Kha Tùng không biết đối tượng kết hôn của cô là Lục Niên,
“Lo lắng sao?” Lục Niên giống như nhìn thấu tâm trạng ẩn sau mắt
cô, giọng nói ân cần thăm hỏi, tay không xách hộp quà, nâng tay cô từ từ bước qua cửa, vòng qua khúc quanh đi tới phòng khách,
Kha Nguyệt nhìn Lục Niên, nhìn anh cười thản nhiên một tiếng: “Không có, chỉ là cảm thấy thật thần kỳ”
Lục Niên cũng không hỏi nhiều, thoáng suy nghĩ gì đó liếc nhìn căn biệt thự cao sang, nắm tay cô đi tới phòng khách.
Kha Tùng đang ngồi trên ghế salon xem báo, còn mẹ Kha đang ăn trái cây, hai người vừa nghe tiếng chuông cửa thì đều quay đầu nhìn những tâm trạng lại khác xa nhau.
Kha Nguyệt cũng chỉ nhìn qua mẹ Kha nháy mắt, để hộp quà đặt sang bên kéo Lục Niên đến trước mặt Kha Tùng, lễ phép kêu:“Cha.”
Bàn tay lật tờ báo khẽ khựng lại, ánh mắt suy nghĩ sâu xa của Kha Tùng nhìn Kha Nguyệt rồi dừng lại trên người Lục Niên, thỉnh thoảng nhăn đầu lông mày như đang suy nghĩ gì đó.
"Cha."
Khi giọng nói ôn nhuận như ngọc của Lục Niên cất lên trong căn phòng khách không chỉ có Kha Nguyệt sửng sốt mà cả Kha Tùng cũng kinh ngạc, vội ho một tiếng, lật tờ báo, che dấu đi nỗi sợ hãi Lục Niên gây ra cho ông.