Buông tay bước qua, quay người lại, mới nhận ra thời gian mười lăm năm, mất đi tình yêu với Cố Minh Triệt nhưng đổi lấy sự quan tâm cả đời của Lục Niên. Sự quan tâm này, cô muốn dùng cả đời để trải nghiệm, cùng Lục Niên xây dựng xây dựng hạnh phúc thuộc về hai người, từ từ bồi đắp từng chút một.
“Lục Niên, ngày mai... chúng ta cùng nhau về Kha gia
Xe đi tới căn hộ thì Kha Nguyệt mở miệng, khẩn trương nhìn chằm chằm Lục Niên, trong đôi mắt xinh đẹp đều là sự nghiêm túc.
Gương mặt Lục Niên khẽ nghiêng qua, trên gương mặt tuấn tú của Lục Niên vẻ lo lắng tan đi thay vào đó là sự lạnh nhạt, anh đưa tay tự nhiên vén mái tóc quăn ra sau tai của cô, chăm sóc chu đáo như thế khiến cô cảm động.
Anh dịu dàng nhìn sâu vào mắt cô, ôn nhu cười một tiếng: “Được”.
Kha Nguyệt thở hắt một tiếng đầy thư thái, quay đầu cười nhạt, tỏ vẻ thoải mái nháy nháy mắt, làm nũng vòng lấy tay Lục Niên.
“Đến khi anh gặp cha vợ thì đổi ý sẽ không kịp nữa
đầu!”
Độ cong trên môi Lục Niên mở rộng, đôi mắt đen thâm tình nhìn cô mỉm cười khẩn trương, nghiêng người ôm lấy dáng người nhỏ nhắn mềm mại của cô, tựa như trấn an nỗi lo sợ trong cô
“Lấy Kha Nguyệt, cả đời Lục Niên này sẽ không hối hận.”
Khi Kha Nguyệt và Lục Niên đứng trước Kha gia trên tay cầm hộp quà thì cô vẫn không thể bình tĩnh nổi, ngược lại Lục Niên lại nắm tay cô, bộ dạng không hề sợ hãi khiến cho tâm trạng rối loạn của cô bình tĩnh lại.
Nên đến cũng phải đến, trốn tránh cũng không phải cách giải quyết!
Kha Nguyệt siết chặt đôi bàn tay đang nắm vào nhau, ngẩng đầu ưỡn ngực tựa như nghĩa sĩ sắp ra pháp trường, kéo Lục Niên ấn chuông cửa.
Người mở cửa là dì Mai, vừa gặp Kha Nguyệt liền kinh hỉ kêu lên: “Tiểu thư!”
Chưa kịp nói gì nhiều, ánh mắt Dì Mai đã bị Lục Niên đứng kế bên Kha Nguyệt hấp dẫn.
Cả người mặc bộ đồ tây chỉn chu màu đen, áo sơ mi trắng cố ý ăn mặc chải chuốt để làm tăng thêm nét cao quý của anh, giống như vương tử bước ra từ lâu đài thanh tao lại quyến rũ, cô làm bạn gái anh cũng âm thầm đắc ý.
Cô ôm chặt lấy tay Lục Niên, thân thiết tựa vào người anh, mỉm cười trìu mến nhìn dì Mai vẫn đang chấm hỏi. “Di Mai, con về rồi đây!”.
Di Mai bừng tỉnh, ngượng ngùng mỉm cười gật đầu,
ánh mắt hâm mộ nhìn Lục Niên và Kha Nguyệt thật lâu không rời, trong lòng ca tụng: cũng chỉ có người đàn ông như vậy mới xứng đối với tiểu thư!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!