Trên sân thượng, anh nắm chặt tay cô không buông, đôi mắt lạnh lẽo nhưng lại kiên quyết muốn chiếm lấy trái tim cô, cũng như sự kiên định của cô trong suốt mười lăm năm. Khi Cố Minh Triệt bỏ đi, mới biết bản thân đã yêu quá mức, cũng bỏ lỡ những năm đẹp nhất của cuộc đời, thậm chí còn vì anh ta thoát từ bỏ mọi kế hoạch bản thân.
Lúc này, người đang ở cùng cô, dám đối mặt với sự chất vấn của cha cô tên là Lục Niên.
Người đàn ông đột ngột xông vào cuộc sống của cô khiến nó dừng lại, sự bình tĩnh của anh khiến cha hài lòng, tính cách thanh lịch cao nhã khiến cho cha cô không thể soi mói, cứ thế cướp lấy cô từ trên tay cha mang đi. Cô đã mang danh là VỢ Lục Niên, như vậy bất ly bất khí, gần nhau đến già.
Kha Tùng nặng nề gật đầu, không còn do dự, nhưng hơi lo lắng nhìn dáng vẻ thất thần của Kha Nguyệt, nghiêm túc nói với Lục Niên:
“Lục Niên, cậu là người của Lục gia, Kha gia lại ở thế dưới, nhưng Tiểu Nguyệt là vô tội, đối với chuyện của cậu và gia đình cậu hoàn toàn không biết gì cả, nếu đã muốn lấy Tiểu Nguyệt, tôi hy vọng cậu có thể ở trước mặt trưởng bối Lục gia tỏ rõ thái độ, tôi không
muốn để con gái mình và Lục gia chịu tội.”
Kha Nguyệt giữ lấy tay Kha Tùng, cảm động nói: “Cha. Nếu con đã đồng ý lấy Lục Niên thì mọi chuyện không thể thành trách nhiệm của Lục Niên, làm vợ như con cũng nên làm chút gì cho hôn nhân của mình. Trước kia con đã trốn tránh nhiều lần, cũng sai rất nhiều nhưng bây giờ không muốn ngay cả Lục Niên cũng bỏ mất”
Kha Nguyệt có thể cảm nhận ánh mắt Lục Niên nhìn cô, loại nhiệt độ này khiến hai má cô nóng lên, lại chỉ có thể tỏ ra không biết, không hề nhìn anh một lần.
Kha Tùng vui mừng VỖ VỖ mu bàn tay Kha Nguyệt: “Ăn cơm tối rồi hãy về” -
Kha Nguyệt vui sướng nhìn Lục Niên, Kha Tùng đã đồng ý hôn sự của hai người, xem ra chỉ còn cửa Lục gia.
Dì Mai bày đồ ăn lên bàn, tuy đồ ăn không phải cao lương mỹ vị nhưng nhìn sơ qua cũng rất ngon.
Kha Tùng đứng lên, Lục Niên cũng từ salon đứng dậy, khiêm nhường lễ độ khiến cho Kha Tùng hài lòng xoa cằm, ông đưa Kha Nguyệt tới phòng ăn.
Kha Nguyệt thừa dịp Kha Tùng không chú ý len lén quay đầu lại, nháy mắt cười đắc ý nhìn Lục Niên đang đi phía sau. Ánh mắt Lục Niên ôn hòa nhìn cô một lát rồi phí cười, khóe môi hơi giãn ra tạo thành độ cong hoàn mỹ.
“Chủ Tịch, có cần mời phu nhân xuống ăn không?”
Kha Hải ngồi xuống vị trí chủ tọa, cầm đũa, thong thả nói:“Không cần, bà ấy chắc cũng không đói”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!