Kha Nguyệt không biết nên nói gì, nhiều trở ngại như thế khiến cô chỉ biết im lặng, lui ra khỏi lòng Lục Niên, đổi lại anh cầm tay cô
“Anh sẽ dẫn em đi gặp một người rất quan trọng với anh có được không?”
Giọng nói trưng cầu ý kiến không có ý cưỡng bách, Kha Nguyệt hơi do dự cũng có dao động nhưng thấy ánh mắt khẩn cầu của anh, cô vẫn nhẹ nhàng gật đầu, đứng dậy đi theo anh.
Người quan trọng với Lục Niên, là mẹ của đứa trẻ sao?
Nhìn thấy bên ngoài tối đen, đồng hồ trên tường điểm giờ đã gần sáng, Kha Nguyệt mấp máy môi, không còn cảm thấy e sợ, dù người kia sẽ là mối uy hiếp với cuộc hôn nhân của cô, cô cũng sẽ không trốn tránh.
Kết thúc tệ nhất giữa cô và Lục Niên là trở về khởi điểm ban đầu, thành hai người xa lạ, nếu không trốn tránh, mà trực tiếp đối mặt thì hãy cùng Lục Niên đối mặt tất cả.
Kha Nguyệt chỉ mặc một cái quần khiến chân mày Lục Niên nhăn lại, kéo cô đi về phía tủ quần áo thì phát hiện chiếc vali đã ngay ngắn đặt bên giường, không nói lời nào thậm chí cũng không nhìn cô, trực tiếp kéo vali, đến gần tủ quần áo, nhưng mà bàn tay nắm tay cô dùng sức hơn.