cô nghiêng đầu thấy ánh mắt lạnh lùng của Cố Minh
Triệt chiếu thẳng vào người, vẫn vô tình và lạnh lùng như thế nhưng đã không thể làm tổn thương cô được nữa.
“Cha, mấy ngày trước Triệt đã sai người từ Vân Nam mang trà Phổ Nhỉ (2) tới cha vẫn chưa uống qua, nhân hôm nay để dì Tần làm cho cha uống đi.”
Tử Nhiễm dường như chưa từ bỏ ý định ganh đua liền quay sang nói với bố Cố
Kha Nguyệt không quan tâm liền vây lấy cánh tay Kha Hải:“Cha, chúng ta vào phòng khách đi!”.
Kha Hải cũng không phản đối, đứng dậy đi theo Kha Nguyệt , nhưng cũng không quên quay đầu chào đón Lục Niên:“Lục Niên, con cũng theo cha đi vào phòng khách ngồi đi.”
“Dạ được” - Lục Niên cười khẽ đáp ứng, không lập tức theo sau mà chờ Kha Nguyệt đi trước, liền đi ngay sau lưng cô, như thể dẫu trời có sập anh cũng vẫn ở đây.
Kha Nguyệt xoay người trước, ánh mắt nham hiểm của Cố Minh Triệt bắn về phía cô dường vừa chán ghét vừa lạnh lùng, như xuyên qua tới xương.
Cố Minh Triệt từ trước giờ không thích cô, là do anh chính miệng thừa nhận, cô là kẻ bại trận quá trình dĩ nhiên đau khổ, cho nên mọi cảm xúc với sự lãnh khốc của anh ta đã chết lặng.
Anh ta chỉ là người ngoài, anh ta có thích cô hay ghét cô cũng không còn quan trọng, cô cũng không tính toán với cách nhìn của anh ta.
Kha Nguyệt ngước mắt nhìn bóng lưng cao ráo của